Kinh Hoa - Chương 3
7
Phương Trường Ninh mất mặt ở chỗ ta, lát sau phải dùng sự nịnh hót ái mộ của người khác để lấp đầy lòng hư vinh của nàng ta.
Khi nàng ta nữ giả nam trang cưỡi ngựa chạy như điên ngoài đầu đường xó chợ cùng mấy tay ăn chơi, đúng lúc ta từ trong phũ của cữu cữu bước ra.
Thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta mới lạ, đám nam tử đó còn trầm trồ khen ngợi.
“Trường Ninh đúng là khác biệt với nữ tử tầm thường, khiến chúng ta phải mở rộng tầm mắt.”
Phương Trường Ninh được tung hô, lại càng thêm kiêu ngạo.
Nàng ta thế nhưng lại lao ngựa thẳng về phía đứa trẻ ngơ ngác đứng giữa đường, muốn cưỡi ngựa nhảy qua đầu thằng bé.
Chết tiệt!
Ta không rảnh đi lo chuyện đang mặc nữ trang, nhanh chóng lấy khăn che mặt lại, bay lên đưa một chân đạp Phương Trường Ninh ra ngoài.
Rồi sau đó kéo mạnh dây cương, cưỡng ép xoay ngựa chuyển sang hướng khác.
“To gan! Ngươi có biết mình vừa đá ai…”
“Phương Trường Ninh, về cung gặp ta.”
Ta lạnh lùng để lại một câu, mặc kệ ánh mắt oán độc của Phương Trường Ninh mà cưỡi ngựa đi về phía cửa cung.
Phương Trường Ninh tức điên lên.
Càng khiến cho nàng ta tức giận là sau khi ta đi, đám nam nhân kia sực tỉnh lại, thế nhưng còn hỏi nàng ta:
“Kia cũng là cô nương trong cung hả? Thật là oai hùng hiên ngang.”
Phương Trường Ninh đột nhiên ngẩng ra.
Sau lưng nổi lên từng cơn khí lạnh, cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Ta chỉ trở về có mất ngày, mà phụ hoàng đã vì ta trách cứ Chiêu Dương vốn được sủng ái từ xưa đến giờ.
Bây giờ thậm chí ta còn chưa lộ diện, mà đám con cháu thế gia này đã bị hấp dẫn.
Nếu cứ thế này…
Liệu phụ hoàng có để ta ở lại, đưa nàng ta đi không?
Nhớ lại những khổ cực kiếp trước phải chịu, Phương Trường Ninh kinh hồn bạc vía.
Nàng ta vẫn chưa nổi danh khắp kinh thành, chưa đợi được Hoàng Đế Khương quốc đến cầu thân, chưa trở thành Hoàng Hậu tôn quý nhất thiên hạ, sao nàng ta có thể yên tâm được?
Vì để ta mau chóng về lại biên cương, Phương Trường Ninh bí quá hóa liều dùng thủ đoạn.
Vào năm phụ hoàng đăng cơ quốc sư đã nói võ tướng là họa quốc, cho nên hiện giờ Đại Chu trọng văn khinh võ.
Lúc Phương Trường Ninh đến thỉnh an phụ hoàng, còn giả vờ nói mấy hôm trước đi thăm cữu cữu, thấy hình như cữu cữu rất bất mãn với việc lương bổng phụ hoàng cấp cho quân đội quá ít ỏi.
Trong hôm đó, phụ hoàng lấy cớ biên quan không thể thiếu người, lập tức lệnh cữu cữu trở về, ông ấy sợ cữu cữu sẽ kết giao với triều thần.
Tối ấy lại lặng lẽ triệu kiến ta, kêu ta lần này về biên cương phải cẩn thận nhìn chằm chằm cữu cữu, nếu cữu cữu có lòng riêng phải lập tức báo lên.
Ta không nói lời nào đồng ý.
Ra khỏi thư phòng, máu toàn thân ta trào lên đỉnh đầu.
Ta lập tức xông vào phòng Phương Trường Ninh, kéo nàng ta lên quăng vào lu hoa súng đầy nước.
“A a a! Phương Kinh Hoa, ngươi điên rồi à!”
8
“Ta thấy đầu óc ngươi hỏng rồi, ta đây không ngại giúp ngươi thanh tỉnh một chút đâu.”
Tổ lật sao còn trứng lành?
Cữu cữu là cữu cữu ruột của chúng ta, Phương Trường Ninh thế mà lại lần nữa đẩy ông ấy vào đường chết.
Đúng vậy, kiếp trước nàng ta cũng đã làm vậy.
Khi hồi kinh sau ba năm, nàng ta cố ý nói với phụ hoàng cữu cữu có lòng riêng. Từ đấy phụ hoàng kiêng kị tướng trấn giữ biên giới, cố ý cắt xén bạc với lương thực, khiến cho Đại Chu thất bại hết lần này tới lần khác.
Sau đó nàng ta chạy trốn bị quân Khương Nhung bắt được, vì giữ mạng mà bán đứng quân ta, khiến cho mấy vạn tướng sĩ chôn mình nơi biên cương.
Phương Trường Ninh giãy giụa đẩy ta ra, có chút điên cuồng cười lớn:
“Ngươi là thẹn quá hóa giận đấy Phương Kinh Hoa, ta biết ngươi muốn thay thế ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, người ở lại chỉ có thể là ta!”
Ngu xuẩn.
Ta nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của nàng ta, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng ta chịu không được khổ nơi biên cương, kiếp này khổ sở nơi hoàng cung cũng không muốn chịu.
Nhưng nàng ta không biết được tất cả vinh quang vô hạn kiếp trước của ta, là ta từng chút một góp lại.
Kiếp trước Chiêu Dương cũng rất ngang ngược, nhưng ta chưa từng bị bắt nạt.
Bởi vì nàng ta không dám.
Ta mỗi ngày đều thức sớm hơn người khác, ngủ muộn hơn người khác.
Tất cả các môn học ta đều đứng nhất, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tốt nhất.
Năm ấy, nước láng giềng cử sứ thần sang thăm. Trước mặt mọi người, họ đưa ra một đề bài. Họ có một nửa khúc nhạc truyền từ đời này sang đời khác mà vẫn chưa có ai viết tiếp khúc sau, muốn hoàng tử công chúa nước chúng ta viết tiếp nửa khúc đó.
Thấy làm khó được mọi người, sứ thần nước láng giềng càng thêm ngạo mạn, nói chúng ta “xứ sở của lễ nghi và âm nhạc” này cũng tầm thường thôi.
Tâm trạng của phụ hoàng rất xấu, tất cả mọi người đều từ bỏ, chỉ có ta, miệt mài sáng tác suốt hai ngày hai đêm. Trước khi sứ thần rời đi, ta cho ra một khúc làm kinh động lòng người.
Phụ hoàng vui mừng khôn xiết, càng thêm coi trọng ta, ban thưởng cho ta nhiều như nước chảy.
Mấy kẻ đó có ghen tị đỏ mắt không? Tất nhiên.
Nhưng bọn họ có dám hãm hại ta không? Tất nhiên là không.
Vẫn là vì phụ hoàng coi trọng ta, ta trở thành lợi thế để ông ta khoe với mọi người, hể là có sứ thần ngoại quốc đến chơi, hay trong các buổi quốc yến lễ tiệc long trọng, ta đều được góp mặt.
Khi đó, ta chính là niềm tự hào của Đại Chu.
Ta tàn nhẫn với bản thân, cho nên biến bản thân thành công chúa độc nhất vô nhị.
Sự độc nhất không thể thay thế này cũng thành chỗ dựa cho ta và mẫu thân tồn tại bình yên trong thâm cung.
Kiếp này cũng giống vậy.
Xưa giờ Chiêu Dương được phụ hoàng sủng ái, nếu ta chỉ là một công chúa, tranh chấp giữa tỷ muội sẽ không nổi lên được sóng gió gì.
Nhưng lần này ta trở về, là dùng thân phận phó úy đến lĩnh thưởng.
Đằng sau ta đại diện cho binh sĩ chiến đấu bảo vệ biên cương ở Tây Bắc. Nếu ta chịu khổ trong kinh thành, tin tức này truyền về sẽ làm phật lòng các tướng sĩ.
Dù ta là ai, ta cũng có giá trị của chính mình.
Tiếc là Phương Trường Ninh không hiểu được điều này.
Nàng ta chỉ biết kiếp trước ta ở lại trong cung, được con cháu thế gia ái mộ, được phụ hoàng sủng ái.
Nàng ta cho rằng hai chúng ta là quan hệ nhân quả.
Ví dụ như hiện tại, nàng ta ghé vào tai ta thề thốt:
“Nói cho ngươi biết một bí mật, sau này ta sẽ gả cho Hoàng Đế Khương quốc, trở thành Hoàng Hậu tôn quý nhất trên đời này. Còn ngươi, chờ chết ở nơi lạnh giá đó đi.”
Ta khẽ mỉm cười.
Xem ra kiếp trước nàng ta chưa nghe hết câu chuyện tình yêu giữa ta với Hoàng Đế Khương quốc.
Gì mà ta cứu hắn khỏi sự đuổi giết của thích khách vào ngày lễ Thất Tịch, từ đó Hoàng Đế Khương quốc nhất kiến chung tình với ta, không phải ta thì không cưới.
Đáng tiếc, tất cả đều là giả.