Kim Châu - Chương 4
19
Khi ánh sáng đầu tiên le lói ở chân trời, con đường của trấn Thập Lý đã được đánh thức bởi những bước chân của người qua lại.
Các quán bán đồ ăn sáng cũng lần lượt bày hàng ra.
Mọi người đều đi thẳng đến những quán ăn quen thuộc, ít ai để ý đến quán hoành thánh mới mở của ta.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa có khách nào ghé vào.
Ta nghĩ ngợi một chút, rồi đứng trước quán gọi mời người qua đường: “Hoành thánh nước gà ngon đây, hoành thánh nước gà ngon đây, mười vị khách đầu tiên miễn phí!”
Lúc này, một người đàn ông to lớn đội khăn mồ hôi dừng bước:
“Cô nương, cô nói thật chứ?”
Ta mỉm cười đáp: “Tất nhiên là thật.”
Đại ca thấy ta sảng khoái như vậy, bèn ngồi xuống trước quán.
Ta nhanh nhẹn thả hoành thánh vào nồi nước dùng sôi sùng sục, khi hoành thánh nổi lên, ta vớt ra, đặt vào bát sứ trắng có sẵn nước dùng gà.
Cuối cùng rắc thêm một ít hành lá, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Đại ca đã không kìm chế được nữa, vừa thấy hoành thánh được dọn lên, liền vớt một chiếc đưa vào miệng.
Trong khoảnh khắc, vị ngon ngọt của hoành thánh quyện cùng nước dùng gà bùng nổ trong miệng hắn.
Hắn lập tức không màng đến nóng, ăn liền một miếng lại một miếng, vừa ăn vừa nói: “Cô nương, tay nghề của cô thật không tệ.”
Có lẽ vì thấy hắn ăn ngon lành, nhiều người qua đường bị thu hút dừng lại.
Một số người bán tín bán nghi cũng ngồi xuống trước quán của ta.
Nhưng khi bọn họ nếm thử hoành thánh, chút nghi ngờ còn lại cũng tan biến, bọn họ đều không ngớt lời khen ngon.
Chẳng mấy chốc, các chỗ ngồi trước quán đã kín hết người.
Khi ta vừa thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tranh từ trong tiệm bước ra, nói: “Kim Châu, hoành thánh còn lại ta đã gói hết rồi.”
Miệng nói nhẹ nhàng như không, nhưng mặt thì rõ ràng viết “Nhanh khen ta đi”.
Ta nhịn cười, định chiều theo ý hắn.
Thì đột nhiên nghe thấy tiếng mọi người xung quanh hít vào một hơi.
Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy tất cả khách ngồi trước quán đều nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tranh.
Chiếc thìa trên tay họ “lạch cạch” rơi vào bát, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Còn những người qua đường đi ngang qua quán cũng vô tình liếc nhìn rồi đứng đờ ra tại chỗ.
…
Nhờ phúc của khuôn mặt Bạch Tranh, quán hoành thánh nhỏ của ta bỗng dưng kéo được một hàng khách dài.
Chưa đầy một canh giờ đã bán hết sạch.
Lúc dọn quán, Bạch Tranh còn cười với những vị khách chưa kịp ăn: “Ngày mai xin đến sớm hơn nhé.”
Vốn dĩ những vị khách đang có chút thất vọng, nhưng khi thấy nụ cười của hắn, mọi phiền muộn lập tức tan biến hết.
Có vài nữ tử trẻ tuổi còn ửng đỏ hai má.
Trong lòng ta không khỏi cảm thán: Thế giới này thật sự là chỉ nhìn mặt mà!
20
Trên đường về thôn Đào Hoa.
Ta tính toán cẩn thận, trừ đi chi phí, lãi ròng được hai lượng bạc.
Đây là còn do ta sợ lỗ ngày đầu nên chuẩn bị ít nguyên liệu.
Nếu cứ thế này, nói không chừng ta có thể sớm mua được một căn nhà nhỏ trong trấn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng ta vô thức cong lên.
Bạch Tranh bên cạnh thấy vậy, mặt hơi ửng đỏ, lúng túng nói: “Ta theo ngươi về nhà, khiến ngươi vui đến vậy sao?”
Ta: ?
Khi chúng ta đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, chẳng mấy chốc đã đến cổng thôn Đào Hoa.
Ngưu thúc hơn sáu mươi tuổi đang ngồi trên tảng đá lớn ở cổng thôn, hút thuốc lào.
Thấy ta dẫn theo một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ đến bất ngờ, không khỏi đứng dậy.
Ông ấy nheo mắt, tiến lại gần, đi xung quanh chúng ta hai vòng.
Sau đó dùng giọng tự cho là nhỏ hỏi ta: “Liễu nha đầu, lần này lại nhặt được một phu quân ở đâu về vậy, còn đẹp hơn cả lần trước…”
Ta: Thúc, thúc đừng nói nữa.
Nghe vậy, mắt phượng của Bạch Tranh như chìm vào hàn đàm, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn.
Hắn hỏi ta: “Lần trước là ai?”
21
Từ cổng thôn về nhà, suốt đường đi Bạch Tranh vẫn giữ một gương mặt lạnh lùng.
May mắn là trên đường không có ai.
Khi mở cổng vào sân nhà, con gà mái đang thoải mái nằm phơi nắng giữa sân.
Nghe thấy tiếng động, nó chỉ liếc mắt nhìn qua, không thèm quan tâm.
Thế nhưng, ngay giây sau.
Nó đột ngột nhảy lên, toàn thân lông dựng đứng, cuống cuồng lăn lộn chạy về ổ.
… Thật là có tiền đồ.
Ta chuyển đống củi từ phòng bên ra ngoài sân, sau đó trải một chiếc giường nhỏ.
Nhìn Bạch Tranh đang tự giận dỗi, ta nói: “Hôm nay ngươi đành chịu khó ngủ đây một đêm vậy. Tối nay ta sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi ít đồ.”
Từ tối qua đến giờ, ta và Bạch Tranh gần như không chợp mắt.
Bây giờ không có gì quan trọng hơn một giấc ngủ.
Bạch Tranh không từ chối, mà lấy một chiếc chăn từ tủ trong phòng chính rồi bước vào phòng bên.
Trước khi đóng cửa, hắn còn cố tình cúi đầu, nhìn ta một cách đầy ẩn ý.
Không hiểu sao, ta cảm giác biểu cảm của hắn như đang nói: Không được ôm ta ngủ nữa, ai bảo ngươi làm ta giận, hừ!
Ta nghĩ, chắc có lẽ do ta thiếu ngủ nên mới sinh ra ảo giác.
Vì vậy sau khi rửa mặt qua loa, ta đổ gục xuống giường, ngủ một mạch không biết trời đất gì.
Khi ta tỉnh lại, đã là giờ Thân ba khắc.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp bầu trời.
Trong sân, Bạch Tranh đã chẻ củi xong.
Thấy ta đi ra, hắn như chẳng có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Kim Châu, tối nay ăn gì?”
Nhìn bộ dạng như đã hết giận của hắn, ta đáp: “Ăn gà kho tàu nhé?”
Bạch Tranh dè dặt gật đầu, nói: “Được!”
22
Kể từ đó, mỗi ngày vào giờ Mão một khắc.
Ta cùng Bạch Tranh ngồi xe bò, đi đến thị trấn cách mười mấy dặm để bán hoành thánh.
Sau đó, vào khoảng giữa trưa chúng ta lại quay về làng.
Tuy có hơi vất vả, nhưng túi tiền của ta ngày càng đầy hơn.
Hôm ấy, sau khi dọn quán, ta và Bạch Tranh đi dạo quanh chợ trong thị trấn.
Mua muối, giấm, tương, bình gốm ít hôm nữa cần dùng.
Khi quay về làng, trăng đã lặng lẽ leo lên ngọn cây.
Chiếc xe bò lắc lư, Bạch Tranh ngậm một ngọn cỏ trong miệng, nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi.
Đêm nay yên tĩnh lạ thường, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Khi ta đang bấm ngón tay tính toán sổ sách ngày hôm nay, Bạch Tranh bỗng nheo mắt.
Ngay lúc đó, bảy tám người mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện xung quanh, tất cả đều bịt mặt.
Nam nhân dẫn đầu nhìn chằm chằm vào ta, nói với đám người phía sau: “Ả ta chính là Liễu Kim Châu! Giết ả ta đi!”
Nói xong, gã cầm kiếm lao về phía ta.
Bạch Tranh nhả ngọn cỏ ra khỏi miệng, khẽ di chuyển, đứng chắn trước ta.
Chỉ với một cú búng nhẹ ngón tay, thanh kiếm của đối phương đã bị bẻ gãy.
…
Chẳng bao lâu, đám người bịt mặt đó đã bị đánh cho tan tác, chạy tứ tán.
Khi ta vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có thêm hơn hai mươi người từ trong bóng ta xông tới.
Bạch Tranh thầm chửi một tiếng, mắt hắn trong chớp mắt biến thành màu xanh lục kỳ lạ, trên đầu dường như mọc ra… tai đầy lông?
Khi ta đang định nhìn kỹ hơn, Bạch Tranh quay lại, chạm nhẹ vào trán ta.
Ngay lập tức, ta mất đi ý thức.
23
Khi tỉnh dậy, ta đã nằm trên giường ở nhà.
Bên cạnh còn có… một con hồ ly bị cháy xém.
Ta ngập ngừng mở miệng: “Tiểu Bạch?… Bạch Tranh?”
Con hồ ly vốn đang yếu ớt nằm bò ở đó, nghe thấy ta gọi tên nó.
Lập tức mở to đôi mắt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.
Ta thở dài nhẹ nhõm, may mà thuốc dùng lần trước vẫn còn dư, vội vàng vào bếp sắc thuốc cho hắn.
Một người một hồ ly, cứ thế trải qua ba ngày không mấy thoải mái.
Ba ngày sau.
Bạch Tranh lại hóa thành hình người, câu đầu tiên hắn nói là: “Kim Châu, sao ngươi biết là ta?”
… Chứ ngươi nghĩ ngươi giấu kỹ lắm sao?
Nhìn hắn vì cứu ta mà bị thương, ta không nỡ vạch trần, bèn cười đáp: “Ngươi đặc biệt như vậy, nhìn một cái là biết ngay thôi mà.”
Nghe vậy, mặt Bạch Tranh đỏ lên.
Rồi đột nhiên hắn nói: “Kim Châu, chẳng phải loài người các nàng thường nói rằng ân cứu mạng thì nên lấy thân báo đáp sao? Ta đã cứu nàng, nàng gả cho ta đi, được không?”
Lần này đến lượt ta ngây ngẩn cả người.
24
Gả cho một con hồ ly ư?
Chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
Nhưng ta lại ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Khó trách Xuân Tú từng nói con người ta chỉ xem trọng mặt mũi.
Nàng nói đúng.
Kể từ khi ta đồng ý lấy Bạch Tranh, hắn càng siêng năng hơn.
Mỗi chiều chạng vàng đều sẽ lên núi, khi trở về trong tay hắn đã có thêm nhiều loại thảo dược quý hiếm.
Rồi ngày hôm sau, hắn mang chúng đến thị trấn để bán.
Hắn nói muốn dành dụm tiền để mua loại vải tốt nhất làm áo cưới cho ta.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi tự xưng là hồ ly tiên nhân gì đó sao? Sao lại phải tự mình kiếm tiền vậy?”
Trong truyện cổ tích chẳng phải nói rằng những loài yêu tinh, quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể biến ra vàng bạc châu báu sao?
Sao ta lại gặp phải một con… mộc mạc thế này?
Nghe vậy, Bạch Tranh gãi đầu ngượng ngùng đáp: “Ta không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật trước mặt người thường, nếu không sẽ bị thiên lôi đuổi theo đánh.”
Thì ra là vậy.
Chẳng trách sau lần bị đám người áo đen bao vây, hắn biến thành một con hồ ly cháy đen.
Nhớ lại dáng vẻ đáng thương của hắn khi đó, ta ôm mặt hắn nghiêm túc dặn dò: “Vậy sau này ngươi đừng dùng pháp thuật nữa nhé, ta vẫn thích hồ ly trắng hơn, khi ngươi biến đen chẳng đẹp bằng đâu.”
Bạch Tranh có chút tức giận, nốt ruồi đỏ giữa lông mày hắn cũng nhíu lại: “Nàng đúng là chỉ ham mê vẻ ngoài của ta, Liễu Kim Châu, nàng thật không có lương tâm.”