Kim Châu - Chương 6
1
Bốn tháng sau khi Kim Châu rời khỏi Đông Cung.
Gần đến cuối năm.
Ta lấy cớ là có công việc để đi đến thôn Đào Hoa nhìn nàng ấy một lần.
Khi đi qua trấn Thập Lý, ta tình cờ thấy nàng ấy đang mặc cả với ai đó.
Khi đó, ta đứng trên lầu hai của Xuân Phong Lâu, gần như tham lam mà ngắm nhìn nàng ấy.
Nàng ấy không thay đổi chút nào, vẫn tươi sáng và sống động như lần đầu ta gặp nàng ấy ở thôn Đào Hoa.
Trong khoảnh khắc đó, những âm mưu và tranh đấu nơi triều đình, những mưu mô thâm hiểm phảng phất như tan biến khỏi ta.
Ánh nắng dường như lại chiếu vào người ta.
Tuy nhiên, có vẻ Kim Châu không thuyết phục được người bán hàng.
Ta nhìn nàng ấy đau lòng trả tiền đặt cọc mà không khỏi bật cười.
Nỗi nhớ nhung về nàng trong lòng ta lại càng mãnh liệt hơn.
Kim Châu, chờ ta thêm một chút.
Đợi đến khi ta ngồi vững trên vị trí này, nàng sẽ không còn là điểm yếu của ta nữa.
Khi đó, sẽ không ai có thể làm tổn thương nàng.
Trước khi rời trấn Thập Lý.
Ta đã tìm gặp chủ tiệm bán hàng đó, đưa cho ông ta ít bạc.
Ban đầu ta định bảo ông ta tặng luôn cửa tiệm cho Kim Châu.
Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn nàng ấy sẽ nghi ngờ.
Thế là ta chỉ bảo ông ta giảm giá năm lượng bạc.
2
Chuyện ta đến trấn Thập Lý cuối cùng cũng bị phát hiện.
Lúc này Vương gia đã gần như bị diệt trừ, không còn là mối đe dọa.
Nhưng Vương Nhược Hoa, kẻ điên đó lại phái hết ám vệ còn lại của gia tộc đến thôn Đào Hoa.
Ta cho người để ả ta uống Huyết Hồn Tán.
Huyết Hồn Tán, một loại độc dược thấm vào xương tủy, ăn mòn da thịt, là loại độc dược chí mạng trong thiên hạ.
Nhưng Vương Nhược Hoa không hề chống cự, mà điềm tĩnh uống chén rượu độc đó.
Khi chất độc phát tác, ả ta buông xõa tóc, chậm rãi kéo áo ta hỏi: “Thái tử điện hạ, năm đó bên hồ Ngụy Dương trong Đông Cung, người biết rõ là ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh xong xuống nước, nhưng người vẫn bảo vệ ta. Người có thấy ánh mắt của Liễu Kim Châu lúc đó không?”
Cơ thể ta khẽ cứng lại, tay cũng vô thức siết chặt.
Lần đó, đúng là ta đã phụ lòng Kim Châu.
Có lẽ vì thấy sắc mặt ta càng lúc càng tệ, Vương Nhược Hoa đột nhiên cười phá lên.
“Điện hạ, ngày đó người lừa được ta, khiến ta nghĩ rằng trong lòng người có phần ưu ái ta. Nhưng người cũng đã lừa được Liễu Kim Châu nữa. Người đoán xem nàng ta có còn trở về bên người nữa không? Ha ha ha—”
Ta nhìn nụ cười điên cuồng trên mặt ả ta, chỉ thấy buồn cười.
Tình cảm giữa ta và Kim Châu, ả ta làm sao mà hiểu được?
Kim Châu nhất định sẽ trở về bên cạnh ta, chỉ cần ta giải thích rõ ràng với nàng ấy.
Ta chán ghét liếc nhìn Vương Nhược Hoa.
Chỉ thấy máu đã trào ra từ khóe miệng ả ta, mắt trợn trừng nhìn vào khoảng không, miệng lẩm bẩm: “Phụ thân, huynh trưởng, là Hoa nhi đã liên lụy đến mọi người, Hoa nhi sẽ xuống đó tạ tội với mọi người…”
Ngay sau đó, ả ta đã trút hơi thở cuối cùng.
3
Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.
Cuối cùng ta cũng ngồi lên vị trí kia.
Ngay khi đại điển đăng cơ kết thúc, ta đã vội vàng đưa Thừa Diễn đến trấn Thập Lý.
Trong suốt năm rưỡi qua, Thừa Diễn thường hỏi ta: “Liễu Kim Châu đã đi đâu rồi?”
Ta chưa từng trả lời.
Nhưng lần này, ta nói với nó: “Chúng ta đi đón Kim Châu về, từ giờ trở đi, cả nhà chúng ta sẽ không phải chia cách nữa.”
Thừa Diễn rất vui, nhưng vẫn cố kìm nén không thể hiện ra ngoài.
Từ nhỏ, nó đã là một đứa trẻ trong ngoài bất nhất như vậy.
Chúng ta không nghỉ ngơi, gần như ngày đêm không ngừng chạy đến trấn Thập Lý.
Nhưng lần này, Liễu Kim Châu không chịu đi với ta nữa.
Lời Vương Nhược Hoa đã nói thành sự thật, Kim Châu thực sự không cần ta nữa.
Nàng ấy còn gả cho người khác, ánh mắt nàng ấy nhìn người đó, ta rất quen thuộc.
Đó chính là ánh mắt nhiều năm trước, nàng ấy đã từng nhìn ta khi ở thôn Đào Hoa.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta là giết nam nhân đó, rồi bắt Kim Châu trở về.
Dù nàng ấy không muốn, ta cũng sẽ đưa nàng ấy đi.
Dù nàng ấy ghét ta, không tha thứ cho ta, ta cũng sẽ nhốt nàng ấy bên cạnh mình.
Nhưng cuối cùng, ta đã từ bỏ.
Kim Châu tưởng nàng ấy cố ý nói ra mấy lời tàn nhẫn đã ép ta lùi bước.
Thật ra không phải.
Mà là trong khoảnh khắc đó, ta đã mềm lòng.
Vì nàng ấy đang hạnh phúc, nàng không còn là người lén rơi nước mắt khi ngồi trước bàn thức ăn tinh xảo ở trong Đông Cung nữa.
4
Năm ta bốn mươi tuổi, ta truyền ngôi cho Thừa Diễn.
Sau đó một mình đi đến trấn Thập Lý.
Tiệm hoành thánh của Kim Châu giờ đã trở thành một tiệm bánh bao, chủ quán cũng đã thay đổi.
Ta lại đến thôn Đào Hoa, chỉ thấy ngôi nhà nhỏ của Kim Châu vẫn còn, nhưng trống rỗng.
Phụ nhân ở cách vách, hình như gọi là Xuân Tú, nhìn thấy ta thì ngẩn ra một lúc.
Ta hỏi nàng có biết khi nào Kim Châu sẽ trở lại không.
Nàng tức giận nói: “Cả nhà Kim Châu đã dọn đi từ nhiều năm trước rồi, sẽ không quay lại nữa.”
Lúc đầu, ta không tin.
Đã đợi ở thôn suốt hơn một tháng, nhưng vẫn không đợi được Kim Châu.
Thế là ta rời thôn Đào Hoa, đi khắp nơi trong thiên hạ.
Trong lòng vẫn mong mỏi, ở đâu đó có thể ta sẽ gặp lại Kim Châu.
Thậm chí còn hiện lên suy nghĩ ác độc, nếu cuộc sống của nàng ấy không tốt, có phải nàng ấy sẽ quay lại bên ta không?
Ngày đó, khi đi qua một thị trấn nhỏ gần biên giới.
Ta ngồi uống trà ở một quán trà ven đường.
Khi đó, một tiếng cười quen thuộc vang lên từ bên cạnh.
Ta ngẩng đầu nhìn, chính là Kim Châu và phu quân của nàng ấy.
Hai người tay trong tay, có vẻ như đang kể nhau nghe điều gì thú vị, trông rất hạnh phúc.
Khi đó, hai bên tóc ta đã bạc.
Nhưng diện mạo của Kim Châu vẫn giống hệt hai mươi năm trước, không hề thay đổi.
Ánh mắt nàng ấy vẫn sáng và linh động như ngày nào.
Khi chúng ta lướt qua nhau, nàng ấy không nhận ra ta.
Mà ta, cũng không dám tiến lên phía trước.