Ký Sự Hạ Phàm Của Thất Tiên Nữ - Chương 5
23.
Thất tiên nữ càng ngày càng ít nói.
Không chỉ mình nàng, các tiên nữ trên trời cũng yên lặng hơn hẳn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, lần này Thất tiên nữ hạ sinh một bé trai.
Đổng Vĩnh vô cùng mãn nguyện.
Suốt một thời gian dài, hắn đi đứng đều ngẩng cao đầu.
Hắn cũng không thích ra đồng làm việc nữa, mỗi ngày chỉ đi qua loa rồi trở về, sau đó cắm mặt chơi với đứa con trai, chẳng đi đâu cả.
Sự hào hứng này kéo dài suốt hai tháng trời.
Trong khoảng thời gian đó, dù con gái có bò đến trước mặt hắn, hắn cũng thờ ơ không thèm quan tâm.
Thất tiên nữ mỗi lần nhìn thấy đều đau lòng không thôi.
Lăn qua lăn lại mấy đêm, lại ngẩn ngơ nhìn con gái suốt vài ngày, cuối cùng Thất tiên nữ quyết định:
“Ta phải lo tính trước cho Tiểu Ngọc.”
Thất tiên nữ hạ phàm vốn chỉ vì nhìn trúng Đổng Vĩnh hiếu thảo, tốt bụng, muốn gả cho hắn.
Chỉ đơn giản là vậy.
Nàng ta vốn nghĩ, đây là một việc rất dễ dàng.
Đến lúc này, nàng ta mới thật sự hiểu ra, là nàng ta đã nghĩ quá đơn giản.
24.
Sau khi hiểu rõ, Thất tiên nữ nghiêm túc bắt tay vào việc gây dựng sự nghiệp.
Nàng mua những sợi tơ giá rẻ, dựa vào kỹ năng điêu luyện của bản thân, dệt ra gấm vóc thượng hạng, rồi bán với giá cao, từ đó tích lũy vốn.
Nửa năm sau, nàng đưa Đổng Vĩnh và các con chuyển lên huyện, tiếp tục mở rộng tệp khách hàng cao cấp.
Hai năm sau, nàng mua lại một cửa tiệm, dựa vào khách hàng và uy tín tích lũy từ trước, dần dần phát triển lớn mạnh.
Năm năm sau, nàng lại đưa cả nhà chuyển đến phủ thành, tiệm dệt của Thất tiên nữ cũng mở chi nhánh tại đây.
Chỉ trong vòng năm sáu năm, Thất tiên nữ từ một cô gái nghèo ở làng Đổng gia, đã trở thành một nữ thương nhân giàu có.
Đổng Vĩnh, nhờ phúc của Thất tiên nữ, được khoác lên mình những bộ áo gấm lụa là, sống trong dinh thự ba gian, ra vào có kẻ hầu người hạ.
Hắn nói chuyện rất có uy thế.
Chi tiêu cũng rộng rãi hơn nhiều.
Mười nghìn tiền chưa đủ để hắn và bạn bè ăn một bữa cơm.
Đâu còn dáng vẻ ngoan ngoãn, thật thà như ngày trước nữa.
Chỉ có Thất tiên nữ, vẫn không quan tâm đến trang sức, vẫn áo vải giản đơn, cài trâm ngọc, dáng vẻ gọn gàng, sạch sẽ.
Ngoại trừ những nếp nhăn nơi khóe mắt và vòng eo hơi phát tướng, nàng không có nhiều thay đổi so với thời còn ở thôn Đổng gia.
25.
Mấy năm qua, Thất tiên nữ thực sự sống rất bận rộn.
Các tiên nữ trên hội bàn đào cũng rất thích thú theo dõi.
Các tiên nữ phát hiện ra, làm việc còn thú vị hơn nhiều so với yêu đương, kết hôn và sinh con.
Cuộc sống của Thất tiên nữ cũng được cải thiện rất nhiều.
Dù ban đầu nàng không có ý định hưởng thụ vật chất, nhưng đúng là khi có tiền, vấn đề cũng trở nên ít hơn.
Môi trường sống tốt hơn, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.
Điều kiện sống tốt hơn, sức khỏe cũng ổn định hơn.
Thuê vài người hầu và bảo mẫu, có người lo việc nhà, lại có người chăm con, thật sự rất thoải mái.
Chỉ có một điều, vì ngày thường bận rộn với công việc kinh doanh, lại còn chăm lo con cái, nên thời gian Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh ở bên nhau ngày càng ít.
Đổng Vĩnh có tiền, lại có thời gian, liền kết giao với một nhóm hổ bằng cẩu hữu, thường xuyên lui tới.
Thất tiên nữ thấy hắn vui vẻ, bản thân bận rộn không có thời gian lo lắng nhiều, liền mặc kệ.
Nhưng nàng không ngờ, chỉ đi vào thành đưa hàng nửa tháng, trở về thì trong nhà đã có thêm một thị thiếp mới.
26.
Thất tiên nữ bộ dạng phong trần trở về nhà, chưa kịp rửa mặt chải đầu, Đổng Vĩnh đã dẫn tiểu thiếp mới ra:
“Đây là Hương Thúy.” Đổng Vĩnh xoa tay, cười gượng, nhường nửa bước để Thất tiên nữ nhìn rõ cô nương sau lưng.
Vị cô nương đó khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mày lá liễu, mắt hạnh nhân, vòng eo thon thả, làn da trắng mịn như muốn chảy nước.
So với Thất tiên nữ năm xưa khi mới hạ phàm, còn đẹp hơn nhiều.
Có Đổng Vĩnh làm chủ, nàng ta cũng không sợ hãi.
Nàng ta mềm mại cúi người quỳ xuống, giọng nói ngọt ngào: “Nô gia Hương Thúy, tham kiến phu nhân.”
“Đứng dậy đi.” Thất tiên nữ không làm khó cô nương trẻ tuổi.
Nàng chỉ luôn nhìn Đổng Vĩnh.
Đã lâu lắm rồi nàng mới thấy Đổng Vĩnh trong dáng vẻ lúng túng, luống cuống như thế.
Khi đối mặt với quản gia nhà Phó viên ngoại ngày trước, hắn thật sự ngoan hiền đến mức đáng yêu.
Hôm nay lại vừa xoa tay vừa cười bẽn lẽn, nhìn thật đáng chán ghét.
Thất tiên nữ khoát tay đuổi hai người đi.
Nàng ngồi một mình suốt nửa ngày, thầm thì tự nói:
“Sao lại thành ra thế này?”
Không rõ nàng ta đang nói về Đổng Vĩnh hay chính bản thân mình.
Nói xong, nàng chống tay vào bàn, nôn ra một ngụm máu đen.
27.
Thất tiên nữ bệnh rồi.
Bệnh rất nặng.
Đổng Vĩnh đến thăm nàng một lần.
Đứng từ xa nói một câu: “Thất nương, nàng hãy chăm sóc sức khỏe, đừng lo lắng gì khác, thân thể là quan trọng nhất.”
Nói xong thì vội vã bỏ đi.
Hai đứa con vẫn còn nhỏ.
Chẳng rõ là vì ít khi ở cùng mẹ nên không có tình cảm, hay vì được chiều chuộng quá mà vô tâm vô tính.
Chúng đến thăm Thất tiên nữ vài lần, thấy nàng chẳng nói gì, rồi cũng không đến nữa.
Đám hầu gái bên ngoài xì xào Đổng Vĩnh ngày ngày vui vẻ với tiểu thiếp mới, cũng chẳng đoái hoài đến nàng, nhưng Thất tiên nữ không chút lay động.
Nằm trên giường mấy ngày, Thất tiên nữ bỗng mở mắt, nhìn lên trời, kiên định nói:
“Mẫu hậu, mang con về đi.”
28.
Trương Thất nương qua đời.
Thất tiên nữ đã trở lại thiên đình.
Tính đi tính lại, lần này nàng hạ phàm chỉ mới có chín năm.
“Thời gian này của ngươi quá ngắn rồi.”
Kế hoạch ban đầu là ba mươi năm, mà chưa được một phần ba đã kết thúc.
Tỷ lệ hoàn thành thấp thế này sẽ ảnh hưởng đến đánh giá hiệu suất.
“Nữ nhi không muốn hạ phàm nữa.
“Con muốn đóng cửa tu luyện.
“Chỉ một việc, xin mẫu hậu hãy để mắt đến hai đứa trẻ ở phàm gian.
“Không cần giàu sang phú quý, chỉ mong chúng cả đời không lo ăn mặc là đủ.”
Thất tiên nữ ngồi đối diện với ta, gương mặt từng ướt đẫm lệ, chứa chan tình cảm, giờ đây lại chứa đầy sự kiên định.
Một tiểu tiên nữ mạnh mẽ quyết đoán trông còn đẹp hơn trước!
Tất nhiên ta vẫn lựa chọn ủng hộ nàng:
“Cứ yên tâm, giao cho ta, đảm bảo ổn thỏa.”
Chỉ cần đạt được mục tiêu, chẳng sợ quá trình tiết kiệm.
Buổi phát sóng trực tiếp phàm gian này, đã đến lúc kết thúc rồi.
29.
Sau khi Trương Thất nương mất, Đổng Vĩnh đau buồn mấy ngày.
Chôn cất nàng xong, hắn bán tiệm dệt gấm cho người khác.
Hắn hiểu rõ rằng bản thân không biết dệt gấm, cũng không biết quản lý tiệm, chi bằng lấy tiền về cho xong.
Chỉ là không còn nguồn thu nhập, hắn lại đã quen với việc tiêu xài phung phí, miệng ăn núi lở chỉ là chuyện sớm muộn.
Những người bạn từng cùng hắn vui chơi ngày trước, từng kéo hắn vào thanh lâu, xúi hắn nạp Hương Thúy làm thiếp, giờ thấy hắn chẳng còn tiệm, tiêu tiền không còn thoải mái, nên cũng dần dần cắt đứt liên lạc.
Chỉ còn một người cùng hoàn cảnh, vẫn muốn uống rượu với hắn, nói sẽ dẫn hắn kiếm tiền.
Không ngoài dự đoán, Đổng Vĩnh bị người đó lừa mất một khoản tiền lớn.
May mà sổ đỏ và sổ đất vẫn còn.
Nhưng phủ trong thành không thể tiếp tục ở nữa.
Đổng Vĩnh đành bán căn nhà ba gian lớn, cho giải tán đám người hầu, dẫn hai đứa con cùng Hương Thúy quay về thị trấn cũ, sống bên cạnh nhà viên ngoại Phó.
Nếu hắn chăm chỉ làm địa chủ nhỏ, cuộc sống cũng có thể ổn định.
Nhưng hắn lại thích khoe khoang trước mặt trưởng làng.
Chẳng mấy chốc, số tiền cuối cùng cũng tiêu hết.
Thế là hắn bán Hương Thúy đi.
Đổi được chút tiền, nhưng cũng chẳng trụ được lâu.
Lần này, hắn lại nghĩ đến việc bán con gái.
Năm xưa khi thấy người bán vợ bán con trên phố, hắn không có vợ con, nên đành tự bán mình.
Giờ hắn có con trai, con gái, thật sự đã đi đến bước bán con.
Hai đứa trẻ này dù sao cũng có nhân duyên với Thất tiên nữ, mà ta cũng đã hứa với Thất tiên nữ sẽ lo cho chúng không lo ăn mặc.
Việc này cũng không khó.
Ta nhặt một cành khô từ vườn bàn đào, làm một người rối, cho nó hạ phàm đến nhà Đổng để đón hai chị em.
Đổng Vĩnh nhận lấy trăm quan tiền, không hỏi gì thêm, liền tin rằng người rối kia là em gái của Trương Thất nương.
Người rối dẫn chị em đi rất xa, đến tỉnh lân cận ổn định, trả tiền cho đứa em trai đi học, rồi dạy tiểu cô nương chị kỹ thuật dệt gấm mà Thất tiên nữ từng truyền lại.
Hai đứa trẻ trải qua biến cố lớn, rốt cuộc cũng trưởng thành, học hành khá chăm chỉ.
Vài năm sau, chúng trưởng thành, mỗi đứa đều có một nghề trong tay.
Người rối giúp cô chị lấy chồng, giúp cậu em cưới vợ, xong xuôi nhiệm vụ thì liền rút lui.
Về phần Đổng Vĩnh, sau khi tiêu hết số tiền cuối cùng, hắn nghèo khó cùng cực, chết cóng trong một mùa đông đầy tuyết, ngay tại căn nhà đổ nát ở làng Đổng ngày trước, nơi hắn từng bán mình.
Nếu không có Thất tiên nữ, đây có lẽ cũng là kết cục ban đầu của hắn.
30.
Sau khi thu hồi người rối, ta liền tắt thủy kính của Dao Trì đi.
Buổi phát sóng đã kết thúc, lớp học cũng bế giảng.
Các tiên nữ lúc mới đến còn mơ màng lười biếng, khi rời đi ai nấy đều hăng hái và kiên định.
Điều này cho thấy hiệu quả của hoạt động học tập lần này, thật sự tuyệt vời.
Không những những tiên nữ có ý định tư tưởng hạ phàm đã không còn, mà họ còn noi gương Thất tiên nữ, quyết định trở về động phủ bế quan tu luyện, trước tiên phải thăng cấp đã.
Tư tưởng tích cực thế này, đội ngũ tiên nữ hẳn sẽ dễ quản lý hơn nhiều.
Dao Trì lại trở nên yên tĩnh, Vương Mẫu nương nương cũng đã trở về sau khi thần du.
Vương Mẫu nương nương rất hài lòng với kết quả công việc của ta.
Không chỉ ban cho ta một thân bất tử nhờ củ sen vạn năm trồng ở Dao Trì, mà còn đặc biệt sắp xếp cho ta một chức vụ mới.
Nói chung chỉ cần chăm chỉ làm việc, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Chỉ có điều cái chức vụ “Chủ nhiệm Hiệp hội Nữ tiên Thiên đình” này nghe quen quen.
Nhưng thôi kệ đi.
Dù sao thì, bây giờ ta đã là tiên nữ có biên chế ở Thiên đình rồi!
Thật sự là không lỗ chút nào!
(Hoàn toàn văn)