Ký Sinh Trùng - Chương 5
35
Chị ba và chị bảy đang đi học, rất chăm chỉ.
Chị cả và chị hai học thiết kế thời trang, cũng rất nỗ lực.
Chị cả còn làm cho tôi một bộ váy màu xanh trông vô cùng lộng lẫy.
Chiếc váy bồng bềnh và sang trọng, trên nền trắng có thêu những bông hoa màu xanh trông sống động như thật.
Giống như tôi đang mặc cả mùa xuân lên người.
Những bông hoa đó là do chị hai và chị cả cùng thêu.
Tay nghề thêu của chị hai tốt hơn chị cả.
Chị hai còn biết thêu thùa theo phong cách Tô Châu.
Chị ấy cũng đang học thêm về thêu.
Chị tư đã trở thành giáo viên của lớp học nhảy.
Chị nói rằng sau khi học được kinh nghiệm, chị muốn mở lớp dạy nhảy, lớp người mẫu và lớp học nghi thức.
Chị năm đang làm livestream, mà cụ thể là livestream ăn uống.
Chị năm hiện là người thành công nhất trong sự nghiệp của chúng tôi.
Bởi vì sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu, giờ đây chị ấy đã có một lượng fan ổn định, thậm chí có tháng thu nhập của chị ấy lên đến sáu con số!
Chỉ có điều chị ấy rất vất vả, khi tôi về thăm, thấy chị sau khi livestream xong thì nôn đến mức ruột gan như muốn lộn ra ngoài.
Chỉ nhìn thôi mà tôi đã đau lòng không chịu được.
36
Người ấn tượng nhất là chị sáu.
Chị sáu đã biến mất một thời gian.
Nhưng trước khi biến mất, chị dặn chúng tôi đừng lo lắng về chị.
Bởi vì chị ấy định bỏ trốn.
Tôi lập tức nhớ đến những tình tiết cưỡng ép tình yêu trong các tiểu thuyết mà tôi đã đọc.
Tôi nhận ra sâu sắc lợi ích của việc đọc nhiều tiểu thuyết.
Không chỉ tôi có thể vận dụng những gì đã học, mà chị sáu của tôi cũng vận dụng rất tốt.
Sau khi bị Phó Trạch Khiêm bắt về, chị ấy nói với chúng tôi rằng bây giờ Phó Trạch Khiêm cưng chị như cưng trứng, sợ rằng chị sẽ chạy trốn.
Chị ba thán phục: “Chiêu này hay quá, chắc chắn đã kích thích adrenaline của hắn đến tột cùng rồi! Kích thích, quá kích thích! Lúc trước chị với em út chỉ làm quá bình thường, vẫn là bé sáu biết cách chơi.”
Vậy nên, chị sáu đã ở bên cạnh Phó Trạch Khiêm được 4 tháng rồi!
Lại phá kỷ lục.
37
Bộ phim đầu tiên mà tôi đóng vai nữ chính đã trở thành hit!
Hôm đó, tôi đang thức khuya để đọc xong một cuốn tiểu thuyết về bá tổng truy thê đầy kịch tính, để giảm bớt sự lo lắng trong lúc chờ đợi, tôi định tìm thêm một cuốn mới để đọc thì nhận được cuộc gọi từ đạo diễn Đỗ.
Trong điện thoại, ông không ngừng khen ngợi tôi, nói rằng tôi đã thể hiện rất tốt, số liệu rất khả quan, nói rằng tôi đã nổi tiếng!
Sau khi cúp máy với vô vàn lời cảm ơn, tôi phấn khích đến mức bật khóc nức nở!
Cuối cùng, tôi cũng không còn là cô gái mơ hồ không biết mình sẽ đi về đâu nữa!
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được lời mời tham gia một buổi dạ hội.
Nhưng có một vấn đề là buổi dạ hội bắt đầu lúc 7 giờ tối, mà tôi lại không có lễ phục.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một buổi dạ hội kiểu này.
Thời gian rất gấp, hầu hết những bộ lễ phục đã bị người khác mượn hết.
Chị Lý nói: “Đây là lần xuất hiện đầu tiên, nhất định phải gây ấn tượng mạnh. Để tôi gọi cho giám đốc thương hiệu XX, mượn một bộ lễ phục!”
Tôi lặng lẽ lấy ra bộ váy mà chị cả và chị hai đã làm cho tôi từ nhà.
“Chị Lý, chị xem cái này có được không?”
Trong mắt chị Lý hiện lên sự kinh ngạc.
Bởi vì chất liệu mà chị cả và chị hai mua đều là những chất liệu cao cấp, và họ cũng đã làm chiếc váy rất có thiết kế và đầy tâm huyết…
Chị Lý thốt lên: “Ai cho cô bộ lễ phục này? Thương hiệu nào vậy?”
Tôi mím môi cười, rồi kể lại câu chuyện về chị cả và chị hai của mình.
38
Bởi vì hình ảnh của tôi rất thành công, giống như một nàng tiên hoa mang mùa xuân đến với đất trời.
Chị Lý lại tiếp tục mạnh tay mua lượng tương tác, marketing về nhan sắc của tôi…
Cộng thêm bộ phim ăn khách được phát sóng, lượng người theo dõi trên Weibo của tôi nhanh chóng vượt qua con số 10 triệu!
Chúng tôi lại tổ chức một buổi họp gia đình.
Cuộc họp quyết định rằng, chị cả và chị hai sẽ đăng ký một thương hiệu, vừa học vừa làm quần áo.
Chúng tôi không hiểu về các thủ tục đăng ký công ty, nên đã tìm một công ty chuyên làm dịch vụ này giúp chúng tôi giải quyết.
Chị cả và chị hai thường đi học vào ban ngày, còn buổi tối về nhà, họ sẽ ở trong phòng, vẽ bản thiết kế và may quần áo.
Chị ba và chị bảy cũng sống ở nhà, họ lặng lẽ học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Chị ba và chị bảy đã chi số tiền lớn, mỗi người mời một sinh viên Bắc Đại để được gia sư toàn diện.
Bởi vì họ muốn nhảy cóc lên lớp 12, để có thể vào đại học sớm hơn và cùng chúng tôi khởi nghiệp.
Chị bảy dự định học luật, còn chị ba dự định học kế toán.
Chúng tôi giống như mảnh đất khô cằn, không ngừng hấp thụ mọi nguồn nước có thể.
39
Sự nghiệp của tôi cũng đang từng bước thăng tiến.
Tuổi của tôi không phải là lớn.
Mới 19 tuổi, tôi đã nổi tiếng.
Mọi người đều miêu tả con đường sự nghiệp của tôi rất suôn sẻ, nói rằng tôi là con cưng của trời, nói rằng tôi có tài năng thiên phú.
Thực sự, đặc biệt là khi diễn cảnh khóc, tôi có thể nắm bắt rất chính xác.
Đôi khi, tôi cũng thấy lạ, tại sao có những nữ diễn viên lại không thể khóc được.
Sau đó tôi đã hiểu ra.
Bởi vì cuộc sống của họ quá suôn sẻ.
Thực sự là không có gì đáng để khóc cả.
Tôi thì khác, từ nhỏ đến lớn, mỗi ký ức của tôi đều đầy ắp sự bất lực, đau khổ và ấm ức.
Dù các chị gái của tôi đã mang đến sự ấm áp và yêu thương, nhưng họ cũng đều tự mình xoay xở, ngoài những lần ôm nhau trong bóng tối và liếm láp vết thương của nhau, chúng tôi không thể mang lại sự thay đổi lớn nào cho cuộc sống của nhau.
Cuộc đời đen tối như vậy, có quá nhiều thứ khiến tôi có thể khóc.
Vì thế, tôi luôn trân trọng từng cơ hội.
Ngay cả khi đó chỉ là vai phụ.
40
Tôi cũng không để những vinh quang phù hoa làm mình mờ mắt.
Tôi biết, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng.
Tôi cũng biết rằng, nghèo khó và vô vọng mới là bản chất của cuộc đời tôi.
Nếu tôi không nỗ lực, tôi sẽ lại rơi xuống đáy bùn.
Tôi trở thành một cô gái liều mạng.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi chỉ tập trung vào việc quay phim trong đoàn, không quan tâm đến những việc bên ngoài.
Tôi muốn giữ cho mình trạng thái thuần khiết nhất.
Cho đến khi quay xong một bộ phim khác, tôi mới biết rằng rất nhiều chuyện đã xảy ra.
41
Đầu tiên, chị sáu đã gọi điện cho cha mẹ và em trai, mời họ đến Bắc Kinh.
Trước đó, chúng tôi đã đổi hết số điện thoại, quyết tâm không bao giờ liên lạc với cha mẹ nữa.
Kết quả là chị sáu lại chủ động liên lạc.
Họ giống như miếng cao dán khó gỡ, nhất định sẽ bám chặt lấy chúng tôi không buông.
Chị ba cười lớn và nói: “Chị sáu vẫn là chú thỏ trắng, thuê nhà cho họ, mặc kệ để họ hành hạ. Cho đến khi hai kẻ già không biết xấu hổ kia tham lam vô độ, chuyển vào sống trong biệt thự của Phó Trạch Khiêm.”
Chị sáu ngồi bên cạnh uống nước, mỉm cười.
Chị ba tiếp tục nói: “Sau đó, khi Phó Trạch Khiêm về nhà, nhìn thấy người lạ trong nhà mình, hơn nữa còn là mấy kẻ nghèo khổ, tâm trạng hắn không thể nào tệ hơn.”
Cha mẹ tôi thì làm mặt dữ nhưng bên trong thì sợ hãi, mẹ tôi nói: “Cậu thích con gái tôi? Thích nó thì phải đưa cho chúng tôi một trăm, à không, năm trăm! Nếu không, đừng hòng động vào con gái tôi!’”
Chị sáu mặc chiếc váy trắng không tay, trên cánh tay đầy những vết thương đáng sợ.
Đó là những vết mà cha mẹ gây ra khi gặp lại chị, đánh chị vì cho rằng chị đã cứng cáp, trèo cao nên dám chặn số họ…
Phó Trạch Khiêm nhìn họ và bật cười.
Chị sáu đứng bên cạnh khóc.
Cuối cùng, cả ba người bị vệ sĩ của Phó Trạch Khiêm đưa đi, rồi biến mất khỏi Bắc Kinh.
Thậm chí ở quê nhà cũng không thấy họ quay lại.
Mãi sau này, chúng tôi mới biết họ đã bị bán sang Myanmar…
42
Phó Trạch Khiêm thay hết mọi thứ trong nhà mà họ đã chạm vào.
Chị sáu khóc, nhưng hắn không hề an ủi, mà còn bực bội nói: “Sao lại để người khác vào nhà? Đi tắm rửa sạch sẽ đi!”
Hắn rất nhạy cảm với mùi hương.
Chị sáu nói: “Có lẽ em sắp mất việc rồi.”
Chúng tôi đồng tình gật đầu.
Thực sự, khi một người đàn ông chán ghét cơ thể bạn, điều đó có nghĩa là hắn không còn yêu bạn, thậm chí còn không muốn nhìn thấy bạn nữa.
43
Chị ba và chị bảy đã nhảy cóc thành công, vào học lớp 12.
Chị cả và chị hai không cần đến học với thầy nữa, mà tập trung vào thiết kế.
Nhưng có một vấn đề là không có nhà máy, quần áo họ thiết kế chỉ có thể tự may.
Chúng tôi cảm thấy vô cùng bế tắc.
Không phải chúng tôi không muốn đầu tư, mà là rủi ro của việc đầu tư quá lớn, đối với những người không hiểu biết gì như chúng tôi, rất dễ thất bại.
Đúng lúc chúng tôi đang lo lắng thì chị cả và chị hai nói rằng họ muốn đi du học.
Chúng tôi rất ngạc nhiên.
Tất nhiên là ủng hộ.
Vì vậy, họ bắt đầu học ngoại ngữ một cách điên cuồng, rồi tìm trung tâm để giúp họ ra nước ngoài.
May mắn thay, sau một thời gian nỗ lực, chị cả và chị hai đã vẽ rất nhiều bản thiết kế, đóng thành một tập sách và gửi đến các trường mà họ muốn theo học.
Các trường đã nhanh chóng phá lệ và nhận họ.
44
Các chị vẫn làm cho tôi rất nhiều loại váy dạ hội khác nhau.
Mỗi lần tôi xuất hiện, váy dạ hội của tôi đều trở thành đề tài được mọi người tranh nhau đoán xem là của thương hiệu nào.
Bởi vì chúng quá lộng lẫy và đẹp, vừa sang trọng lại mang theo nét đẹp của những giấc mơ thời thơ ấu.
Đúng vậy, những chiếc váy mà chúng tôi từng mong muốn khi còn nhỏ đã được chị cả và chị hai kết hợp vào trong thiết kế.
Chị tư, dưới sự dẫn dắt của chị năm, cũng bắt đầu làm blogger.
Chị quay những video nhảy múa.
Nhưng sau đó phát hiện ra đối tượng khán giả hơi hẹp, nên chị theo chị năm livestream bán hàng.
Cả hai còn bắt chước tôi, dựa vào sức nóng của tôi để tăng độ nổi tiếng, và họ đã rất thành công.
Một đêm nọ, họ livestream suốt 4 tiếng, vừa trò chuyện với khán giả vừa bán hàng, thu nhập lên đến hàng triệu!!!
Điều này còn lời hơn cả việc làm “chim hoàng yến” của Phó Trạch Khiêm.
Nếu tính theo lương giờ, họ còn kiếm nhiều hơn cả tôi làm diễn viên!
45
Bạch nguyệt quang của Phó Trạch Khiêm đã về nước.
Hắn có chút lo lắng, bồn chồn.
Chị sáu lặng lẽ không làm phiền hắn.
Chị nghĩ rằng, ngày nào sống yên ổn được thì sống, miễn sao đến tháng chị vẫn nhận được lương!
Kết quả là, mặc dù Phó Trạch Khiêm đã chán chị sáu, nhưng hắn vẫn chưa nói lời chia tay.
Hắn còn cố ý mang chị sáu đi khắp nơi để khoe khoang.
Khi Lâm Sở Sở đến tìm Phó Trạch Khiêm để nối lại tình xưa, Phó Trạch Khiêm liền lấy chị sáu ra làm lá chắn, nói rằng hắn đã có bạn gái.
Cho đến khi Lâm Sở Sở hoàn toàn không tìm Phó Trạch Khiêm nữa, hắn mới để chị sáu rời đi.
Tất nhiên, tiền chia tay của chị sáu là con số khổng lồ.
Không chỉ có biệt thự, siêu xe, mà còn có cả số tiền tám chữ số.
Vào ngày cuối cùng trước khi rời đi, chị sáu nói với Phó Trạch Khiêm: “Có thể đi cùng em ngắm biển hoa lần cuối được không?”
Biển hoa là thứ mà trước đây Phó Trạch Khiêm đã làm để dỗ dành chị sáu.
Chị sáu cũng từng làm một biển hoa hồng để cố gắng níu kéo hắn.
Tất nhiên, níu kéo là giả, còn dàn cảnh để đòi quyền lợi là thật.