Kiều Kiều - Chương 6: Ngoại truyện 2 - Góc nhìn của Dung Thừa Diệp
Đối với Trần Kiều, thực ra ban đầu ta chỉ là thấy sắc mà nảy lòng tham.
Trước khi đi tòng quân, ta cùng mẫu thân của công chúa đến hoàng cung dự tiệc tối.
Giữa tiệc, ta uống chút rượu, có hơi choáng váng, bèn ra ngoài hóng gió.
Nhưng lại trông thấy một cô nương mắt sáng răng trắng, thân hình yểu điệu đang khóc ở góc tường.
Nàng khóc như hoa lê đẫm mưa khiến lòng ta đau như cắt, ta chưa từng thấy nữ tử nào đẹp đến thế.
Còn đẹp hơn cả tổ mẫu của ta.
Nàng khóc một lúc lâu, ta cũng đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng, có một tiểu nha hoàn tìm thấy nàng, vẻ mặt lo lắng nói: “Chủ tử, nô tỳ cuối cùng cũng tìm được người rồi, người làm sao vậy?”
Rõ ràng chính nàng cũng tủi thân vô cùng, nhưng thấy tiểu nha hoàn vẻ mặt tức giận đau khổ, nàng vẫn lau nước mắt, thản nhiên an ủi: “Không cẩn thận để gió thổi vào mắt, chúng ta về thôi.”
Ta mắt chăm chăm nhìn cô nương kia cùng tiểu nha hoàn rời đi.
Cuối cùng chỉ có thể luyến tiếc thu hồi ánh mắt.
Về sau, ta liền đi hỏi thăm cô nương này là ai, ta nghĩ, đợi hỏi thăm được rồi, sẽ bảo mẫu thân đi cầu hôn, cưới nàng về nhà.
Sau này nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng tủi thân như vậy nữa.
Cho dù có khóc, cũng chỉ được khóc cho một mình ta xem.
Sau đó, ta lại nhìn thấy nàng, là trong một lần yến tiệc cung đình.
Hóa ra, nàng chính là yêu phi mà không ít đại thần chỉ thẳng mũi mắng chửi.
Trong lòng không nói nên lời, chua xót vô cùng.
Rõ ràng nàng chỉ là một cô nương giả vờ mạnh mẽ, chịu ấm ức thì tủi thân, lén lút trốn đi khóc.
Sao lại thành yêu phi được?
Lũ già cố chấp này!
Sau đó, ta một lòng dốc sức vào việc hành quân đánh giặc, vẫn luôn không lấy vợ.
Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến cô nương kiều diễm kia.
Sau đó nữa, ta nghe nói mắt nàng bị mù, lại còn sảy thai.
Lòng cũng theo đó mà đau nhói, hoàng thượng cũng thật vô dụng.
Đã cưới nàng rồi mà không bảo vệ được nàng, để nàng nhiều năm qua vẫn luôn chịu ấm ức.
Nếu nàng theo ta, ta nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức!
Cuối cùng, ta đã đánh bại quân địch, đưa Thanh Hà quận chúa về.
Hoàng thượng hỏi ta có điều gì cầu xin, lần đầu tiên ta đại nghịch bất đạo quỳ xuống đất, nói: “Nếu người thương của hoàng thượng đã trở về, sao không thả hết những nữ tử trong hậu cung này?”
Thanh Hà quận chúa vì ơn cứu mạng của ta mà vô cùng cảm kích, ta liền mạo hiểm mất đầu, ám chỉ với nàng rằng ta rất ngưỡng mộ Liễu phi.
Nàng kiêng dè Liễu phi, quả nhiên, nài nỉ hoàng thượng ban nàng cho ta.
Ta nhận được thánh chỉ, trong lòng vừa kích động vừa tức giận.
Kích động là vì cuối cùng ta cũng có thể cưới nàng, tức giận là vì hắn lại có thể không chút lưu luyến mà đem nàng ban cho người khác, nhiều năm qua, nàng đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Ngày đi đón Liễu phi, ta đặc biệt cạo râu, trang hoàng xe ngựa, trong lòng thấp thỏm đi đón nàng.
Nàng trông gầy đi rất nhiều, lúc đi tới thì hai mắt vô hồn.
Cũng không giống như trước kia, chỉ cần chịu ấm ức là sẽ cắn môi rơi nước mắt.
Có lẽ là nước mắt đã rơi quá nhiều nên không còn muốn khóc nữa.
Ta nhìn thấy mà đau lòng vô cùng, vô thức ôm nàng vào lòng.
Nàng hoảng hốt nép vào lòng ta, khiến cả trái tim ta mềm nhũn.
Nhưng nàng không thích ta chạm vào.
Ta có chút phiền muộn, nàng hẳn là thích hoàng thượng hơn chăng?
Nếu biết là ta xin hoàng thượng ban nàng cho ta, liệu nàng có hận ta không?
Kẻ bạc tình kia làm sao tốt bằng ta.
Mấy ngày nay ta không đi gặp nàng, sợ lại thấy nàng chống cự bằng vẻ mặt và hành động.
Cho đến hôm đó, thái giám bên cạnh hoàng thượng đến truyền lời.
Ta không kìm được, lo lắng đi theo.
Sợ nàng không nhịn được, sẽ đi theo về.
Kết quả, ta lại nghe nàng nói, rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, muốn sinh con đẻ cái cho ta.
Ta kích động ôm nàng, hỏi nàng có thật không.
Nhưng nàng lại đỏ hoe mắt, cắn môi khóc.
Ta nhìn nàng tủi thân sắp khóc, trong lòng như lửa đốt.
Đã bao nhiêu năm rồi ta không thấy nàng khóc, vẫn đẹp như vậy.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng thích là thật sự thích.
Còn muốn để nàng khóc thêm một lúc nữa.
Muốn để nàng sau này chỉ vì ta mà khóc, chỉ trước mặt ta mà khóc.
-HẾT-