Ký Ức Phai Màu - Chương 4
“Nương nương, chẳng lẽ là có yêu nghiệt mê hoặc bệ hạ.”
Ta đè nén chua xót trong lòng, nghiêm mặt nói: “Nói bậy, trong cung làm sao có yêu nghiệt, bệ hạ chỉ sắc phong một phi tử mà thôi, ngươi lựa chút đồ trong khố phòng đưa cho Lâm quý phi đi.”
“Vâng.”
Theo quy củ, Hoàng hậu ban thưởng là phải tới tạ ơn.
Liên tiếp mấy ngày, vị Lâm quý phi kia cũng không có động tĩnh gì.
Cung nữ Hoàn Nhan bất mãn: “Cái thứ gì chứ, chỉ là một nữ nhân không rõ lai lịch, ỷ vào việc được bệ hạ sủng ái, thậm chí ngay cả ngài cũng không để vào mắt, từ khi nàng ta xuất hiện, bệ hạ đã bao lâu rồi không đến Phượng Ninh cung của chúng ta.”
Tiền triều có đại thần bất mãn.
Hậu cung thì có Thái hậu gây áp lực, để cho ta khuyên nhủ bệ hạ.
Trong cung thậm chí còn có lời đồn, Lâm quý phi là yêu quái, nếu những tin đồn này không được xua tan, sợ là danh tiếng của bệ hạ cũng sẽ bị liên lụy.
“Hoán nhan, kêu phòng bếp chuẩn bị một phần bánh hoa quế, chúng ta đi Dưỡng Tâm điện.”
Hoán Nhan cho rằng ta cuối cùng cũng ra tay, nên vui vẻ đáp: “Vâng!”
Trước cửa Dương Tâm điện, ta còn chưa bước vào, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười: “Bệ hạ, ta đã nói rồi, ta có thể sáng tác rất nhiều thơ ca, hiện tại người tin rồi đi.”
“Tin tin tin, ngược lại là trẫm đã xem thường ngươi.”
“Đúng nha, ta thế nhưng là nữ nhân độc lập ở thời đại mới!”
Từ thịnh lúng túng nhìn ta một chút: “Hoàng hậu nương nương, mời ngài.”
Ta đi về phía trong điện, đúng theo khuôn phép nói: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Ninh Ninh, nàng đến rồi, mau đứng dậy đi, mấy ngày nay trẫm bề bộn công vụ, có chút lơ là nàng, nàng sẽ không trách trẫm chứ.”
“Bệ hạ lấy quốc sự làm trọng, thần thiếp đều hiểu.”
Lâm Thanh đứng bên cạnh bệ hạ, không có chút ý tứ nào muốn hành lễ.
Hoán Nhan đè nén khinh thường, nhắc nhở nàng: “Lâm quý phi nên hành lễ vấn an hoàng hậu nương nương.”
“Mọi người sinh ra đều bình đẳng, ai cũng không thấp kém hơn ai, tại sao ta phải quỳ.”
Đây là lần đầu tiên ta được nghe Lâm Thanh nói về “Đại đạo lý”.
“Làm càn! Hoàng hậu chính là nhất quốc chi mẫu, ngươi quỳ vốn là chuyện đương nhiên.”
“Các ngươi đây đều là tư tưởng phong kiến, vẫn nên sớm một chút bỏ đi, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Ta cho Hoán Nhan một ánh mắt để nàng đừng nói tiếp, kết quả một giây sau liền nghe được Lâm Thanh nói lời đại nghịch bất đạo, ta giật mình ngẩng đầu nhìn về phía bệ hạ.
Hắn dường như đã quen với việc đó, không hề có dấu hiệu tỏ ra tức giận.
Ngược lại hắn cười to hai tiếng, nói: “Ninh Ninh là người bao dung rộng lượng, tất nhiên là sẽ không cùng ngươi so đo.”
Sau đó hắn lại nói với ta: “Tính cách của Thanh nhi cùng những người khác có hơi khác biệt, Ninh Ninh cứ làm quen dần là được, trẫm cũng thường xuyên bị cô ấy chọc cho không biết nên khóc hay cười.”
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế bệ hạ đều có thể cười trừ, ta siết chặt khăn tay, không quên chính sự hôm nay.
“Bệ hạ, Lâm quý phi đột nhiên xuất hiện ở giếng cạn, hiện tại lời đồn đang lan truyền bốn phía, không biết Lâm quý phi vì nguyên do gì lại xuất hiện ở kia, bản cung cũng có lời giải thích cho mọi người.”
Lâm Thanh không dám kể hết những chuyện ở thời hiện đại.
“Bệ hạ, ta có chuyện khó nói, ở đây xác thực lại không có thân phận gì, nếu không ngài an bài giúp ta một cái nhé?” nàng ta cười nhẹ nhàng dựa lại gần Tạ Uyên.
“Nếu ngươi họ Lâm, vậy liền tuyên bố với bên ngoài là người nhà của Lâm tướng quân, ngoài ý muốn đi lạc trong cung.”
Ta suýt nữa đứng không vững: “Bệ hạ, ngài đang nói đến Lâm tướng quân chiến công hiển hách sao?”
“Đúng vậy, ngươi phái người đưa thư cho Lâm phu nhân, thông báo một tiếng.”
Thấy hắn đã quyết định, ta cũng không thể nói thêm gì nữa: “Vâng.”
“Ninh Ninh, nàng tới xem những bài thơ này của Thanh Nhi viết như thế nào?”
Ta bước tới, cầm tờ giấy lên: “Mồng 8 tháng 9 mùa thu đến trăm hoa đua nhau nở, hương bay khắp Trường An, cả kinh thành đều ngập trong sắc vàng.”
Đọc xong, ta vẫn chưa thoả mãn: “Lâm quý phi tài hoa hơn người, có tài viết văn xuất sắc”.
Lâm Thanh cười đùa nói: “Đó là đương nhiên.”
9.
Ngày hôm sau thỉnh an Thái hậu.
Lâm Thanh đã được sắc phong nhiều ngày, nhưng lại chưa bao giờ đến Thọ an cung thỉnh an, Thái hậu không hài lòng ra lệnh cho Triệu ma ma đích thân đi mời.
Lâm quý phi đến nơi còn đang ngáp dài, lẩm bẩm tại sao phải dậy sớm như vậy, Thái hậu nghe vậy tại chỗ tức giận, sai người vả miệng hai mươi cái.
Lâm Thanh giãy dụa nói muốn gặp bệ hạ.
Thái hậu sắc mặt lạnh lùng nói: “Ai gia muốn trừng phạt ngươi, cho dù bệ hạ tới thì lại như thế nào! Đánh!”
“Ba, ba, ba……”
Liên tiếp hai mươi cái tát, mỗi cái đều toàn lực, khuân mặt của Lâm Thanh sưng tấy, dấu tay hiện rõ.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Hoán Nhan, sai nàng đi tìm thái y.
“Trách phạt hôm nay là cảnh cáo ngươi trong cung phải hiểu được tôn ti, tuân theo quy củ, được rồi, hôm nay ai gia cũng mệt mỏi, đều lui ra đi, hoàng hậu lưu lại.”
Ta bị đơn độc lưu lại Thọ An cung.
Thái hậu nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu, Ai gia biết từ khi vị Lâm quý phi này xuất hiện, con chịu không ít ủy khuất, hôm nay ai gia cũng là vì con trút giận.”
Thái hậu không phải là mẫu thân thân sinh của bệ hạ, nhiều năm minh tranh ám đấu như vậy, ta nói lời thật lòng: “Thần thiếp tiếp nhận hoàng ân, chưa hề cảm thấy ủy khuất, lời này của thái hậu, thần thiếp sợ hãi.”
Thái hậu đặt chén trà xuống: “Vậy là tốt rồi, bất quá có một số việc con thân là hoàng hậu nên chủ động đi làm, như Lâm quý phi, người không rõ thân phận không thể vì hoàng thất sinh con nối dõi, con hiểu chưa?”
Ý của bà là muốn ta ban thưởng canh tuyệt tử, ta đứng dậy quỳ xuống: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, tha thứ thần thiếp khó mà tòng mệnh.”
Thái hậu cười nói: “Ai gia biết con thiện lương không xuống tay được, không bắt buộc con đi làm, chuyện này con không cách nào thay ai gia an bài thỏa đáng, vậy thì giúp ai gia xử lý chuyện khác đi, ai gia muốn cùng bệ hạ hòa hoãn mối quan hệ, chỉ là không biết ngày thường hắn thích cái gì, về sau những chuyện thường ngày của bệ hạ ngươi nhiều chút nói cho ai gia, thì thế nào?”
Ta cúi người trên mặt đất.
Thái hậu nổi giận ném chén trà vào người ta, để cho ta cút ra ngoài quỳ hai canh giờ.
10.
Ta trở lại cung Phượng Ninh, Hoán Nhan đau lòng giúp ta chườm đá đầu gối.
“Nương nương, tại sao người lại cùng thái hậu đối nghịch, đắc tội thái hậu, trong hậu cung này chắc chắn sẽ không dễ sống.”
Ý tứ của Thái hậu rõ ràng là muốn ta làm con tốt bên cạnh Bệ hạ, lúc nào cũng báo cáo, ta làm sao có thể đồng ý được?
Trong lúc thất thần, bệ hạ tới.
“Tham kiến bệ hạ.”
Tạ Uyên lần đầu tiên không dìu ta dậy, ta nhận ra tâm tình của hắn không tốt, còn chưa mở miệng, hắn đã mắng ta một trận: “Trẫm vốn cho rằng nàng là người khéo léo hiểu lòng người, không nghĩ tới cũng học những người kia tranh giành tình cảm, hôm nay Thanh nhi ở chỗ Thái hậu bị phạt, vì sao nàng không giúp cầu tình, tất cả mọi người đều lui ra, vì sao Thái hậu chỉ lưu lại một mình nàng!”