Kinh Hoa - Chương 2
4
Từ ngày ta rời kinh, trong cung lập tức chiêu cáo thiên hạ, Kinh Hoa Công Chúa đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo rồi bất đắc kỳ tử.
Kể từ đây trên đời không còn Kinh Hoa Công Chúa nữa.
Cho nên lần này ta trở về là nữ giả nam trang, lấy danh con nuôi của cữu cữu, dùng thân phận phó úy nho nhỏ theo về cùng.
Phụ hoàng vui vẻ ra mặt triệu kiến chúng ta, sau khi luận công ban thưởng xong, chỉ kêu một mình ta ở lại.
“Kinh Hoa, mấy năm qua có cực khổ không?”
Ông ta muốn kéo lấy tay ta, đột nhiên phát hiện tay ta còn thô ráp hơn cả cung nữ vẩy nước quét nhà trong cung, trong phút chốc có chút ngơ ngẩn.
Ta hành lễ theo bề tôi:
“Tuy nữ nhi không thể ở cạnh phụ hoàng tẫn đạo hiếu, nhưng thay phụ hoàng giữ biên cương thì không có gì cực khổ.”
Long nhan của hoàng đế mừng rỡ:
“Tốt! Thưởng!”
Phụ hoàng thưởng roi vàng, rồi lại đặc cách cho ta ở trong cung mấy ngày.
Ta vốn định đi thăm mẫu thân, nhưng mới vừa đến Ngự Hoa Viên đã gặp phải Phương Trường Ninh.
Mấy năm qua, ta thay đổi, nàng ta cũng thay đổi.
Lúc này nàng ta mặc cung phục sang quý, trong tay cầm đồ chườm ấm, trên đầu cài đầu châu ngọc.
Nhìn lại ta, như là chạy nạn đến đây.
Vốn là song sinh, nhưng giờ lại không giống lắm.
Phương Trường Ninh che miệng cười nhạo: “Muội muội, mấy năm qua chịu không ít khổ nhỉ, nhìn mặt ngươi này, ngay cả Tiểu Đào còn không bằng.”
Tiểu Đào là tỳ nữ tri kỷ của nàng ta, nghe vậy cười hùa cùng nàng ta.
Ta thờ ơ.
“Tỷ tỷ lo lắng quá rồi, ta sống cũng không tệ lắm.”
Tuy hoàn cảnh ở Tây Bắc kém, nhưng ta có thể tự do tự tại cưỡi ngựa, quen biết nhiều bằng hữu, học được đao thương kiếm pháp, ở nơi đó ta có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Đây là lời nói thật, nhưng Phương Trường Ninh không tin.
Trong mắt nàng ta, ta nhất định là đang cố giữ thể diện.
Nàng ta còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng thấy có một đám người gấp gáp chạy về phía này, còn kèm theo tiếng mắng chửi chói tai của nữ tử: “Phế vật, nếu làm mất diều của ta, ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi!”
Là trưởng tỷ xưa giờ luôn hống hách của ta, nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu, Chiêu Dương.
Ta ăn mặc đơn giản nên nàng ta vẫn chưa chú ý đến ta, chỉ thấy Phương Trường Ninh.
“Là ngươi đấy à.”
Nàng ta từ trên cao liếc nhìn xuống Phương Trường Ninh.
Phương Trường Ninh cung kính hành lễ: “Vấn an hoàng tỷ.”
Mắt Chiêu Dương giật giật, ranh mãnh sai bảo mọi người xung quanh: “Các ngươi không cần tìm diều cho ta nữa, giao cho muội muội của ta đi. Trường Ninh, không phải ngươi rất biết cách chọc ta vui sao?”
Sắc mặt Phương Trường Ninh lập tức trắng bệch, nàng ta cắn chặt môi, có chút lúng túng.
Nói thật, ta cũng chẳng bất ngờ.
Kiếp trước Chiêu Dương là người tuyệt đối không thể đụng vào trong cung, ỷ mình là do Hoàng Hậu sinh ra nên nàng ta mặc sức ức hiếp đệ muội.
Phương Trường Ninh không dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng leo lên cây lấy diều.
Tiếc là vào mùa đông thân cây quá trơn, nàng ta vừa lơ là một tí đã té xuống, vừa hay rơi xuống lu hoa súng, chật vật không chịu nổi.
“Ha ha ha cười chết mất, muội muội, ngươi biết cách chọc ta vui thật đấy!”
Chiêu Dương cười, đám tôi tớ cũng hùa theo cười.
Giờ phút này người không cười như ta cực kỳ bắt mắt.
5
Ánh mắt của Chiêu Dương dừng trên người ta, rốt cuộc cũng nhận ra: “Ngươi về rồi đấy à Kinh Hoa, lục muội muội đã chết của ta?”
Ngoài cung tuyên bố ta đã chết, nhưng trong cung vẫn có vài người biết được tình hình thực tế.
Chiêu Hoa đánh giá một vòng quanh ta, rất là chán ghét: “Dẫu gì cũng là công chúa, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi đi, mặc cái thứ rách rưới gì thế này. Xí, đã mấy ngày chưa tắm rửa rồi?”
Thấy Chiêu Dương hạ nhục ta, tâm trạng của Phương Trường Ninh sung sướng trở lại, nàng ta vui sướng khi người gặp họa nhìn ta, chờ mong ta bị khi dễ giống nàng ta.
Chiêu Dương cũng tính như vậy.
Nàng ta chỉ vào con diều vẫn chưa bị lấy xuống nói: “Tỷ tỷ ngươi chưa lấy xuống, vậy ngươi đi lấy đi.”
Cái cây kia không cao, lấy diều với ta mà nói chẳng tốn chút công sức nào.
Nhưng… việc gì ta phải làm vậy?
“Ngươi chắc chứ?”
Chiêu Dương mất kiên nhẫn nói: “Mệnh lệnh của bổn cung mà ngươi dám không nghe?!”
Ta à một tiếng, rút ra roi vàng phụ hoàng vừa ban thưởng, quất một roi sắc bén qua đó, diều đã bị đập nát.
Khung diều vừa hay rơi xuống ngay bên chân Chiêu Dương.
“Lấy xuống cho ngươi rồi đấy.”
Nàng ta tức điên.
“Ngươi tiện nhân này! Ngươi đâu! Lấy roi của nàng cho ta!”
Bọn thái giám kéo nhau đi lên, ta không phản kháng lại, mặc cho bọn họ cướp lấy roi của ta, sau đó dùng lửa đốt.
Phương Trường Ninh không dám tin nhìn ta.
Ta cũng liếc nhìn nàng ta: “Đây là cuộc sống ngươi muốn đấy à?”
Cho dù bây giờ nàng ta toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, vẫn cố giữ thể diện:
“Ngoại trừ việc này… thì ta sống rất tốt! A, Phương Kinh Hoa, chẳng phải ngươi cũng không dám đối nghịch với Chiêu Dương đấy sao?”
“Ai nói?”
Chờ bọn họ đã đốt gần hết, muốn đến dạy dỗ ta, ta mới vỗ đầu như vừa nhớ ra gì đó.
“Lúc nãy quên nói, đây là roi phụ hoàng vừa ban thưởng cho ta, nói là ở trong cung thấy roi như thấy ông ấy.”
Chiêu Dương đang tính lấy tàn tro của roi nhét vào miệng ta: “…”
“Vậy giờ sao đây?”
Ta nhìn nàng ta cười khẽ:
“Ngươi thiêu phụ thân ta rồi.”
6
Chuyện Chiêu Dương thiêu roi vua ban đã làm ầm ĩ đến tận ngự tiền.
Đương nhiên, là do ta làm ầm ĩ.
“Con không biết mình chọc giận hoàng tỷ chỗ nào nữa, hoàng tỷ chưa nói tiếng nào đã thiêu roi của con.”
Ta quỳ gối trước mặt phụ hoàng, một câu nối tiếp một câu:
“Chắc là con rời kinh nhiều năm, ngày đêm ở Tây Bắc lo lắng hoang mang nên quên mất quy củ trong cung, mạo phạm đến hoàng tỷ.”
Cữu cữu hay dạy ta, khổ nhục kế thường có hiệu quả.
Chiêu Dương chỉ vào ta vừa định giải thích, ta lại dập đầu một cái:
“Nếu là roi bình thường thì thiêu cứ thiêu, nhưng đó là do phụ hoàng ban cho. Con ngày đêm nhớ mong phụ hoàng, định đem roi ra Tây Bắc, khi nào nhớ phụ hoàng lại lấy roi ra nhìn xem.”
Tim người đều làm bằng thịt, phụ hoàng vốn đã thấy hổ thẹn với ta, giờ ta nói như vậy, một phần áy náy cũng biến thành hai.
Chiêu Dương tức đỏ mặt:
“Sao lúc ấy ngươi không nói!”
Nàng ta vừa hỏi vậy, ta lập tức rưng rưng nước mắt.
“Muội muội có nói, nhưng chẳng phải dù roi ấy là ai ban cho… hoàng tỷ cũng nói thiêu là thiêu luôn hay sao?”
Chiêu Dương còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên tỉnh lại.
Ý của ta nói là nàng ta khinh rẻ ơn vua, dĩ hạ phạm thương đúng không.
Nàng ta quỳ xuống cái ầm, lớn tiếng cãi lại:
“Phụ hoàng minh giám! Tiện nhân này bôi nhọ…”
“Hễ ra là tiện nhân, đấy là muội muội của ngươi!”
Phụ hoàng tức giận: “Ngươi còn ngại mọi chuyện chưa đủ ầm ĩ hay sao?”
Sau đó sắc mặt phức tạp nâng ta dậy, thở dài:
“Quả thực trẫm đã để… con thua thiệt rất nhiều…”
Tuy nhìn như ông ta đứng về phía ta, nhưng Chiêu Dương chẳng hề lo lắng.
Thậm chí trước khi rời đi còn hung hăng uy hiếp ta: “Chúng ta chờ xem.”
Có điều nàng ta không ngờ, hình phạt lần này lại nặng đến vậy.
Nàng ta không chỉ bị cấm túc, phạt bổng lộc, phụ hoàng còn hạ lệnh cho ma ma nội đình đến tự tay dạy lại, ngày ngày phạt đứng ba canh giờ.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng bị liên lụy, Hoàng Đế ở trước mặt mọi người trách bà ta không biết dạy con.
Chờ khi mọi chuyện kết thúc, ta mới rảnh đi thăm mẫu thân.
Bà ấy vừa thấy ta đã bật khóc, kéo ta lại nói lải nhải rất nhiều, cuối cùng, do dự nói: “Kinh Hoa, con giúp mẫu thân đi khuyên tỷ tỷ con đi.”
Giờ ta mới biết, Phương Trường Ninh ở trong cung không chỉ ngày nào cũng trốn học, mà còn nhiều lần làm lão sư dạy cầm kỳ thi họa tức giận bỏ đi.
Nàng ta thường hay cải nam trang để lăn lộn đầu đường xó chợ theo đám con cháu thế gia.
Nghe nói có rất nhiều con cháu thế gia ái mộ nàng ta.
“Còn ra thể thống gì nữa!”
Mẫu thân thật sự bất đắc dĩ lắm mới nói với ta mấy chuyện này.
Bà ấy không hiểu vì sao Phương Trường Ninh thân là công chúa lại đi làm chuyện hạ thấp thân phận như vậy.
Nhưng ta thì biết.
Bởi vì kiếp trước ta nghe đồn…
Kinh Hoa Công Chúa xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần nàng xuất hiện là tất cả các con cháu thế gia sẽ đuổi ngựa chạy theo, chỉ vì được gặp nàng một lần.
Phương Trường Ninh muốn so sánh với ta về tất cả mọi mặt, cho nên nàng ta cũng muốn được những nam tử đó ái mộ mình.
Ta thật sự không hiểu nổi, đám nam nhân thối đó đáng giá đến vậy sao?
Bây giờ nhớ lại ánh mắt của bọn họ mà ta còn thấy ghê tởm.