Kim Chi Ngọc Diệp - Chương 4
08
Ta bị thương.
Khi tỉnh lại, xung quanh giường có rất nhiều người.
Nhị hoàng tử mắt đỏ hoe, nhìn ta đầy áy náy.
Sau này ta mới nhớ lại, lúc con lợn rừng to xông tới, ta ôm nhị hoàng tử che chắn.
Sau đó thì ngất đi.
Sau đó thì thị vệ đến, con lợn rừng cũng bị b//ắn chet.
Ta cử động một chút, lưng đau rát.
Đại phu nói xương sau lưng ta bị g//ãy, chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Vì vậy trên đường về, ta cũng nằm sấp trên xe ngựa, nhưng không buồn chán vì họ thay phiên nhau lên xe nói chuyện với ta.
“Ra vẻ anh hùng.”
Thái tử chọc đầu ta: “Thân hình nhỏ bé này của muội, còn không đủ cho lợn rừng ăn một bữa.”
Ta bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: “Không thể nào, bây giờ ta rất mập.”
Thái tử bị ta làm tức giận, nhắm mắt dưỡng thần không nói chuyện với ta.
Huynh ấy càng lớn càng hung dữ, điều này ta đã sớm biết, vì vậy ta cũng không dám nói chuyện, nằm sấp mơ màng, đột nhiên huynh ấy lên tiếng hỏi ta.
“Nếu là ta, muội có che chắn cho ta không?”
Ta gượng mở mắt, không nghĩ ngợi gật đầu.
“Đổi lại là bất kỳ ai trong các huynh, ta đều bảo vệ.”
Thái tử giật giật khóe miệng, giọng không tốt lắm: “Muội thật là người tốt, hóa thân của đồng tử phổ độ chúng sinh ha?”
“Hả?”
Ta không biết đáp lại thế nào, cắn môi nhìn huynh ấy.
Thái tử thở dài: “Tranh cãi với muội làm gì, đồ ngốc, ngủ đi.”
Quả nhiên ta ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, người bên cạnh đã đổi thành nhị hoàng tử.
“Muội muội, ngoài việc muốn làm đầu bếp, muội có nghĩ đến chuyện thành thân không?”
Huynh ấy hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân.
“Vậy muội thích ai nhất?”
Nhị hoàng tử rót trà cho ta uống.
Câu hỏi này lục hoàng tử cũng đã hỏi ta, ta từ lâu đã có câu trả lời: “Thích tất cả.”
Nhị hoàng tử mím chặt môi, đột nhiên lại cười, bất lực xoa đầu ta: “Biết rồi. Muội mau chóng dưỡng thương, nhanh lớn lên.”
Ta nghiêm túc gật đầu.
Ta dưỡng thương rất nhanh, một tháng rưỡi sau ta đã có thể chạy khắp nơi.
Nhưng kinh thành lại bắt đầu có tuyết, ta rất sợ như năm ngoái có thiên tai vì tuyết, sau này ta phát hiện, không chỉ mình ta sợ, mọi người đều rất sợ.
Nhị hoàng tử xin phép đi thị sát phía bắc.
Hiền phi nương nương khóc lóc trước mặt thánh thượng: “Mới mười một tuổi, còn quá nhỏ.”
Nhị hoàng tử vẫn đi, trước khi đi đến tặng ta hạt dẻ nướng và bánh hoa quế từ Trường Xuân cung.
“Muội muội tự chăm sóc bản thân nhé.”
Huynh ấy cười nói.
Ta cùng tam, tứ, ngũ, lục hoàng tử tiễn huynh ấy ra khỏi cung, đứng trên tường cung vẫy tay, cùng hô: “Mau trở về nhé.”
Huynh ấy cưỡi ngựa đáp lại chúng ta.
Không lâu sau thái tử cũng phải đi, huynh ấy đi xa hơn, cũng nguy hiểm hơn.
Đêm trước khi đi, ta gấp một cái đệm đầu gối để tặng huynh ấy, huynh ấy vỗ tay ta, trầm giọng nói:
“Học bài thật tốt, rảnh rỗi thì qua bên mẫu hậu ta ngồi, học bà ấy cách xử lý công việc.”
“Ta không làm quan được, không cần học nghiêm túc như vậy.” Ta khẽ nói.
“Ai nói thế?”
Thái tử giận dữ: “Cái gì cần học thì đều phải học, đừng tin mấy lời vô lý rằng nữ nhân vô tài mới là đức.”
Ta ừm một tiếng, muốn dặn dò huynh ấy trên đường cẩn thận.
Huynh ấy lại cứ dặn dò ta: “Khi trở về ta sẽ kiểm tra bài, nếu bị rớt ta sẽ phạt muội thật nặng.”
Ta đành phải gật đầu.
Thái tử sáng sớm hôm sau đã đi.
Tam hoàng tử lo lắng nói: “Thái tử lần đầu lên chiến trường. Họ nói đánh nhau rất đáng sợ, đầu người lăn lóc khắp nơi.”
“Không đánh nhau thì đầu dân thường sẽ lăn lóc.”
Tứ hoàng tử thở dài.
“Đợi ta lớn lên, ta nhất định dẫn binh diệt sạch bọn chó Bắc Man.”
Ngũ hoàng tử đ//ấm vào tường.
Ta và lục hoàng tử không dám lên tiếng, trong lòng bắt đầu lo lắng cho an nguy của thái tử.
Đó là chiến trường, đao k//iếm vô tình.
Đêm đó ta mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ nhị hoàng tử bị ch//ôn vùi dưới núi tuyết, thái tử thì toàn thân đầy m//áu.
Ta khóc lóc tỉnh dậy, ma ma ôm ta vỗ nhẹ: “Mơ thì ở ngoài sẽ ngược lại, hai vị điện hạ nhất định sẽ khải hoàn.”
Hôm sau ta xin hoàng hậu nương nương một cuốn kinh Phật, hàng ngày cùng bà ấy ở tiểu Phật đường sao chép tụng kinh.
Lục hoàng tử rảnh rỗi cũng đến đọc kinh cùng ta, nhưng huynh ấy đọc được vài câu đã nằm ngủ trên đùi ta.
Chờ mãi, chờ mãi, sắp đến Tết, nhị hoàng tử cuối cùng cũng trở về.
Huynh ấy gầy đi nhiều, khuôn mặt trắng trẻo ngày nào bị lạnh đến khô và đỏ.
Thánh thượng và hiền phi đều rất vui, ta cũng rất vui.
“Nhìn xem, ta mang gì về cho muội đây.”
Nhị hoàng tử ở cùng hiền phi hai ngày, sáng ngày thứ ba đến tìm ta.
Trong lòng bàn tay huynh ấy có một viên đá trong suốt.
“Thật đẹp, làm sao có được vậy?”
“Ở đó có một mỏ đá, tuyết rơi quá nhiều nhưng họ không quan tâm. Có hôm xảy ra tuyết lở, ch//ôn vùi nhiều người.”
Ta nghe mà tim đập thình thịch.
“Ta đi cứu người, cũng bị chôn vùi nửa ngày, lạnh đến ngất xỉu, trong lúc vô thức nắm được cái này.”
Mũi ta cay cay, không ngờ huynh ấy gặp nguy hiểm như vậy.
“Đừng khóc.”
Nhị hoàng tử dịu dàng nói: “Ta không phải đã sống sót trở về rồi sao. Còn nữa, chuyện này là bí mật, muội đừng nói với ai.”
Ta biết huynh ấy sợ hiền phi nương nương lo lắng, sau này không cho huynh ấy ra ngoài.
“Ừm.”
Ta đưa viên đá cho huynh ấy: “Cái này rất quan trọng, huynh giữ làm kỷ niệm đi.”
Nhị hoàng tử lại đưa cho ta.
“Đúng là rất quan trọng, muội giữ giúp ta, sau này đưa lại cho ta.”
Ta tìm một hộp nhung, cẩn thận cất viên đá đi.
Nhưng đến Tết, thái tử vẫn chưa trở về, ta tạm thời chuyển đến Khôn Ninh cung ở cùng hoàng hậu nương nương.
Tết năm nay, mặc dù có tin thắng trận từ phía bắc, mọi người đều rất vui, nhưng chúng ta vẫn trải qua một cái Tết lạnh lẽo.
Đêm rằm tháng Giêng, ta đang cùng ma ma làm bánh trôi trong bếp, lục hoàng tử đột nhiên xông vào.
“Muội muội.”
Mắt huynh ấy đỏ hoe, dấu vết nước mắt còn in trên khuôn mặt.
“Sao vậy?”
Ta nhìn huynh ấy.
“Đại ca, thái, thái tử,” huynh ấy bỗng nhiên òa khóc: “Đại ca mất tích rồi, tìm mười mấy ngày cũng không tìm thấy.”
Trước mắt ta tối sầm, ngã ngồi xuống ghế.
09
Ta cố gắng đứng dậy đi đến Khôn Ninh cung.
Nghe người đến bẩm báo chi tiết về sự việc.
Thái tử đóng quân ở huyện Đông An, chiến trường chính cũng ở đó, huynh ấy đ//ánh lui kẻ địch, nhưng không ngờ bọn chúng lại chuyển đến huyện Đông Ninh cách đó ba trăm dặm.
Hôm đó thái tử đang chuẩn bị về kinh, bỗng nghe tin tình báo, liền dẫn binh đến đó.
Lần này, trong huyện Đông Ninh có gian tế, tiết lộ lộ trình hành quân của thái tử.
Quân của thái tử bị người Bắc Man tấn công đến tan rã, trong lúc hỗn loạn, thái tử cũng mất tích.
Họ tìm kiếm khắp nơi, sống không thấy người, chet không thấy x//ác.
Hoàng hậu nương nương ngất mấy lần, ta lại dọn về Khôn Ninh cung để ở bên bà, thánh thượng phái rất nhiều người đi tìm.
Buổi tối ta cùng mấy hoàng tử ngồi thẫn thờ trong sân Khôn Ninh cung.
Ngũ hoàng tử ầm ĩ đòi đi tìm, lục hoàng tử nói: “Nhị ca đã xin phép phụ hoàng rồi, nhưng phụ hoàng không đồng ý.”
Ngũ hoàng tử tức giận đá đổ cái lò bên cạnh.
Hoàng hậu nương nương gầy đi nhiều, thời gian niệm Phật cũng tăng lên, ta cũng không còn hứng thú, mỗi ngày việc làm nhiều nhất là chép kinh Phật.
“A Thư, sinh nhật mười tuổi của muội sắp đến rồi, muốn quà gì không?”
Lục hoàng tử tan học đến tìm ta.
Ta lắc đầu, nằm bò trên bàn nhìn huynh ấy.
“Thiếu một người, không muốn tổ chức.” Ta thở dài nói.
Lục hoàng tử cũng thở dài, nằm bò trên bàn cùng ta, nhìn cành non mới nhú ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Nhị hoàng tử bận rộn hơn, thế lực của hiền phi nương nương trong hậu cung dần dần áp đảo hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng hậu nương nương không để ý, mỗi ngày chỉ ôm y phục của thái tử, quỳ trước Phật.
“Ngũ điện hạ lại đi thao luyện trường rồi sao?”
“Ừ, ngũ ca nói muốn làm đại tướng quân, bảo vệ gia đình, đất nước, đi biên cương.”
Lục hoàng tử thở dài: “A Thư, họ đều có việc muốn làm, sao chỉ mình ta không có?”
Ta cũng thở dài: “Ta cũng không có.”
Nguyện vọng của ta rất đơn giản, là bảy người chúng ta khoẻ mạnh, bình an.
Mãi mãi ở bên nhau.
Trước sinh nhật mười tuổi của ta, cha vào cung thăm ta, trước khi đi dặn dò: “Quận chúa đừng ở Khôn Ninh cung nữa, rảnh thì qua thăm nhị hoàng tử nhiều một chút.”
Ta khó hiểu nhìn ông.
“Tại sao?”
Cha ghé tai nói nhỏ: “Thái tử mười phần có đến tám chín phần không về được nữa, nhị điện hạ chắc chắn sẽ được phong làm thái tử.”
“Con ở bên hoàng hậu nương nương không có lợi”.
“Con mười tuổi rồi, phải học cách tính toán cho tương lai của mình.”
Hôm đó ta cãi nhau với cha, ông tức giận đến mức phủi tay bỏ đi.
Thái tử chắc chắn sẽ trở về, nhị hoàng tử cũng không nghĩ đến ngôi vị thái tử.
Huynh đệ sáu người họ rõ ràng tình cảm rất tốt, nhưng những người đó vì lợi ích của mình, cứ muốn chia rẽ họ, biến họ thành người đối đầu với nhau.
Sinh nhật hôm đó, ta nhận được rất nhiều quà, khi cúi đầu dọn dẹp, nghe thấy cửa phòng mở.
“Tỷ tỷ hôm nay vất vả rồi, tỷ nghỉ ngơi sớm đi, ta tự mình tắm rửa được.”
Ta không quay đầu lại nói.
“Muội muội!”
Đột nhiên, một giọng nam khàn khàn vang lên sau lưng, ta vội vàng quay đầu lại, đồ trong tay rơi lả tả xuống đất.
“Thái tử.”
Ta lập tức đỏ mắt.
Thái tử không gầy đi nhiều, nhưng lớn hơn nhiều, chiều cao cũng cao hơn, huynh ấy tiến lên dùng đầu ngón tay lau nước mắt ta, nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, ta đã trở về bình an.”
Ta cắn vào tay mình, rất đau.
“Không phải là mơ.”
Ta mỉm cười qua nước mắt.
Thái tử chọc vào đầu ta: “Vẫn ngốc thế.”
Ta quá vui mừng, đây là món quà sinh nhật quý giá nhất ta nhận được, ta vừa khóc vừa cười, hỏi huynh ấy rất nhiều câu hỏi.
Thái tử ở chỗ ta nửa tiếng, ta mới biết huynh ấy lén vào cung, trước tiên đến gặp ta.
“Vậy huynh mau đi gặp hoàng hậu nương nương.”
Ta thúc giục huynh ấy: “Bà ấy nhớ huynh lắm.”
Thái tử khẽ nói: “Không vội. Ta ra ngoài trước, chiều mai sẽ thông báo rằng ta đã trở về.”
Ta khó hiểu nhìn huynh ấy.
“Trước đó, đừng nói với ai rằng ta đã trở về.”
“Được, ta không nói.”
Ta gật đầu, hứa với huynh ấy.