Kiều Kiều Của Anh - Chương 5
12.
Khuất Dã cõng tôi đi trên đường về nhà.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi nhìn bóng dáng của cậu ta, nghe tiếng lòng của cậu ta.
[Ai, cậu ấy thật đúng là tay chân vụng về mà.]
[Không có mình cậu ấy phải làm sao bây giờ.]
[Cũng may có mình.]
[Hình như là gầy rồi, sao lại nhẹ như vậy……]
……
Tôi hết chỗ nói: “Cậu nói nhiều quá.”
“Cái gì?”
“Tôi nói, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, cậu có tin không?”
Khuất Dã chỉ cười: “Không tin, trừ khi cậu nói xem bây giờ tôi đang nghĩ gì.”
Cánh tay tôi lại đụng vào cổ cậu ta.
[Anh thích em.]
……
Không biết khi nào tuyết rơi, gió cũng ngừng.
Tôi dừng hai giây: “Cậu đang nghĩ tại sao tôi béo như vậy.”
“Cái rắm.” Khuất Dã nâng tôi lên, “Cậu khinh thường tôi! Lâm Kiều Kiều! Tôi rất mạnh!”
“Ừm. Rất mạnh.”
Tôi nhớ tới việc băn khoăn lúc trước, chỉ cảm thấy buồn cười.
Làm sao tôi có thể lấy Khuất Dã cùng Trần Giang đặt cùng một chỗ so sánh chứ, Trần Giang tâm khẩu không đồng nhất, nhưng tâm Khuất Dã, tôi nghe được rõ ràng.
13.
Chân tôi bị trật, sau khi về nhà Khuất Dã tìm thuốc thoa cho tôi, lại đi tìm băng vải khắp nơi.
Tôi ngồi ở phòng khách nhàn rỗi không có việc gì, muốn rút một quyển sách ra xem, không cẩn thận từ dưới bàn trà mang ra một quyển album ảnh.
Mở trang đầu tiên ra là một tấm ảnh chụp chung, một cô bé chống nạnh trước cửa trường tiểu học, cậu bé bên cạnh yêu thương nhìn cô.
Đây không phải là tôi sao… Cậu bé này quả thực là phiên bản thu nhỏ của Khuất Dã.
Hai chúng tôi học cùng một trường tiểu học sao?
Tôi tiện tay cầm một quyển sách, trang bên trong có một chữ ký nghệ thuật giương nanh múa vuốt.
Tôi trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Ở thế giới cũ, sau khi bố mẹ qua đời tôi gian nan duy trì công ty trong nhà, thời điểm khó khăn nhất nhận được một khoản tiền cứu mạng, nhà đầu tư gửi thư ký tên chỉ có một chữ ký trừu tượng.
Giống y như người trước mặt tôi.
Hiện tại loáng thoáng có thể nhận ra, đây là Khuất Dã.
Thì ra ở thế giới kia, cậu ấy cũng chưa bao giờ là người xa lạ với tôi.
Gần mười hai giờ, Khuất Dã cũng không tìm tôi nói chuyện gì, tôi liền chuẩn bị đi ngủ trước, đột nhiên ngoài ban công truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Khuất Dã: “Lâm Kiều Kiều!”
Tôi đi qua, nhìn xuống.
Chỉ thấy Khuất Dã mặc áo khoác ngoài đứng trong sân.
Vô số đèn sao quấn quanh cành cây trụi lủi, giống như là ngôi sao trong ngân hà, chợt lóe lên, phát ra ánh sáng trắng noãn chói mắt.
Khuất Dã mặt mày rạng rỡ: “Có muốn xuống đây bắn pháo hoa không?”
Tôi cười: “Muốn!”
Tôi đi tới đầu cầu thang, Khuất Dã đã đứng ở đó, cậu kéo tôi ra sân, chạy tới đốt ống pháo hoa.
Trong ánh sáng lung linh, cậu nhìn tôi một cái: “Hôm nay đón năm mới, ước một điều ước nguyện. ”
“Cậu đã ước gì chưa, cậu đã hứa gì?”
Cậu ấy hừ hừ: “Không nói cho cậu biết.”
Tay tôi đặt lên cổ tay cậu ấy.
Nội tâm đã nói thẳng ra – –
[Hy vọng Kiều Kiều của tôi về sau bình an thuận lợi.]
……
Tôi nở nụ cười: “Tôi hy vọng, sau này Khuất Dã có thể luôn bảo vệ tôi.”
Khuất Dã rõ ràng sửng sốt một chút: “Cái gì? ”
[Cậu đây là có ý gì?]
Đừng đoán, tôi đang thổ lộ.
Tất cả hoạt động tâm lý của Khuất Dã tạm dừng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: “Tôi thích cậu, bạn học Khuất Dã.”
[Bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang.]
14.
Nữ sinh nhốt tôi vào toilet bị xử phạt, là Khuất Dã một mực yêu cầu xem camera rồi tìm được người.
Cậu ấy thực sự giống như một chiến binh, bảo vệ tôi rất tốt.
Một tháng trước khi thi đại học, bố mẹ không đáng tin cậy của tôi rốt cục đã trở lại.
Sau khi dọn ra khỏi nhà Khuất Dã, anh ấy không có việc gì liền tản bộ đến cửa nhà tôi, mặc quần áo thể thao, còn làm bộ làm tịch đeo kính.
Có một lần trực tiếp bị mẹ tôi bắt gặp: “Là Khuất Dã phải không? Nhiều năm không gặp cũng sắp không nhận ra rồi, tìm Lâm Kiều có việc gì không cháu?”
Khuất Dã giấu đầu hở đuôi: “Cái đó… sinh nhật cháu là ngày mai, tiện đường, hỏi cô ấy có đến không.”
“Một mình Lâm Kiều? ”
Khuất Dã vội vàng nói thêm: “Không không không, rất nhiều bạn học.”
Tôi đến chỗ Khuất Dã mới phát hiện rất nhiều bạn học anh ấy nói đều là mấy tên trông có phần phá phách.
Còn mỗi người đều cảm động đến kỳ cục.
“Sinh nhật lần đầu tiên mà Dã ca gọi chúng ta.”
“Đây là coi chúng ta là bạn bè thật rồi!”
“Huhuhu lão tử thật cảm động…… ”
“Hôm nay Dã ca thật vui, khóe miệng chưa từng hạ xuống. ”
……
Tôi nhìn Khuất Dã nhìn tôi cười ngây ngô, yên lặng đỡ trán.
Cơm nước xong tôi lấy từ trong túi ra một con chó con búp bê, là lần trước nói chuyện phiếm với dì Tô, biết Khuất Dã khi còn bé có một con chó con búp bê rất thích bị mất, tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm.
Tôi nhìn ảnh cũ tìm rất lâu mới tìm được hình tương tự.
Tôi đưa con búp bê cho Khuất Dã, anh ngây ngẩn cả người.
Tôi cười:”Một món đồ chơi nhỏ, rất giống anh, sinh nhật vui vẻ, Khuất Tiểu Cẩu. ”
Khuất Dã bất ngờ không kịp đề phòng, lỗ tai đỏ bừng.
Mà các anh ta bên cạnh đồng tử động đất.
Vừa rồi chúng ta tặng quà, Dã ca cũng không có phản ứng, nhưng con búp bê này anh ấy rất thích.
“Chẳng lẽ bởi vì gọi…”
“Chúng ta cũng gọi chó con không được tốt lắm, chúng ta đều gọi Dã ca…”
Mấy anh em liếc nhau, thăm dò nói với Khuất Dã: “Cái đó… chúc anh sinh nhật vui vẻ, chó hoang… chó hoang?”
Khuất Dã: “……”
Cẩu…… Cẩu ca?
……
Trên đường trở về, tay Khuất Dã đỏ bừng.
Vì đánh người.
15.
Đầu tháng sáu, hoa hợp hoan trong sân trường nở rộ, chúng tôi nghênh đón kỳ thi đại học năm nay.
Tôi phát huy không tệ, thi đậu đại học C giống như thế giới cũ, Khuất Dã thi vào đại học bên cạnh cùng thành phố.
Về phần Trần Giang, tôi không đi hỏi thăm, hình như là thi kém phải học lại, nhưng đã không sao cả, anh ta không còn quan hệ gì với tôi nữa.
Ngày đến trường điền nguyện vọng, tôi bị một nam sinh đưa thư tình.
Lúc anh ta đưa bức thư cho tôi ở hành lang, mặt đỏ bừng: “Bạn học Lâm Kiều, tôi thật sự chú ý em rất lâu, hy vọng có thể cho tôi một cơ hội.”
“Thật lâu là bao lâu?”
Nam sinh sửng sốt: “Hai… hai tháng trước, tôi thường thấy bóng dáng em học tập trong phòng tự học.”
“Chưa đủ lâu đâu.”
Tôi biết có một người luôn chú ý đến tôi khi tôi còn béo, vẫn bình thường không có gì lạ.
Tôi mỉm cười: “Nhưng có thể phải xếp hàng.”
“Xếp hàng?”
Tôi chỉ chỉ phía sau anh ta, Khuất Dã ôm cánh tay tựa vào tường, cả người đầy sát khí, bộ dáng không dễ chọc.
Trong mắt tôi mang theo ý cười: “Để anh chen ngang, anh ấy mất hứng rồi.”
Nam sinh nào dám nói thêm gì, xoay người bỏ chạy.
Khuất Dã đi tới, lạnh lùng nhìn thư tình trong tay tôi: “Nhận thư tình là vui rồi sao?”
Tôi không để ý tới anh ấy, quay đầu muốn đi, anh ấy lại kéo tay áo tôi, đáng thương: “Bức thư này đừng xem, anh viết cho em một bức thư đẹp hơn.”
“Một bức?”
“Một năm một bức.”
_HOÀN_