Kinh Từ
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Kinh Từ
Mẫu thân ta người đạm như cúc, thích nhất là đánh đổ sự tự tin của ta.
Năm đến tuổi cập kê, ta được bình chọn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Nhưng bà lại đi khắp nơi loan truyền lời đồn ta đã bị hủy dung.
"Thật là nực cười! Với dung mạo như thế này mà cũng được bình chọn là đệ nhất mỹ nhân sao? Chẳng sánh bằng Tây Thi, Điêu Thuyền, cũng chỉ có vậy mà thôi."
"Thiên hạ đều thích nịnh bợ. E rằng họ thấy phụ thân ngươi đã làm đến chức tướng quốc nên mới trái lương tâm mà bình chọn như vậy. Ngươi đừng có tin là thật."
Thế là, ta bị ép phải đeo mạng che mặt, che giấu dung nhan thật.
Chỉ sau một đêm, ta đã trở thành người tai tiếng, trở thành cô nương bị hủy dung đáng thương trong miệng mọi người.
May mắn thay, năm sau Đông cung tuyển tú, thái hậu chỉ đích danh ta phải tham gia.
Ta mang theo tâm nguyện muốn tranh vinh quang cho Giang gia, khổ luyện vũ đạo.
Nhưng mẫu thân ta lại bỏ thuốc vào phấn son của ta.
Khiến ta trong lúc biểu diễn vũ đạo ở điện tuyển, mặt nổi đầy mụn nhọt, làm thái hậu sợ đến ngất xỉu.
Sau khi không được tuyển trở về nhà, ta suy sụp đến cực điểm.
Nhưng người mẫu thân thanh nhã như cúc lại mỉm cười với ta:
"Tiểu Từ, con xấu xí như vậy! Cho dù có vào cung thật thì cũng không thể dựa vào dung mạo để tranh sủng với bao nhiêu phi tần khác được. Ngoan, nghe lời mẫu thân, gả cho một thư sinh thật thà đi!"
Lúc này, danh tiếng của ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Đến khi phụ thân ta từ biên quan trở về, ta đã bị mẫu thân gả đi một cách vội vã.
Cuối cùng, ta bị thư sinh hành hạ đến chết sau khi hắn say rượu vì bị trượt kỳ thi.
Trước khi chết, ta mới biết được toàn bộ sự thật.
Hóa ra thư sinh này là con trai ruột của mối tình thời thiếu nữ của mẫu thân ta.
Bà muốn dùng cuộc hôn nhân của ta, dùng thế lực của phủ tướng quốc để đổi lấy sự thăng tiến cho đối phương.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về năm mười sáu tuổi, năm ta vào cung tuyển tú.