Kiều Kiều Của Anh - Chương 3
7.
Sau khi tan học Khuất Dã ra khỏi phòng học, nữ sinh ngồi hàng đầu lặng lẽ quay đầu hỏi tôi: “Cậu ngồi bên cạnh Khuất Dã có sợ không?”
“Vì sao phải sợ?”
Biểu tình nữ sinh như là rất sợ hãi: “Cậu ta rất hung dữ, nghe nói còn thường xuyên đánh nhau, lớp chúng ta rất nhiều người đều sợ cậu ta, cậu cùng cậu ta ngồi cùng bàn thật đáng thương, này, mời cậu ăn chocolate.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy chocolate của cậu ấy, nghe thấy lời trong lòng cô ấy:
“Mình cũng muốn ngồi cùng bàn với Khuất Dã, thật đẹp trai thật đẹp trai, trước đây cậu ấy chưa bao giờ cho người khác ngồi bên cạnh, huhuhu hâm mộ khóc……”
……
Nói cách khác, có thể nghe tiếng lòng người khác, chức năng này thật sự rất biến thái.
Tất cả mọi người ở trước mặt tôi giống như không mặc quần áo.
Họ không xấu hổ, nhưng tôi hơi xấu hổ.
Khuất Dã, thật ra năm thứ tư tôi có gặp qua một lần.
Gần tốt nghiệp bố mẹ tôi bảo tôi trở về xem mắt, điều kiện tôi đồng ý xem mắt là để Trần Giang vào công ty thực tập.
Sau khi trở về mới phát hiện là Khuất Dã, mẹ tôi và mẹ hắn là bạn tốt hồi còn nhỏ, vẫn luôn liên lạc, chỉ muốn gán ghép một chút.
Nhưng lúc ấy trong lòng tôi đều là Trần Giang, lại nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo bất tuân của Khuất Dã thời trung học, ngay tại nhà hàng Tây rất sợ hãi nói một câu xin lỗi.
Tôi nhớ ngày đó Khuất Dã mặc một chiếc áo khoác dạ được lựa chọn tỉ mỉ, có vẻ rất đẹp trai. Cậu ta nghe vậy chỉ sửng sốt một chút, nhún vai, nói: “Dù sao thì tôi cũng bị người nhà ép.”
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Cậu ta lại nói: “Cậu thoạt nhìn vẫn sống rất tốt.”
Tôi không hiểu tại sao, đành phải gật đầu.
Khuất Dã: “Rồi cậu sẽ tốt hơn.”
“Hả? ”
Cậu ta nở nụ cười: “Đây là lời chúc phúc của tôi. ”
……
Bây giờ nghĩ lại, cậu ta về sau sẽ là một người ưu tú, chỉ là ở cái tuổi mười bảy mười tám này tôi lại không chút bận tâm.
Một người có trái tim không xấu, không có gì phải sợ.
Tôi đi toilet một lúc, lúc trở về phát hiện ra không đúng.
Chiếc bàn vốn rung chuyển vì những góc không bằng phẳng giờ đã ổn định, tôi nhìn xuống thì thấy dưới chân bàn có một chồng giấy vừa giúp giữ ổn định cho cái bàn.
Mà chồng giấy kia vừa vặn là bài thi toán tám mươi điểm của Khuất Dã.
Tôi liếc Khuất Dã một cái, cậu ta đang len lén nhìn tôi, đối diện với tầm mắt của tôi cuống quít dời đi ánh mắt.
“Cảm ơn.”
Cậu ta vẫn bày ra vẻ mặt thối: “Là lão Trương bảo tôi làm, phiền chết đi được.”
[Hừ hừ, sớm thấy cậu ngồi không thoải mái, trừ tôi ra ai sẽ giúp chứ, mau khen tôi mau khen tôi!]
Tôi nhịn cười: “Tay cậu thật khéo.”
[Bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang bang.]
Được, lại bắn pháo hoa.
8.
Nửa tháng sau tôi thật vất vả thích ứng với cuộc sống lớp mới.
Cuộc sống lại giáng cho tôi một đòn nặng nề.
Dì trong nhà trúng xổ số từ chức, nhất thời không tìm được người tín nhiệm, mẹ ruột rốt cục nhớ tới tôi, gọi điện thoại cho tôi: “Con gái à, bố mẹ thật sự không yên lòng để con ở nhà một mình.”
Quán bar bên kia ồn ào náo động.
Cho nên lời này là không thể tin.
“Vừa lúc dì Tô của con gần đây về nước, mẹ nhờ dì ấy chăm sóc con vài ngày, ba tháng sau chúng ta trở về, phải ngoan ngoãn nha.”
Cho đến khi cúp điện thoại, tôi chậm rãi ý thức được, dì Tô mà mẹ tôi quen biết hình như chỉ có một người như vậy.
Bạn hồi nhỏ của mẹ tôi, là mẹ Khuất Dã.
Tôi căn bản không có thời gian từ chối, dì Tô liền tới cửa, cả người lẫn hành lý đóng gói đến nhà dì.
Lúc xuống xe, dì Tô nói: “Chắc Tiểu Dã đang chơi game, đi, chúng ta vào trước.”
Tôi lúng túng đi theo sau dì ấy với đống hành lý xách tay.
Dì Tô ở dưới lầu hô hai tiếng, không ai trả lời, trước tiên dì dẫn tôi lên lầu đi vào một gian phòng bên trong: “Đây là phòng dì chuẩn bị cho con, con nhìn xem con thích không?”
“Kiểu bài trí không lộng lẫy, con rất thích.”
Dì Tô để cho tôi nghỉ ngơi một chút, dì giúp tôi sắp xếp đồ đạc rồi rời đi, sau đó tôi muốn vào phòng tắm rửa mặt, khi tôi chuẩn bị mở cửa từ bên trong cũng có người mở cửa ra.
“A!”
Tôi hét lên, cả người lùi lại.
Khuất Dã giữ chặt cổ tay tôi, khoảnh khắc ngã xuống tay cậu ta đỡ sau đầu tôi, nhưng theo quán tính, chúng tôi trực tiếp dán mặt lên nhau.
Hiếm khi thấy, suy nghĩ của cậy ta trống rỗng.
Nửa ngày sau……
[Là nằm mơ đi……]
Khuất Dã sững sờ nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến xấu hổ, dời ánh mắt, cái này vừa nhìn vô cùng.
Khuất Dã toàn thân chỉ quấn khăn tắm.
Cậu ta cũng chú ý tới ánh mắt của tôi, cuống quít đứng lên nắm chặt khăn tắm, trốn về phòng tắm mặc quần thể thao đi ra: “Khụ, cậu… sao cậu lại ở đây?”
“Tôi phải ở nhà cậu một thời gian.”
Khuất Dã giãn hàng lông mày đang khóa chặt ra: “Mẹ tôi nói có người sẽ ở tạm, là cậu?”
Tôi gật đầu không nói gì, Khuất Dã xoa xoa mái tóc ướt sũng, lúng túng giải thích: “Phòng tắm bên tôi hỏng rồi, tôi tưởng người tới là nam sinh, nên tới tắm một chút, cửa nhà chúng tôi cách âm không nghe thấy là hai người tới.”
“Ồ.”
“Tôi đây đi ra ngoài trước.”
Khi đi qua tay cậu ta chạm vào tôi.
[Cậu ấy thật thơm, thật mềm, thật đáng yêu.]
Tôi: “……”
Khuất Dã đi ra ngoài, tôi chỉ cảm thấy thế giới này quá huyền ảo.
Vừa mở cửa phòng tắm, liếc mắt nhìn thấy một cái quần lót màu xanh trong sọt quần áo bẩn.
……
Khuất Dã xông mạnh vào, cầm quần lót xông ra ngoài.
Lưu lại một bóng dáng vội vã.
9.
Chờ tôi ra ngoài, chỉ thấy Khuất Dã mặc áo khoác, giày thể thao mới tinh, tóc ngắn cũng được chăm sóc tỉ mỉ.
Cả người dùng một loại tư thế cực kỳ cố ý tựa vào đầu cầu thang.
“Cậu muốn đi hẹn hò sao?”
Khuất Dã ho vài cái: “Nói nhảm cái gì!”
Tôi nghẹn lời: “Vậy cậu ăn mặc như vậy…… Khụ khụ, đẹp trai.”
Khuất Dã mặt lúc trắng lúc đỏ: “Tôi ở nhà là như vậy.”
Vừa vặn lúc này dì Tô từ dưới lầu đi lên, trong tay cầm bộ quần áo ở nhà: “Con trai à, con mặc quần áo đừng vứt lung tung, cái này đều…”
Khuất Dã giật lấy quần áo, lại biến thành một đạo tàn ảnh.
Để lại tôi cùng dì Tô mắt to trừng mắt nhỏ.
Sáng sớm hôm sau Khuất Dã chờ ở phòng khách, một miếng bánh mì ăn với tốc độ gà mổ thóc chỉ còn lại một bên, thấy tôi xuống lầu, làm bộ như mới ăn cơm xong nhét bánh mì vào miệng: “Con đi học đây.”
Tôi đang muốn đi cùng cậu ta, dì Tô vội nhét trứng gà và sữa vào tay tôi: “Bữa sáng nhớ ăn.”
[Con dâu ngoan ngoãn thật đáng yêu, cũng không thể để đói rồi gầy, tiểu tử chết tiệt này cũng không biết có thể nắm chắc cơ hội hay không.]
……
Vai diễn nội tâm phong phú này của Khuất Dã, hóa ra là di truyền.
Tuy là ở cùng Khuất Dã, nhưng ở trường chúng tôi vẫn không quen nhau.
Thẳng đến buổi tối tan học, tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, mà Khuất Dã đứng ở cửa sau nhìn động tác chậm rì rì của tôi, không kiên nhẫn thúc giục: “Lâm Kiều Kiều, nhanh lên, về nhà muộn rồi.”
Lời này vừa nói ra, cả lớp đều im lặng.
Tôi: “……”
Tôi tên là Lâm Kiều, chỉ có Khuất Dã, lần nào cũng gọi là Lâm Kiều Kiều.
Một người ngày ngày trốn học đánh nhau, lại nói với tôi đúng giờ về nhà?
“Hả?”
“Còn có…… Cậu lớn tiếng như vậy dứt khoát tìm một cái loa kêu là được!”
Tôi tức giận trừng cậu ta một cái, trực tiếp từ bên cạnh đi qua, cậu ta thuận tay cầm túi trong tay tôi, thanh âm tự nhiên: “Về nhà!”
[Đưa Kiều Kiều về nhà.]