Ký Ức Phai Màu - Chương 1
1.
Ta bị phế hậu.
Từ trước đến nay trong cung luôn nâng cao đạp thấp, thái giám giọng the thé nói: “Nương nương, theo ý chỉ của hệ hạ, ngài không được phép mang theo bất cứ thứ gì, cho nên con súc sinh này ta sẽ mang đi.”
Chú chó nhỏ trong ngực cảm nhận được ác ý, toàn thân run rẩy.
Ta tháo chiếc trâm vàng trên đầu xuống, đưa cho hắn.
Tên thái giám đập đập nó vào tay rồi cười lớn, chế giễu ta là người hiểu chuyện.
“Thôi, một con súc sinh cũng không làm nên sóng gió gì, ngươi thích thì cữ giữ lại đi, nhưng nếu đồ sú/c sin/h này không an phận, ý đồ gây chuyện, đến lúc đó đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ.”
Bọn họ rời đi, ngoài phòng vang lên tiếng khóa cửa, ở đây mỗi ngày ba bữa đều được đưa vào qua lỗ nhỏ bên kia cửa sổ.
Trong lãnh cung không có than để sưởi ấm, gió bấc gào thét, lạnh thấu xương.
Ta lục trong ngăn tủ ra một chiếc chăn bông cũ nát đắp lên người.
Chó nhỏ cảm thấy không còn nguy hiểm, liền ngủ thiếp đi bên cạnh ta.
Mà lúc này trong Dưỡng Tâm điện, nguyên nhân chính là Hoàng Thượng đang hôn mê, làm cho lòng người bàng hoàng.
2.
Không lâu sau, ma ma trưởng sự bên người Thái hậu truyền ta đến Dưỡng Tâm Điện.
Trên đường, đi ngang qua Ngự Hoa Viên.
Nghe thấy các cung nữ đang tụ tập một chỗ kể về sự tình Bệ hạ vì cứu Lâm quý phi mà ngã ngựa.
“Lúc đó đáng ra người bị thương chính là Lâm quý phi, nhưng bệ hạ đã đem người ôm vào ngực bảo vệ, mới khiến đầu đập vào đá. Nghe cung nhân hầu hạ hôm đó kể, trước khi bệ hạ hôn mê câu nói sau cùng là không cho phép trút giận lên quý phi.”
“Năm đó Lâm quý phi không rõ lai lịch xuất hiện trong cung, sau lưng không có mẫu tộc làm chỗ dựa lại có thể được bệ hạ ưu ái đến như vậy, thật khiến người ghen tị.”
“Có cái gì mà hâm mộ, gần vua như gần cọp, kết cục của phế hậu các ngươi không thấy sao.”
Triệu ma ma tằng hắng một tiếng: “Các ngươi có bao nhiêu cái mạng mà dám nghị luận bệ hạ, cả đám đều ngại mình sống quá lâu rồi đúng không?”
Mấy người quay lại liền giật nảy mình, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Triệu ma ma tha mạng, chúng nô tỳ cũng chỉ là nghe người khác nói như vậy.”
“Họa từ miệng mà ra, các ngươi cẩn thận cái miệng của mình đó, lần sau nếu để cho ta lại nghe thấy ai nghị luận về chủ tử, cái lưỡi của các ngươi cũng không cần dùng nữa.”
“Vâng.” Mấy người hoảng sợ bỏ chạy.
Triệu ma ma bỏ xuống thái độ nghiêm nghị vừa rồi, vừa đi vừa nói cùng ta: “Nương nương đừng nghe các nàng nói bậy, trong lòng bệ hạ vẫn còn có ngài.”
Ta bật cười trong lòng, trong lòng Tạ Uyên đâu còn vị trí của ta.
Khi đến Dưỡng Tâm Điện, ta mới thực sự hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu ma ma.
Sau khi Tạ Uyên tỉnh lại sau cơn hôn mê, ký ức lại quay trở về ba năm trước đây, khi đó cô gái xuyên không, Lâm Thanh còn chưa xuất hiện, tình cảm của chúng ta vẫn còn rất ân ái.
Ta dừng ở trước cửa, thuận theo khe hở nhìn vào.
Tạ Uyên không ngừng nhìn về phía cửa tìm kiếm: “Ninh ninh thế nào còn chưa tới?”
Thái giám tâm phúc Từ Thịnh bên cạnh hắn khom người đáp lời: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương đã phái người đi truyền phế hậu Cố thị rồi ạ.”
Tạ Uyên vừa mới tỉnh lại, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, vừa nghe đến hai chữ “Phế Hậu”, ánh mắt lập tức trầm xuống: “Phế Hậu cái gì?!”
Từ Thịnh liền kể cho Tạ Uyên nghe việc Cố thị trong ba năm nay đã bị thất sủng và bị phế hậu như thế nào.
Hắn tức giận, một chữ cũng không tin: “Ninh Ninh đâu? Trẫm muốn đi tìm Ninh Ninh!”
Hắn không quan tâm, ngay cả vớ giày cũng không mang liền muốn xông ra ngoài.
Lâm Thanh đi tới đỡ hắn, lại bị hắn chán ghét đẩy ra, giọng điệu sắc bén quát: “Cách xa trẫm một chút!”
Lâm Thanh sửng sốt, có chút phát cáu lùi lại hai bước: “Bệ hạ từng nói, mặc dù không thể hứa hẹn một đời một thế một đôi, nhưng sẽ chỉ độc sủng duy nhất một mình ta .”
Nghe vậy, Tạ Uyên cau mày: “Làm càn! Lời nói lệch lạc như vậy mà ngươi cũng dám nói!”
Lâm Thanh không coi trọng: “Ta đã sớm nói với ngươi, nơi ta ở trước kia một vợ một chồng, không nạp thiếp là chuyện rất bình thường, ngươi cũng đã hứa với ta, sẽ cố gắng theo hướng này.”
Ta đứng ở cửa lắc đầu bật cười.
Lâm Thanh hoàn toàn không biết lời nói của mình sẽ đắc tội bao nhiêu người, có thể đến hầu hạ phần lớn đều là con gái hoặc tỷ muội của các đại thần trong triều, nếu thật sự muốn một vợ một chồng không có thiếp thất, thì đặt vị trí của các nàng đặt ở đâu.
Ta đặc biệt nhớ kỹ lần đầu khi Lâm Thanh nói những lời này, thực sự đã làm mọi người bị chấn kinh, không nói đế vương, ngay cả những công từ nhà bình thường nạp thiếp cũng là chuyện hết sức bình thường.
Một đời một thế một đôi người, quả thực hoang đường.
Tạ Uyên quả nhiên nổi giận: “Làm càn!”
Lâm Thanh bị tiếng rống giận này dọa đến đỏ cả vành mắt, ba năm nay Tạ Uyên vẫn luôn dỗ dành, chiều chuộng nàng, đã bao giờ từng có thần sắc nghiêm nghị đến như vậy.
3.
Khi ta bước vào, hơn mười cặp mắt trong điện cùng lúc đổ dồn về phía ta.
Ta cúi người quỳ xuống đất, liền được Tạ Uyên ôm vào lòng, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước, ngược lại có chút ủy khuất: “Ninh Ninh, trẫm bị thương, sao nàng không tới gặp trẫm?”
Ta im lặng không nói chuyện.
Trong điện mọi người liếc nhìn nhau, Lâm quý phi hung hãn trừng mắt nhìn ta, bật khóc nức nở vô cùng đáng thương, chắc hẳn đang tự hỏi tại sao lại muốn đi cưỡi ngựa làm gì.
Ai mà không biết hiện giờ người Tạ Uyên chán ghét nhất chính là ta.
Nếu không phải vì mất trí nhớ, sợ rằng ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp, càng đừng nói đến chuyện hắn sẽ ôm ta.
“Ninh Ninh, bọn họ lừa gạt trẫm, nói trẫm phế bỏ hậu vị của nàng, điều này sao có thể?”
Vẻ mặt ta lãnh đạm từ trong ngực hắn chui ra ngoài:
“Bệ hạ, thánh chỉ phế hậu là chính ngài tự tay viết.”
“…”
“Những lời bọn họ nói, đều là sự thật.”
4.
Gió lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, bầu không khí trong điện rất nặng nề.
Tạ Uyên ánh mắt có chút tối sầm, hắn thông minh như vậy, cho dù ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng hắn biết những chuyện này thật sự đã xảy ra, hắn không rõ, một đôi vợ chồng trẻ làm thế nào có thể dẫn đến tình trạng chán ghét nhau đến như vậy.
Lâm Thanh không giữ được bình tĩnh, muốn dùng chuyện cũ kích thích Tạ Uyên khôi phục trí nhớ: “Bệ hạ, ngài bây giờ khác với ba năm trước, bây giờ ngài tôn trọng nam nữ bình đẳng.”