Ký Ức Phai Màu - Chương 3
Trừ phi triều đại bị lật đổ, nếu không nào có ai dám đem đồ vật trong cung hoàng hậu đi bán, làm vậy thì đem mặt mũi của hoàng thất để ở đâu.
Tạ Uyên tựa hồ đoán được ta đang suy nghĩ gì, lúng túng ho khan một tiếng: “Bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trước đi.”
Trong điện, khói thuốc từ từ bay lên qua ánh đèn.
Tạ Uyên từ trong ngực móc ra một cây trâm, đeo lên cho ta: “Ninh Ninh, đây là vật duy nhất nhạc mẫu để lại cho nàng, về sau không nên tùy tiện đưa cho người khác.”
Ta bây giờ chỉ có một thân một mình, không có gì để lo lắng, nói chuyện cũng không cần cố kỵ.
“Bệ hạ có mặt mũi nói ra những lời này sao, ngài thật sự không biết Cố gia trung thành toàn bộ đều chết oan? Cũng không biết vì sao ta lại mang cây trâm này đưa ra sao?”
Người hầu trong điện ào ào quỳ xuống.
Tạ Uyên tự cảm thấy xấu hổ, chỉ nói một câu nghỉ ngơi thật tốt rồi chạy chối chếc.
“Nương nương, hôm đó bệ hạ thấy ngài không đeo chiếc trâm này trên đầu, liền phái người đi thăm dò, những thái giám chạm vào trâm cài của ngài đều bị bệ hạ ban chế/t, địa vị của ngài trong lòng hoàng thượng là không giống.”
Ta liếc nhìn cung nữ đang nói.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên là Đạm Nguyệt.”
Nha hoàn hồi môn của ta đều đã chế.t trong trận “Mưu phản” của cố Gia.
Cả gia tộc Cố gia đều bị ché.m đầu, chỉ để lại một mình ta.
7.
Hôm qua tuyết rơi dày đặc, trong viện một màu trắng xóa, trên bàn đá có một bếp để pha trà, nắp ấm trà đang sôi, hơi nóng tỏa ra.
Lâm Thanh không để ý đến cung nhân thông báo rằng không hợp quy củ mà vẫn xông vào, khóc nói: “Ta cùng những nữ nhân trong hậu cung kia không giống nhau, ta không phải vì địa vị mà yêu bệ hạ, ta thật sự yêu hắn…”
Trong miệng nàng ta lúc nào cũng tình tình yêu yêu, ta không rõ, thời đại kia của các nàng chẳng lẽ trong đầu chỉ có tình yêu thôi sao?
Lâm thanh than thở khóc lóc, các thái giám cung nữ hầu hạ xung quanh lập tức cúi đầu xuống.
Ta hơi ngạc nhiên, nàng ta đúng thật là không chút nào để ý đến tư thái, cũng không sợ hạ nhân chê cười.
Ta nhếch môi cười nhẹ: “Người ngươi nói yêu chính là bệ hạ, nếu như bệ hạ là một tên thái giám thì ngươi vẫn yêu sao?”
Lâm Thanh tắt tiếng.
Đạm Nguyệt ở bên cạnh suốt ruột nháy nháy mắt với ta.
Ta trả lời thay nàng ta: “Ngươi sẽ không, lúc trước ngươi gặp bệ hạ, vừa thấy đã yêu vì ngươi biết thân phân của hắn, nếu như lúc đó ngươi không có nhìn thấy bệ hạ, ngày sau ngươi cũng sẽ tìm đủ mọi cách để làm cho bệ hạ chú ý, ta không biết ngươi ở thế giới kia như thế nào, nhưng ta biết ngươi tham luyến vinh hoa phú quý, ngươi muốn được mọi người tôn sùng, hưởng thụ tư vị có được quyền thế, Lâm phi, bản cung nói không sai chứ?”
Sắc mặt Lâm Thanh trắng bệch, cố gắng giải thích: “Ban đầu ta chỉ nghĩ muốn thử gặp hoàng đế của triều đại này, nhưng hiện tại ta thật sự yêu hắn.”
“Cho nên, tình yêu xen lẫn tư tâm cũng đừng nói đến thuần túy, vĩ đại như vậy.”
Lâm Thanh đứng tại chỗ, há miệng muốn nói, nhưng lại không nói được gì.
Đạm Nguyệt con mắt đều sắp nháy m.ù: “Tham kiến bệ hạ.”
Ta liếc mắt nhìn Tạ Uyên đang cầm hoa mai trong tay đi tới.
Bây giờ mỗi khi vào triều, hắn sẽ đích thân bẻ một chùm hoa mai từ Ngự Hoa Viên mang tới.
Tạ Uyên nhìn thấy Lâm Thanh ở chỗ này, rất bất mãn: “Ngươi không phải đang bị cấm túc sao, ai cho phép ngươi ra.”
Lâm Thanh lau nước mắt, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: “Bệ hạ, trước kia ta cùng ngài nói qua người với người là bình đẳng, ngài nên dùng quyền lực trong tay để làm nhiều việc có lợi hơn cho bách tính xã tắc, chứ không nên dùng quyền lực trách phạt người khác.”
Đối với loại lời nói này của nàng ta, ta đã chậm rãi quen thuộc.
Tạ Uyên nghe thấy điều này chỉ cảm thấy bực bội không thể giải thích được.
Mọi người bình đẳng?
Người hầu ở đây ai cũng câm như hến, cùng đế vương bàn luận người người bình đẳng.
Buồn cười đến cực điểm!
Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Thanh không có ý thức được, còn đang líu lo không ngừng.
“Bệ hạ, hôm nay ta mới làm một bài thơ, ta đọc cho ngài nghe một chút?”
Nói xong, không đợi Tạ Uyên mở miệng, liền đọc.
Nhìn thấy những người xung quanh không hề ngạc nhiên trước hành vi không có quy củ này của Lâm Thanh, Tạ Uyên chỉ cảm thấy mất mặt, điều này chứng tỏ đều là hắn dung túng mà ra.
“Sáng nhìn trời, chiều ngắm mây, đi cũng nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng.”
Nàng thẹn thùng nhìn về phía Tạ Uyên.
Tạ Uyên nghe được lời này sắc mặt trở nên khó coi, cho dù nữ nhân thời xưa muốn bày tỏ tình yêu cũng sẽ lén lút nói ra, sao có thể nói ra lời này trước mặt nhiều cung nhân như vậy.
“Từ Thịnh!”
“Có nô tài.”
“Lâm phi điên rồi, lệnh thái y vào cung chữa trị cho nàng thật tốt, khi nào bình phục sẽ thả nàng ra.”
“Vâng.”
Giải quyết xong phiền phức, Tạ Uyên ấn ấn mi tâm, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Ninh Ninh, trẫm làm sao lại rơi vào hoàn cảnh mất đi nàng như vậy?”
Ta cụp mắt xuống và nhấp một ngụm trà.
“Có lẽ là ngài lần thứ nhất bị Lâm Thanh hấp dẫn, hoặc là ngài vì nàng ta mà lần đầu tiên răn dạy ta…”
8.
Ta cùng Tạ Uyên vừa ra đời liền có hôn ước, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Nếu có người ức hiếp ta, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên giúp ta đánh trả, cho dù biết sau khi hồi cung sẽ bị trách phạt, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Không lâu sau khi hắn đang cơ ta liền lâm bệnh nặng.
Bệnh tình hung hiểm, ngay cả các thái y đều thúc thủ vô sách, Tạ Uyên thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc ta, sao nhãng việc triều chính, khiến một số người trong triều đình thay nhau chỉ trích ta, lúc đó hắn liền rút kiếm lên triều, suýt chút giế.t chế.t đối phương, kể từ lúc đó, tất cả mọi người đều biết rằng ta không chỉ là hoàng hậu, mà còn là vị thê tử mà hắn đã nhận định trong lòng.
Thái y quỳ đầy đất, nhưng không ai có thể nghĩ ra được phương thuốc tốt để chữa trị cho ta.
Tạ Uyên không biết từ đâu nghe nói lối vào Hộ Quốc tự có chín mươi chín bậc thang, chỉ cần một bước một quỳ, liền có thể đạt được điều mình mong muốn, cầu bình an cho người thân.
Hắn quỳ từng bước một từ đêm khuya cho đến khi mặt trời mọc, long bào ở đầu gối đều bị rách, hắn mang theo bùa bình an trở về, dáng vẻ chật vật khiến người chấn kinh.
Sau khi ta khỏi bệnh, câu chuyện Bệ hạ bước đi bước quỳ lên chín mươi chín bậc thang đã lan truyền khắp kinh đô.
Khi đó ta còn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp đó chẳng kéo dài được bao lâu, sự xuất hiện của Lâm Thanh khiến ta nhận ra rằng đàn ông có thể thay lòng đổi dạ.
Ngày đó, cung nhân hoảng hốt chạy đến báo tin, trong giếng cạn La trai đã phong kín từ lâu không hiểu sao xuất hiện một người, bệ hạ còn phong nàng ta làm quý phi.