Ký Ức Phai Màu - Chương 2
Nghe Lâm Thanh nói lời ngu xuẩn, trong lòng ta cười lạnh.
Tạ Uyên tuy đã mất ký ức, nhưng uy nghiêm của đế vương nhiều năm vẫn khắc sâu vào xương tuỷ, một ánh mắt có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách cùng sợ hãi: “Từ Thịnh!”
Từ Thịnh ở bên cạnh vội vàng bước tới nói: “Có nô tài.”
“Lâm quý phi mở miệng nói bừa, từ hôm nay trở đi, giáng xuống làm thứ phi, bế môn hối lỗi, không có chỉ không được phép ra ngoài.”
“Nô tài lĩnh chỉ.” Hắn quay người nói: “Lâm quý phi nương nương, mời đi.”
Lâm Thanh vẫn đứng tại chỗ không chịu đi.
Thấy thế, ta cũng có chút tò mò không biết Tạ Uyên sẽ làm gì.
Chỉ thấy hắn không kiên nhẫn phất phất tay, để cho người kéo Lâm Thanh mang ra ngoài, ánh mắt chán ghét kia dĩ vãng chỉ dành cho ta, nếu hắn khôi phục ký ức nhớ đến hôm nay đã đối xử với Lâm Thanh như vậy, sợ là sẽ tự trách áy náy đến chế.t.
4.
Lâm Thanh vừa đi, trong điện liền trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Bệ hạ, ngài có muốn biết tại sao mình lại ngã ngựa mất trí nhớ không?”
Ta vừa dứt lời, Thái hậu liền nghiêm khắc khiển trách: “Cố Ninh!”
Tạ Uyên bây giờ chỉ có ký ức của ba năm trước, khi đó đánh chế.t hắn cũng không nghĩ đến ba năm sau hắn sẽ làm ra chuyện tổn thương ta, nếu như bây giờ hắn biết được, còn không biết là sẽ bị kích thích đến mức nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Uyên hiện lên vẻ bi thương đến tan nát cõi lòng: “Ninh Ninh…”
Ta mặc bộ váy mộc mạc, nghiêm túc đứng đó, trên đầu chỉ đeo một chiếc trâm gỗ, mở miệng mỉa mai: “Bởi vì rốt cục bệ hạ đã đạt được mong muốn phế truất ta, Lâm phi mời ngài đi cưỡi ngựa, nhưng không ngờ con ngựa bị sợ hãi, ngài vì bảo vệ nàng ta không bị tổn thương, cam nguyện lấy thân mạo hiểm, mới có thể ngã ngựa tổn thương đầu.”
Tạ Uyên không muốn tin tưởng.
Ta cười một tiếng: “Thánh chỉ lập Lâm phi làm hoàng hậu có lẽ hiện tại vẫn đang ở ngự thư phòng nha.”
Ta không ngừng kích thích Tạ Uyên, từ việc hắn ép ta quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh, phạt ta quỳ gối giữ trưa nắng gắt để nhận lỗi, lấy tính mệnh toàn tộc ta ra uy hiếp, buộc ta phải thay Lâm Thanh thử thuốc, từng chuyện từng chuyện đều nói ra.
Ba năm trước đây thời điểm ta thêu hầu bao bị kim đâm vào tay, khi hắn biết chuyện đã đau lòng không dứt, sao đó không bao giờ cho phép ta tiếp tục chạm vào kim thêu nữa.
Nửa đêm ta muốn ăn bánh táo gai ở phía Tây thành, hắn liền đích thân đến đó, trả rất nhiều tiền cho đầu bếp làm một phần.
Người kinh thành bàn tán say sưa, nói rằng Thái tử sủng thê như mạng.
Các đích nữ thế gia ai ai cũng hâm mộ ta, có thể chiếm được chân tình của Thái tử.
Thái hậu nhìn Tạ Uyên một cái, lập tức ra lệnh cho ta: “Cố Ninh, câm miệng lại cho ai gia!”
Toàn tộc Cố gia bởi vì ta mà chế.t, bây giờ ta còn có gì cố kỵ nữa.
“Bệ hạ còn nhớ ngày đại hôn hôm đó ngài đã nói gì không, đã hứa sẽ ưu ái, cả quãng đời còn lại chỉ có một mình ta, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là trò cười!”
Tạ Uyên không thể tiếp nhận những sự thật này, hắn ấn chặt lồng ngực đau nhức, không ngừng lùi về phía sau, phun ra một ngụm má/u rồi ngã thẳng xuống đất.
Trong điện nhất thời hỗn loạn: “Bệ hạ!”
Ta không nhìn ánh mắt cầu khẩn xin ta đừng đi của Tạ Uyên, quay người rời đi.
Chọc giận Bệ hạ, làm tổn hại đến long thể của hắn, ta vốn tưởng rằng Thái hậu sẽ dùng chuyện này để giải quyết người Cố gia là ta.
Qua mấy ngày, lại không thấy có một chút động tĩnh nào cả.
5.
Lần nữa gặp lại Tạ Uyên là vào ngày tuyết đầu mùa.
Hắn hái một chùm mận đỏ đi đến cung Phượng Ninh nơi ở của Hoàng hậu để tìm ta, lại phát hiện người ở bên trong là Lâm Thanh, liền phát hoả.
Trong lãnh cung, các cung nữ tụ tập lại một chỗ nói đùa:
“Biểu tỷ ta hầu tạ trong cung của Lâm phi, nghe nàng kể hôm đó bệ hạ rất tức giận, trực tiếp sai người đem đồ đạc của Lâm phi ném toàn bộ ra ngoài.”
“Lâm phi bây giờ thật là xấu hổ, sau này làm sao có thể có chỗ đứng trong cung?”
“Bệ hạ bây giờ đã mất trí nhớ, hiện tại vị trong lãnh cung này mới là người mà bệ hạ quan tâm nhất, về sau chúng ta phải hầu hạ thật tốt.
Ta lật trang sách trong tay, nghe thấy hết những lời nói của các nàng.
Mấy ngày trước đây, trong lãnh cung ngay cả một chút lửa than cũng không có.
Bây giờ ngược lại mọi thứ đều đủ, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của lãnh cung.
Không lâu sau, Tạ Uyên phủi tuyết trên người rồi bước vào, thần thần bí bí lấy ra một túi bánh ngọt từ trong lòng.
“Ninh Ninh, đây là bánh hoa quế mà nàng thích nhất, nàng nếm thử xem có phải là hương vị năm đó hay không?”
Ta ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Nhìn vẻ chờ mong trong mắt hắn, nhớ tới lúc mới vào cung, ta thèm ăn bánh hoa quế thơm ngọt ở bên ngoài.
Hắn sẽ sai người ra ngoài mua về, sau khi xử lý xong chính vụ sẽ đến tìm ta giống như hiến bảo bối mà lấy ra: “Ninh Ninh, nhìn xem hôm nay trẫm đã chuẩn bị gì cho nàng đây.”
Cùng ánh mắt bây giờ của hắn giống nhau như đúc.
Nhưng bây giờ cảnh còn người mất.
Ta cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tạ Uyên cầm lấy một miếng đưa vào miệng ta: “Ninh Ninh, nàng thử xem, ta đã mời sư phó làm món bánh này vào trong cung, mấy ngày nữa, nàng có thể ăn bánh hoa quế tự tay ta làm.”
Ta chán ghét hất tay của hắn ra.
Tạ Uyên giống như bị tổn thương nhìn về phía ta.
Ta đặt cuốn sách lên bàn và quỳ xuống:
“Thần thiếp cầu người lấy đi Ngọc điệp của hoàng thất, lấy thân phận nữ nhi vì lo cho gia đình hạ táng.”
“Nguyện cùng bệ hạ, đường xuống Hoàng Tuyền, mong không gặp lại.”
Tạ Uyên đỡ ta dậy, luống cuống giống như một đứa trẻ làm sai chuyện:
“Ninh Ninh, nàng đừng không quan tâm ta… cầu xin nàng… đừng rời bỏ ta…”
Ta nhìn qua hắn, đây là lần đầu tiên ta thấy một Tạ Uyên từng lý trí cùng tỉnh táo mà bây giờ lại sụp đổ như vậy, hắn cúi đầu, bả vai run rẩy, khóc không thành tiếng….
6.
Ngọn lửa than trong phòng thỉnh thoảng phát ra hai tiếng “tách, tách”.
Không ai nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Tạ Uyên chậm rãi mở miệng:
“Trẫm không rõ, nàng và trẫm từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cưới nàng là tâm nguyện cả đời của trẫm, tại sao ba năm này lại xảy ra nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát như vậy.”
Đôi mắt ta bình tĩnh không lay động, không cách nào trả lời vấn đề này.
“Ninh Ninh, trẫm biết trong lòng nàng có oán hận, nhưng trẫm không thể mất đi nàng, nàng trở về Phượng Ninh Cung đi.”
Tạ Uyên rất biết cách lợi dụng thân phận, ta bị cưỡng chế đưa trở về Phượng Ninh cung.
Mọi viên gạch ngói ở đây đều đã được khôi phục lại như cũ, không còn là phong cách tối giản hiện đại mà Lâm Thanh theo đuổi khi sống ở đây nữa.
Đồ trong Phượng Ninh cung trăm năm qua đều làm bằng gỗ đàn hương, lấy ngọc trai làm rèm, đến lượt nàng ta thì lại theo đuổi phong cách hiện đại tối giản.
Luôn miệng nói: “Các ngươi có biết những thứ xa hoa này có thể giúp cho bao nhiêu bách tính được ăn no hay không, thay vì phô trương lãng phí như vậy, không bằng làm tấm gương tốt.”
Nàng ta tháo những đồ vật đó đem bán thành tiền đưa cho gia đình nghèo khó.
Lúc ta nghe được điều này, chỉ cảm thấy buồn cười.