Kim Chi Ngọc Diệp - Chương 7
16
Thái tử thực sự đã xin thánh chỉ ban hôn từ hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương đã tát huynh ấy một cái và gọi ta đến để mắng mỏ.
Thái tử đứng chặn cửa, mặt lạnh lùng nói: “Những việc khác các người có thể can thiệp, nhưng người mà ta đã xác định là người bên cạnh, ai dám động vào, ta sẽ thật sự như mẫu hậu mong muốn, làm kẻ tồi tệ đến cùng.”
Hoàng hậu khóc và mắng Thái tử bất hiếu.
Thái tử lại nói: “Những năm qua, người nói gì ta cũng nghe, mọi thứ đều theo ý người.”
“Ta đã dồn hết sự hiếu thuận, sự vâng lời, để đổi lấy sự đồng ý của mẫu hậu cho ta cưới người ta yêu.”
“Trăm ngàn việc ta đều thuận theo, nay chỉ một việc này, mẫu hậu lại muốn phủ nhận tất cả những gì ta đã làm sao?”
“Nếu như vậy, thì từ nay trở đi trăm ngàn việc ta cũng sẽ không còn hiếu thuận nữa.”
Thái tử trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu đã đá vỡ cửa thư phòng, phất tay áo rời đi.
Nghe nói hoàng hậu ngồi sững sờ trên ghế.
Hoàng thượng an ủi bà: “Cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng, trẫm cũng đã gặp, quá khí phái và trang nghiêm. Nếu là người khác thì có thể phù hợp, nhưng nàng ta và Thái tử không phải là cặp đôi tốt.”
“Sao lại không phải là cặp đôi tốt, thánh thượng không hiểu rõ đứa trẻ đó.”
“Thái tử là người tâm tư nặng nề, vì một hôn sự mà mưu tính nhiều năm, nàng ở độ tuổi của Thái tử có sự sâu sắc như vậy không?” Hoàng thượng hỏi bà.
Hoàng hậu lắc đầu, nên sự thông minh của Thái tử luôn là niềm kiêu hãnh của bà.
“Nó cần A Thư, người dịu dàng ngoan ngoãn làm người tâm phúc. Hơn nữa, nàng tự hỏi lòng xem, không thích A Thư là vì cái gì?”
Hoàng hậu không nói gì hồi lâu.
Nghe xong lời truyền lại, ta rất kinh ngạc, thì ra Thái tử muốn cưới ta, đã chuẩn bị từ rất lâu rồi sao?
Tim ta đập thình thịch, lòng nóng như lửa đốt muốn gặp huynh ấy.
Ta cũng biết hoàng hậu nương nương tại sao không muốn ta gả cho Thái tử, vì bà nghĩ, các hoàng tử khác đều có năng lực, sau này nếu ta làm hoàng hậu, sẽ không áp chế được những vương phi có gia thế hơn mình.
Ta không đợi được Thái tử, nhưng lại gặp được Thân vương.
Lần này huynh ấy không đi cửa chính, mà gõ cửa sổ của ta, ta đứng ở cửa sổ nhìn huynh ấy.
Giọng huynh ấy khàn khàn, “Muội muội, Thái tử xin thánh chỉ ban hôn, muội biết không?”
Ta gật đầu.
“Muội, nghĩ thế nào?” Huynh ấy hỏi ta.
Ta im lặng một lúc, huynh ấy lại vội vàng nói: “Nếu muội không muốn, ta cũng sẽ xin phụ hoàng ban hôn. Nhưng chỉ sợ điều này không tốt cho muội, chúng ta là huynh đệ, vì muội mà bất hòa, người khác sẽ trách muội.”
Ta hiểu, người khác sẽ nghĩ rằng ta gây rối loạn cung đình, ly gián các hoàng tử.
“Huynh đừng đi. Ta muốn gả cho Thái tử.” Ta nói với huynh ấy.
Thân vương lảo đảo một chút.
“Vậy, còn ta thì sao, muội không muốn gả cho ta sao?”
“Không giống nhau, muội không thể nói rõ sự khác biệt.”
Ta cầm bút, để mực nhỏ trên giấy tuyên, nhỏ giọng nói: “Huynh có thể giận, mắng ta một trận, hoặc cắt đứt quan hệ với ta.”
Thân vương vịn vào khung cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Muội muội, muội không thích ta sao?”
Ta không nhìn huynh ấy, vì đau lòng cho nỗi buồn của huynh ấy, nhưng không thể làm gì được: “Trước đây ta thích các huynh như nhau, nhưng gần đây ta cảm nhận được có điều gì đó khác.”
Thận vương rơi nước mắt.
Ta rất hoảng loạn, không muốn huynh ấy buồn, nhưng lúc này nói gì cũng thừa thãi, ta chỉ có thể nhìn huynh ấy với ánh mắt xin lỗi.
Sau một thời gian dài, Thân vương rời đi, ta cũng đứng ở cửa sổ rất lâu.
Khi tan học, Lục hoàng tử tới.
“Muội muội, Thái tử xin thánh chỉ ban hôn, muội nghĩ thế nào, gả cho huynh ấy hay gả cho ta?” Huynh ấy uống ừng ực một cốc nước lớn.
“Ta muốn gả cho Thái tử.” Ta nói
Lục hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt kì lạ kỳ lạ.
“Muội nghĩ kỹ chưa? Thái tử dữ thế, ngày nào cũng phạt muội thì sao?”
“Huynh ấy phạt ta là vì muốn tốt cho ta.”
“Vậy còn ta thì sao? Ta sẽ cưới ai đây?”
Lục hoàng tử cau mày, ngồi đối diện ta: “Vậy muội có thể hoãn lại việc thành hôn được không, chẳng hạn như đợi đến khi muội hai mươi tuổi?”
Ta nghĩ một lúc: “Hai mươi tuổi thì có lẽ Thái tử không đợi được. Nhưng ít nhất là hai năm nữa, muội vẫn chưa đến tuổi cập kê.”
Lục hoàng tử thở phào.
“Thôi được, chỉ cần muội vui là được.”
Lục hoàng tử đưa ta một nắm kẹo: “A muội, muội vui là được rồi.”
Ta cười nhét một viên kẹo vào miệng huynh ấy: “Huynh cũng sẽ tìm được người để cưới thôi.”
Chiều hôm đó thánh chỉ ban hôn được gửi tới.
Ta đi gặp hoàng hậu nương nương và hoàng thượng.
Theo quy định, ta phải xuất cung về nhà, nhưng hoàng hậu nương nương không cho ta đi, mặt lạnh lùng nói: “Nuôi bên cạnh ta, ta sẽ dạy nó hai năm.”
Thái tử dùng ánh mắt hỏi ta có muốn không.
“Ta có thể ăn thịt nó sao?”
Hoàng hậu phát hiện ánh mắt của Thái tử, chỉ vào huynh ấy: “Con cũng thu liễm lại đi, truyền ra ngoài người ta chỉ nói nó là hồ ly tinh.”
Thái tử không để ý hoàng hậu, đợi ta gật đầu, huynh ấy mới trả lời: “Vậy để mẫu hậu làm chủ.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hậu lườm Thái tử một cái.
17
Hoàng hậu không phải là người hẹp hòi, bà đã đồng ý hôn sự thì không làm khó ta nữa.
Chỉ là bà rất nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn cả Thái tử.
Ma ma thở dài mấy ngày, rồi cũng chấp nhận việc ta sẽ gả cho Thái tử: “Là Thái tử phi, Thái tử rất coi trọng A Thư của chúng ta.”
“Ta đã nói mà, chỉ cần Thái tử nhớ đến, ai cũng không thể làm gì được.”
Hoàn tỷ tỷ nói.
“Ôi, tội nghiệp Thân vương điện hạ, đã cãi nhau với Hiền phi và bệnh mất bảy tám ngày rồi.”
Tuyên tỷ tỷ thở dài.
Ta muốn đi thăm Thân vương, nhưng ta đã đính hôn, đi một mình thì không phù hợp, nên ngày nào cũng đợi mọi người tụ tập lại cùng đi tìm đến phủ Thân vương.
Nhưng chưa kịp đi, Thân vương đã xin phép đi xuống phía nam rồi.
“Sao huynh ấy lại đi về phía nam?” Ta hỏi Thái tử.
“Ở đó có giặc Bắc Man, đệ ấy muốn đi trải nghiệm.”
Thái tử uống trà, lại nhìn ta: “Muội muốn đi tiễn đệ ấy không?”
Ta gật đầu.
“Muội chuẩn bị ít thuốc đuổi muỗi và côn trùng, rồi chuẩn bị thêm áo mùa hè, khi đệ ấy khởi hành, ta sẽ dẫn muội đi.”
Ta vui vẻ gật đầu, cùng ma ma làm nhiều thuốc và quần áo.
Thân vương gầy đi nhiều, đôi mắt cũng ảm đạm đi, huynh ấy xoa đầu ta: “Hãy học hỏi Hoàng hậu nương nương thật tốt.”
“Huynh cũng nhớ chăm sóc sức khỏe, nhớ viết thư cho chúng ta.”
Thân vương gật đầu, ngước mắt nhìn Thái tử, hai huynh đệ họ ánh mắt đều rất thẳng thắn.
“Đại ca, chăm sóc tốt cho muội ấy.”
“Tất nhiên rồi. Đứa trẻ tự tay nuôi lớn, sẽ không để muội ấy chịu thiệt thòi.”
Thái tử nhẹ nhàng nói: “Đệ gặp khó khăn hãy nói với ta, không cần gắng gượng, ta mãi mãi là hậu thuẫn của đệ.”
Thân vương mắt đỏ hoe, không để ý đến tiếng khóc lóc của Hiền phi gọi huynh ấy nói chuyện, mà cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Ta cũng lau nước mắt, các hoàng tử khác cũng khóc.
Thân vương vừa đi là hai năm, suốt thời gian đó không hề gửi thư cho ta.
“Qua Tết là muội mười sáu rồi phải không?” Thái tử đột nhiên xuất hiện sau lưng ta, bây giờ huynh ấy đã cao lớn, ta nhìn huynh ấy phải ngước lên.
“Ừm.”
“Vậy thì ngày cưới định vào ngày mùng hai tháng Hai, muội thấy sao?”
Ta ngạc nhiên.
“Ta không đợi được nữa rồi.”
Huynh ấy cúi xuống ôm ta, rồi ngay lập tức buông ra: “Muốn được ôm muội một cách đường đường chính chính.”
Ta mỉm cười, gật đầu: “Chuyện này huynh quyết là được rồi.”
“Được, vậy ta đi sắp xếp.”
Thái tử chạm nhẹ vào mũi ta: “Đừng sợ, ta sẽ không bắt nạt muội đâu.”
Ta phồng má lên, nói nhỏ: “Ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.”
Huynh ấy cười ha hả.
Đêm trước ngày mùng hai tháng Hai, ta trở về Thạch phủ.
Cha ta đã không còn làm thừa tướng nữa, nhưng vì ta, bây giờ ông vẫn giữ vị trí cao trong kinh thành, mẹ kế nhìn ta với ánh mắt như trước đây.
Ta hiểu tâm trạng của bà, hai tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta chọn lựa phu quân rất kỹ lưỡng, nhưng giờ đây cũng không mấy nổi bật, còn ta, một đứa con riêng, lại được phong là quận chúa và trở thành Thái tử phi.
Ta không để tâm, những năm tháng ở trong cung, có rất nhiều người đối xử tốt với ta, cưng chiều ta, ta đã sớm quên những điều không vui thời thơ ấu.
Ai cũng có yêu ghét, không sao cả.
Đêm trước khi xuất giá, cha cho ta của hồi môn, mẹ kế cũng cho ta trang sức.
Hai tỷ tỷ từ sớm đã về bận rộn chuẩn bị, tỷ phu và các ca ca cũng dốc lòng giúp đỡ, ta rất cảm động, tặng lại họ những món quà.
“Vì muội là Thái tử phi, họ mới đối tốt với muội, muội không cần cảm động.”
Uyển tỷ tỷ nói.
“Ai đối tốt với muội, muội sẽ cảm động, ai đối xử tệ với muội, muội sẽ ghi hận, chuyện nào ra chuyện đó.”
Ta đáp lại tỷ ấy.
Uyển tỷ tỷ ôm ta cười lớn, ma ma nhéo tai tỷ tỷ: “Lớn tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện bằng muội muội.”
Hôn lễ tổ chức rất long trọng, ta lấy mạng che mặt, ca ca cõng ta lên kiệu.
Ta và huynh ấy không thân thiết, nhưng huynh ấy lại nhét tiền đồng vào tay ta giọng nghẹn ngào: “Nếu có thể làm lại, những năm đó ta nhất định sẽ bảo vệ muội.”
“Không sao không sao, sau này là người một nhà, có qua có lại.”
Ca ca vừa khóc vừa thả rèm kiệu.
Nghi lễ rất nhiều, bận rộn cả ngày ta mới được nghỉ ngơi.
Có người hé mở tấm khăn đỏ của ta, ta ngước đầu nhìn Thái tử, hơi ngượng ngùng cười.
Thái tử cúi xuống nhìn ta, nụ cười trong mắt huynh ấy cũng hiện ra.
Huynh ấy cúi nhẹ người, thì thầm bên tai ta: “Muội muội, thật như mơ.”
Ta cũng cảm thấy như mơ, đẹp đẽ và tuyệt vời như một giấc mơ.