Kinh Hoa - Chương 4
9
Thật ra ta có thể nhắc nhở Phương Trường Ninh, để nàng ta lạc đường biết quay đầu.
Nhưng tại sao ta phải làm vậy?
Chúng ta đã sống hai đời, giờ phải đi con đường này là rất công bằng.
Huống hồ, Phương Trường Ninh ghen ghét ta, ta cũng hận nàng.
Kiếp trước ta dùng nỗ lực của bản thân vất vả lắm mới có thể làm nữ tử xuất sắc nhất. Ta vốn định lấy khả năng của ta để phụ hoàng từ bỏ hôn sự, để ta có thể lấy thân phận nữ nhi bước vào triều đình, tạo ra tiền lệ cho nữ tử toàn thiên hạ.
Nhưng bởi vì Phương Trường Ninh mà biên cương thua trận, quân Khương Nhung đánh thẳng xuống phía nam.
Vì tự bảo vệ mình, phụ hoàng đã cầu viện Khương quốc, điều kiện của Khương quốc là phải cống nạp ngàn vạn lượng hoàng kim, cộng thêm đưa ta đi hòa thân.
Bản lĩnh ta học được nửa đời trước đều dừng lại tại đó, không bao giờ có cơ hội tỏa sáng.
Phương Trường Ninh hủy hoại không chỉ có con đường của ta, mà còn là đường của tất cả nữ tử trong thiên hạ.
Sống lại một đời, nàng ta vẫn như thế.
Tại sao ta phải cứu nàng ta?
Trên đường trở về Tây Bắc khi đi ngang qua biên giới hai nước Chu Khương, ta nghe bá tánh ven đường nói Hoàng Đế Đại Khương sắp chu du tứ quốc, nước đầu tiên muốn đến chính là Đại Chu.
Còn nói mục đích chuyến đi này của hắn là vì chọn Hoàng Hậu.
Tin tức này vài ngày nữa sẽ truyền đến Đại Chu, tất nhiên Phương Trường Ninh sẽ có một phen náo động.
Trên đường đi, ta đã thuật lại toàn bộ lời của phụ hoàng cho cữu cữu.
Nghe xong ông ấy im lặng thật lâu.
“Bệ hạ thế mà lại nghi ngờ ta đến mức này.”
Ông ấy đã cực khổ trấn giữ biên cương nhiều năm như vậy, đổi lại chỉ là lòng nghi ngờ của bậc đế vương, làm sao có thể không thất vọng buồn lòng.
Ta ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt bình thản:
“Nếu bọn họ đã nói chúng ta bất trung, sao chúng ta không chứng thực luôn?”
Cữu cữu kinh hãi, cảnh giác nhìn quanh:
“Kinh Hoa, ăn nói cẩn thận!”
Ông ấy rất bất ngờ khi ta có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nhưng từ khi sống lại, ta đã suy nghĩ kỹ, ta muốn binh mã, muốn quyền lực.
Vất vả lắm mới thoát khỏi sự giam cầm của thâm cung, ta dĩ nhiên muốn dùng hết sức mình tiến lên.
“Cữu cữu đừng sợ, xung quanh đều là người của chúng ta, Tây Bắc là địa bàn của chúng ta. Nếu phụ hoàng muốn dùng tiền bạc và lương thảo để kiềm chế chúng ta, ta sẽ dùng việc buôn bán quân dụng, dùng kiếm để kiếm tiền mua lương thực.”
“Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất là đánh đuổi đám Khương Nhung này về quê của chúng đi!”
Ta đón mặt trời mọc, đôi mắt sáng rực.
Cữu cữu nhìn ta hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cười lớn:
“Tùy theo ý con.”
Cuộc chiến đuổi đánh Khương Nhung kéo dài suốt mùa xuân.
Chúng ta đã đuổi chúng từ biên thành đến Hoàng Hà, từ Hoàng Hà về thảo nguyên.
Trước đầu mùa hè, chúng liều mạng phản công một lần nữa, lúc đó ta đứng trên vách núi, ra lệnh cho các tướng sĩ rải tơ liễu ngâm độc xuống.
Nhờ có gió đông, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ quân địch mà không mất một binh lính nào.
Nhưng chiến báo được gửi về lại viết:
Quân Khương Nhung dựa vào địa hình hiểm yếu chống trả, quân ta vẫn đang truy đuổi.
Chúng ta cần thời gian để bồi dưỡng đội ngũ của mình.
Đúng lúc này, nhân lực của cữu cữu từ trong kinh thành truyền đến một tin.
10
Hoàng Đế Khương quốc muốn tuyển chọn một vị Hoàng Hậu xinh đẹp từ Đại Chu. Cuối cùng, người được chọn là Phương Trường Ninh.
Nhìn vào thân phận địa vị, ứng cử viên số một phải là Chiêu Dương.
Nhưng trước ngày quốc yến, Chiêu Dương trượt chân ngã xuống hồ, mặt bị mảnh băng mỏng làm thương, đã hủy dung.
Nghe nói lúc đó ở bên cạnh nàng ta…
Chỉ có Phương Trường Ninh.
Phương Trường Ninh thật là tàn nhẫn, nàng ta bằng lòng chịu kết thù với Hoàng Hậu, đẩy mẫu thân mình vào nơi nguy hiểm, cũng muốn mở đường ra cho bản thân.
Nhưng nàng ta nào biết, đặt hy vọng trên người nam nhân đó là lựa chọn ngu dốt nhất.
Bây giờ ta chẳng hơi đâu mà quan tâm đến nàng ta.
Ta phải kiếm tiền kiếm lương thảo nuôi quân, đang bận lắm này.
Lại qua một mùa hè, mẫu thân nhờ người gửi thư đến Tây Bắc, cầu ta cùng cữu cữu nghĩ cách cứu Phương Trường Ninh.
Nàng ta thà chết chứ không chịu gả đi Khương quốc.
Đọc thư, ta không khỏi nhướng mày.
Ái chà, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra sự bất thường.
Khương quốc là quốc gia đứng đầu năm nước, binh lực hùng mạnh.
Hoàng Đế muốn cưới Hoàng Hậu, các quốc gia khác không phải giành nhau đưa đến hay sao? Việc gì Hoàng Đế phải tự mình đi chọn chứ?
Bởi vì Hoàng Đế của bọn họ có bệnh.
Bệnh tâm thần.
Tính cách của hắn tàn bạo, thích nhất là tra tấn người, thậm chí còn có đam mê ăn thịt người.
Hắn tại vị bảy năm, cưới năm Hoàng Hậu, không ai sống qua một tháng.
Sau đó đại thần của nước bọn họ không ai chịu đưa nữ nhi vào cung nữa. Không biết ai đưa ra giải pháp, người đó nói với Khương Đế nữ tử có huyết mạch hoàng gia mới là tươi mới thơm ngọt nhất.
Cho nên Khương Đế mới tự mình đi du lịch đến các nước, chỉ vì để chọn ra Hoàng Hậu ngon miệng nhất.
Tin này bị Khương quốc phong tỏa, nhưng chẳng phải bí mật gì cho lắm. Chắc là Phương Trường Ninh muốn đi tìm hiểu hôn phu tương lai của mình, để có thể chiều lòng hắn.
Không ngờ lại thấy được bí mật kinh hoàng này.
Giờ ai nói gì nàng ta cũng không muốn gả đi nữa.
Tuy nhiên Hoàng Hậu lại nói, vì tình hữu nghị giữa hai nước, cho dù nàng ta có chết cũng phải chết ở Khương quốc.
Chiêu Dương bị Phương Trường Ninh hủy dung, Hoàng Hậu hận nàng ta thấu xương, gấp không chờ nổi muốn thấy kết cục của nàng ta.
Mẫu thân xin ta cứu nàng ta, nhưng cứu sao đây?
Không phải chính nàng ta đã chọn con đường này hay sao?
Ta muốn thờ ơ mặc kệ, có điều ta đã đánh giá quá thấp độ đê tiện của Phương Trường Ninh.
Nàng ta thấy mọi chuyện không còn đường cứu vãn nữa, đành hạ quyết tâm, trong cung yến đưa tiễn của mình hạ dược công tử phủ Thừa Tướng.
Công tử phủ Thừa Tướng kia vốn đã háo sắc, không chịu nổi dụ dỗ nên đã lên giường với nàng ta.
Hôm đó, cảnh tượng không thể nhìn nổi này đã bị mọi người vừa hay thấy được.
Phụ hoàng tức muốn hộc máu, hạ lệnh xử tử tất cả cung nhân đã chứng kiến.
Phương Trường Ninh quỳ xuống đất kêu oan, nói là do công tử phủ Thừa Tướng nhân lúc say mà làm nhục nàng ta.
Nhưng nàng ta đã mất đi trinh tiết, nếu để dáng vẻ này gả đến Khương quốc e rằng sẽ khiến Khương đế tức giận, xuất binh với Đại Chu.
Đến lúc đó, Khương quốc với Khương Nhung cùng nhau vây đánh, thì Đại Chu nguy to rồi.
Chuyện tới nước này, chỉ còn một cách cuối cùng.
Đó chính là để ta – người giống y như đúc với Phương Trường Ninh đến gả thay.
Phụ hoàng gần như không hề nghĩ ngợi, lập tức đưa mật chỉ kêu ta nhanh chóng hồi kinh chuẩn bị xuất giá.
Giải được mối nguy lửa xém lông mày, bọn họ vô cùng vui mừng, hoàn toàn không nghĩ rằng gả ta đi cũng là đưa ta vào đường chết.
Nhưng bọn họ chẳng hề hay mối nguy cơ Khương Nhung đã giải quyết xong rồi, mà ta, cũng sẽ chẳng mặc người sắp xếp nữa.
11
Cữu cữu nghe tin mà tức giận đến độ đá văng cái bàn.
“Bọn họ dám mặc kệ sống chết của con, bắt con đi gả thay!”
“Kinh Hoa, chúng ta không đợi nữa, lập tức tập kết binh về, ta muốn nhìn xem ai dám bắt con gả đi!”
Ta lại vui sướng cười to:
“Gả! Đương nhiên phải gả!”
Cữu cữu không hiểu gì.
Ta nhìn bản đồ Đại Chu cười: “Cữu cữu, bây giờ chúng ta có binh mã, nhưng cữu cữu biết mình còn thiếu gì không?”
“Là lòng người.”
“Đúng vậy, con hòa thân vì nước là đại nghĩa, có Phương Trường Ninh làm đối lập, con mua được lòng triều thần với bá tánh.”
Huống hồ, ta về không phải để chịu chết.
Bàn bạc suốt đêm với cữu cữu, ngày hôm sau chúng ta dẫn theo quân tinh nhuệ phi ngựa về kinh thành.
Phụ hoàng bị Phương Trường Ninh chọc tức muốn hộc máu, vẫn luôn khi tốt khi xấu.
Nghe xong tính toán của ta với cữu cữu, ông ta sợ đến độ liên tục ho khan.
“Các ngươi muốn cho quân giả thành đội đưa thân, tiến vào lãnh thổ Khương quốc rồi tấn công vào hoàng thành của họ?”
Ông ta kinh hãi:
“Không được! Lỡ như thất bại, vậy chẳng phải Đại Chu ta nguy to rồi sao?!”
Quốc sư cũng là kẻ nhát gan sợ phiền phức, vội ngăn lại:
“Tuyệt đối không thể! Đêm qua thần xem thiên tượng, chỉ cần công chúa hòa thân, Đại Chu ta sẽ mưa thuận gió hòa mấy chục năm, cần gì phải phát động chiến tranh?”
Ta lạnh lùng nhìn lão ta:
“Chỉ cần Khương quốc còn tồn tại, Đại Chu sẽ vĩnh viễn không được thái bình.”
“Bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!”
Quốc sư vẫn đang ồn ào: “Thần suy đoán vận mệnh quốc gia, nếu lần này phát động chiến tranh…”
Lão ta chưa nói hết, ta đã vung đao cắt cổ lão.
Máu bắn lên mặt ta, nhưng ta vẫn mặt không đổi sắc mà lau đao.
“Thật là phiền phức.”
Năm năm trước, chính lão ta dùng mấy cái suy đoán lung tung để quyết định vận mệnh của ta, giờ đây lại muốn dùng lý do này để đưa ta đi tìm chết.
Nhưng ta không tin vào thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân.
Ai cản trở ta, ta sẽ giết hết.
Phụ hoàng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đẫm máu như vậy, sợ đến mức không nói nên lời.
Ta cung kính chắp tay với ông ta:
“Xin bệ hạ hạ chỉ ngay lập tức, lễ đưa gả nhất định phải long trọng.”
Hắn tái mặt: “Trẫm sẽ suy nghĩ…”
Ta lại mỉm cười:
“Phụ hoàng, người hiểu lầm rồi, đây không phải là thỉnh cầu.”