Kỹ Nữ Báo Thù - Chương 3
Chỉ có ta, nguyện vì hắn chịu một đao đó!
Lần ám sát ở phủ Thượng thư đó, sau khi phát hiện ám sát thất bại, người phụ nữ kia đã sợ tội tự sát.
Người nữ tử kia là nữ nhi của một thương nhân bị Lâm Dịch làm nhục cách đây không lâu, sau đó vẫn là ta xử lý chuyện này cho Lâm Dịch.
Trong thời gian ở bên Lâm Dịch lâu như vậy, ta không chỉ một lần giúp Lâm Dịch xử lý những chuyện này.
Có người thì dùng tiền để giải quyết, có người không nghe lời, thì liền đưa về Y Xuân Lâu từ từ dạy dỗ.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Còn ta, chỉ sợ sớm đã không thể chỉ lo thân mình.
11.
Sau ngày đó, Lâm Dịch tạm thời đưa cho ta hai gã sai vặt đã theo hắn rất lâu.
Hai người là gia sinh tử trong phủ Lâm Dịch, từ nhỏ đã theo Lâm Dịch.
Ta dưỡng thương mấy ngày, cơ thể đã khỏe lại hơn phân nửa. Khi ta đề nghị với Lâm Dịch về Ỷ Xuân Lâu, thì lại bị hắn lại từ chối.
Ta chỉ có thể ở lại Trấn quốc hầu phủ.
Bên cạnh viện của Lâm Dịch có một viện riêng biệt, bên trong nuôi đủ loại chó mà Lâm Dịch sưu tầm từ khắp nơi, con nào con nấy đều hung dữ lạ thường.
Ta từng đến xem mấy con chó trong lồng cắn xé lẫn nhau, tranh giành thịt.
Một con cừu sống, thả vào không quá một khắc, đã bị cắn xé, ăn sạch.
Gã sai vặt phụ trách chăm sóc chúng dặn ta: “Không được lại gần lồng, mấy con chó này chưa được thuần hóa, từ nhỏ đã cho ăn đồ sống.”
Những con chó ăn hết thức ăn trong lồng, cách song sắt nhìn ta bằng ánh mắt hung dữ, trong mắt mang theo vẻ tham lam, hàm răng lộ ra sáng quắc.
Những con súc sinh này không ít lần cùng Lâm Dịch gây sóng gió bên ngoài, Lâm Dịch ra ngoài, mười lần thì bảy lần dẫn theo chúng.
Ta tiện tay ném mấy cái túi thơm vào trong lồng, lo lắng gọi gã sai vặt giúp ta đi nhặt, nhưng lại giả vờ lo lắng lùi lại phía sau.
Hai gã sai vặt bảo vệ ta để ta tránh xa một chút, cầm gậy đi vớt túi thơm.
“Đó là túi thơm thế tử tặng ta, các ngươi sao dám làm bẩn nó?”
Nghe thấy ta quát mắng, hai gã sai vặt đành mở cửa lồng, chuẩn bị đưa tay vào nhặt.
Nhưng bọn hắn vừa mới bước vào đã bị mấy con chó dữ cắn đứt một chân.
Tiếng hét chói tai và tiếng giãy giụa lập tức truyền vào tai ta.
Sau khi thế tử trở về, ta khóc chạy đến bên hắn, chỉ vào chiếc lồng cho hắn xem.
“Vân Nương đừng sợ.” Lâm Dịch vỗ lưng ta, ôm ta vào trong phòng.
Hắn an ủi hôn ta, ta dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay hắn, cũng không còn rơi lệ nữa.
Tiếng cắn xé bên ngoài vẫn tiếp tục, còn ta thì quần áo xộc xệch dựa vào lòng Lâm Dịch, run rẩy nắm lấy cổ áo hắn.
Trước kia cha ta bị mấy con chó dữ kia cắn chết, máu thịt be bét.
Còn bây giờ, người nằm bên trong bị chó dữ cắn xé, lại chính là hai gã sai vặt mà Lâm Dịch tặng ta.
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên tai, ta cố đè nén vẻ phấn khích trong mắt.
Xem đi, hai gã sai vặt liều mạng vì Lâm Dịch như vậy, giờ bị chó dữ cắn chết mà hắn cũng chẳng hề đau lòng.
Hắn vốn là một tên hỗn trướng hung bạo!
Chỉ chưa đến thời gian uống nửa chén trà nhỏ, hai người đã không còn hơi thở.
Thi thể bị những con chó trong lồng cắn xé không còn nguyên vẹn, dù đứng xa ta vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị nghiền nát.
Lâm Dịch là người cố chấp, nóng nảy, ghét nhất là đồ của mình bị người khác đụng vào.
Chỉ cần dùng một chút mưu kế, hai người đã ngu ngốc mắc câu.
Năm xưa cha ta chết không toàn thây, đầy bụng oán hận và không cam lòng.
Bọn họ đau đớn thế nào, các ngươi cũng phải nếm trải từng chút một.
Sau đó, ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lâm Dịch, như đang vuốt bức tranh hoa mai đỏ sau lưng ta.
Lâm Dịch, người tiếp theo phải chết chính là ngươi…
12.
Hôm qua động tĩnh ầm ĩ quá lớn, đến ngày hôm sau khi Trấn quốc hầu phu nhân đích thân triệu kiến ta, ta không hề bất ngờ.
Bà ta cao cao tại thượng, tùy tiện quyết định sinh tử của người khác, giống hệt Lâm Dịch, khiến người ta ghê tởm.
Bà ta thẳng lưng, ngẩng đầu, chán ghét nhìn ta: “Một kỹ nữ không biết liêm sỉ, cũng đáng để nhi tử ta vì ngươi mà gây ra động tĩnh lớn như vậy. Với thân phận của ngươi, được vào phòng nhi tử ta làm thiếp, đã là trèo cao lắm rồi. Dựa vào chút nhan sắc của mình, lại cứu nhi tử ta một mạng, liền mơ tưởng trở thành chủ nhân của hầu phủ này sao?”
Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo, âm thanh phụ họa không ngớt.
Ta quỳ dưới điện, cúi đầu không cho người ta nhìn rõ sắc mặt, nhưng giọng nói lại thê lương:
“Vân Nương tuyệt không có ý đó, thế tử đối với Vân Nương có đại ơn. Vân Nương thân thể yếu đuối, có thể cứu thế tử một mạng là phúc phận của Vân Nương. Vân Nương chưa từng nghĩ đến chuyện đi quá giới hạn. Còn xin phu nhân minh giám.”
Chỉ dăm ba câu nói, bà ta đã tùy tiện đuổi ta về Ỷ Xuân Lâu.
13.
Ta vừa trở về từ Trấn quốc hầu phủ không lâu, thì Lâm Dịch đã gặp chuyện lớn.
Trước cửa phủ Khai Phong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người từng bị Lâm Dịch hãm hại, liên danh tố cáo Lâm Dịch giết người vô cớ, bức lương vi kỹ, chiếm đoạt ruộng đất của người khác… đủ loại tội danh.
Thiên tử nổi giận, lệnh cho Hình bộ điều tra kỹ lưỡng vụ án này.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phủ Trấn quốc hầu đều lo sợ.
Nhưng Cố Ngôn Khải lại tìm đến ta vào lúc này, người nam tử trước mặt có dung mạo thanh tú, khí chất cao quý.
Giống như lần gặp gỡ đầu tiên trong đêm mưa ngoại ô nhiều năm trước.
“Vân nương tử, đã lâu không gặp.”
“Cố thị lang vẫn phong thái như xưa.”
“Vân nương tử có kỹ nghệ cao siêu, ta vẫn chưa được nghe một lần, thật đáng tiếc.”
Ta đúng lúc rót thêm trà cho hắn: “Hôm nay e rằng phải khiến Cố thị lang thất vọng rồi. Nếu ngày khác có cơ hội, nhất định sẽ dâng lên Cố thị lang một khúc.”
Hắn khẽ thở dài.
“Vậy thì ta sẽ chờ giai âm của Vân nương tử.”
“Còn nữa, chuyện ngươi nhờ ta điều tra, ta đã tra rõ rồi, quả thật là sự thật.”
Đúng vậy, ta và Cố Ngôn Khải đã quen biết từ lâu.
Khi ta mất hết tất cả, tuyệt vọng đến cùng cực, chính hắn đã ra tay giúp đỡ ta.
Cũng chính hắn, đã cho ta động lực báo thù.
Hắn nói với ta, muốn lật đổ một ngọn núi, phải phá hủy gốc rễ của nó, chỉ dựa vào sấm chớp mưa gió thì vô dụng.
Mà hiện giờ màn dạo đầu đã mở ra, đến hồi kết cũng không còn xa nữa.
14.
Vụ án liên danh tố cáo kinh động cả kinh thành của Khai Phong phủ, đến khi kết thúc lại lặng lẽ không tiếng động.
Hình bộ tra xét lâu như vậy, cuối cùng Trấn quốc hầu cũng chỉ bị quy vào tội trị hạ không nghiêm, quản giáo vô phương.
Lâm Dịch bị đánh ba mươi trượng, chuyện này ở kinh đô cũng coi như đã lật sang trang mới.
Không lâu sau, Trấn quốc hầu lại cáo bệnh với hoàng thượng, ở ẩn không ra ngoài.
Ngay cả Lâm Dịch, hành sự cũng thu liễm hơn nhiều, số lần đến Ỷ Xuân Lâu tìm ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mỗi lần đến đều hành hạ ta đến chết đi sống lại, tàn nhẫn hơn bất kỳ lần nào trước đó, lần nào cũng là thương tích mới chưa lành, lại thêm thương tích cũ.
Ta biết hắn vẫn còn để bụng chuyện trước kia, nhưng ta sao có thể dừng lại ở đây?
Giờ vẫn cần phải nhẫn nhịn, ta chỉ có thể tiếp tục mặc cho Lâm Dịch hành hạ ta, chờ đợi thời cơ báo thù tiếp theo.
Cho đến khi có tin từ tiền tuyến truyền về, đại tướng quân Dương Thịnh đại thắng Đột Quyết.
Sứ thần Đột Quyết sắp đến triều đình dâng thư hàng, Lâm Dịch và Lễ bộ được lệnh tiếp đón sứ giả.
Ta mới miễn cưỡng có chút thời gian thở dốc.
Lâm Dịch nhận được nhiệm vụ này, đắc ý bao trọn Ỷ Xuân Lâu không ít cô nương.
Rượu thịt xa hoa, thật là vui vẻ.
15.
Sứ thần Đột Quyết vào kinh yết kiến hoàng thượng, lưu lại kinh thành nửa tháng.
Khi sứ thần Đột Quyết chuẩn bị về trình, thánh thượng mở tiệc trong cung để tiễn hắn.
Suốt thời gian này, Lâm Dịch luôn đắc ý hớn hở, trong nhiệm vụ tiếp đón sứ thần Đột Quyết, hắn đã được hoàng thượng khen ngợi không ít.
Bây giờ mọi người ngầm hướng về hắn ánh mắt đều mang theo vài phần kinh ngạc và kinh dị.
Cũng phải thôi.
Mang danh họa hại nhiều năm, hiếm khi nghe được thánh thượng khen ngợi hắn, ai mà không kinh ngạc.
Trong tiệc, sứ thần Đột Quyết xin được dâng lên thánh thượng điệu múa chiến đấu độc đáo của Đột Quyết để trợ hứng.
Nhưng khi biểu diễn, các dũng sĩ Đột Quyết lại đồng loạt tấn công hoàng đế đang ngồi trên cao.
Ám vệ và ngự lâm quân đồng loạt xuất hiện, bắt giữ toàn bộ đoàn người Đột Quyết.
Sứ thần Đột Quyết bị đè trên mặt đất, mắng chửi Lâm Dịch không giữ lời, tại sao lại phản bội lời đã hứa, hại họ.
Cả triều kinh ngạc, thánh thượng nổi trận lôi đình, Trấn quốc hầu và Lâm Dịch bị bắt giữ ngay tại chỗ.
“Hoàng thượng, thần bị oan uổng. Thần đối với hoàng thượng tuyệt không có hai lòng!”
Trấn quốc hầu bị áp giải đi, khóc lóc thảm thiết, Lâm Dịch tức giận và sợ hãi kêu oan.