Kiều Kiều Của Anh - Chương 2
4.
Khuất Dã ổn định lại tâm tình, cậu ta đưa tôi về tới nhà rồi đi.
Tôi vô cùng lo lắng xông vào nhà, không nói hai lời kéo bố mẹ đang chơi mạt chược đi bệnh viện kiểm tra.
Nhìn thấy kết quả kiểm tra hết thảy bình thường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với sự khó hiểu của bố mẹ, tâm tình tôi phức tạp nói: “Con có một người bạn, trong nhà xảy ra chuyện, bố mẹ cũng đi đột ngột. Đột nhiên con ý thức được cái chết thật sự cách chúng ta rất gần, bố mẹ, nửa năm chúng ta nên đến kiểm tra sức khỏe một chút đi.”
Ngày đó mắt bọn họ đỏ hoe, vuốt tóc tôi cảm khái nói tôi đã trưởng thành.
Ngày hôm sau tôi thức dậy và nhà tôi không có một ai.
Trên bàn để lại một tờ giấy: Con gái à, con nói đúng, cuộc đời ngắn ngủi, hôm qua mẹ và bố con đã suy nghĩ cả đêm. Quyết định thừa dịp còn trẻ đi du lịch vòng quanh thế giới, con ở nhà an tâm đi học, ngoan.”
Tôi cầm tờ giấy trong phòng khách.
Bọn họ nỡ để tôi một mình.
Điện thoại di động trong túi vang lên, là mẹ ruột gọi tới, tôi biết bọn họ không tuyệt tình như vậy.
Tôi vừa kết nối còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe mẹ vội vàng nói: “Bố mẹ chuẩn bị lên máy bay, vừa rồi chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại tới, nói hôm qua con ở trong lớp tát bạn học trước mặt mọi người, bảo con nhanh chóng đến trường.”
Tôi……
“Mẹ cùng bố con đều ủng hộ con, con không phải là người sẽ vô cớ gây sự, chỉ là đánh hắn nha, đừng lo chúng ta có tiền!”
Nói xong mẹ liền cúp điện thoại.
Trong lòng tôi nóng lên, lại nghĩ tới tên cặn bã Trần Giang này.
Đích xác phải đi tới trường.
Lần này tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi tên cặn bã này.
5.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc đến trường vừa là giờ tự học buổi sáng.
Đi ngang qua hành lang lầu một, một quyển sách từ trong phòng học vèo một cái bay ra.
Suýt nữa thì trúng tôi!
Thật không có đạo đức, tôi nhặt quyển sách lên nhìn vào cửa sổ.
Nghe thấy giọng nam nghiêm túc: “Nếu Khuất Dã cậu có thể thi đậu đại học, trừ khi quyển sách này tự mình bay về!”
Tiếp theo chính là tiếng sách đập trên bục giảng.
Cả lớp hoàn toàn yên tĩnh.
Lại sau đó, một trận cười vang.
……
Qua cửa sổ, tôi và Khuất Dã nhìn nhau, khóe mắt hắn mang theo ý cười.
Chỉ nghe tiếng rống giận dữ: “Ai vậy, ai ném sách!”
Tôi ngồi xổm xuống và chạy qua cửa sổ bằng cách cúi xuống trước khi giáo viên của họ ra ngoài.
Vừa đến cửa phòng học liền đụng phải Trần Giang đang ôm bài tập, trên mặt cậu ta còn loáng thoáng có một dấu bàn tay, nhìn thấy tôi cậu ta sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày: “Lâm Kiều, chuyện ngày hôm qua cậu không cho tôi một lời giải thích sao?”
Tôi có tiền, không phải ngốc. Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Từ giờ trở đi, đừng chọc tôi, nếu không tôi không ngại để cho hai bên mặt cậu đối xứng một chút đấy.”
Tôi sắp chuẩn bị bước vào lớp học, Trần Giang túm lấy cổ tay tôi: “Cậu nói rõ ràng với tôi đi.”
Cùng lúc đó tiếng lòng của cậu ta truyền ra:
【 Ngày hôm trước còn đối với mình khăng khăng một lòng, Lâm Kiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cậu ấy đã biết người cõng cậu ấy đi phòng y tế không phải mình, hay là lần trước mình trộm lấy ví tiền của cậu ấy đã bị phát hiện, hay cậu ấy phát hiện ra mình là người đăng bài viết chế giễu cậu ấy….. 】
Tôi: “……”
[Tôi thật đáng ghét mà!]
Gặp qua người tự độc thoại, nhưng chưa thấy qua ai liên hoàn độc thoại.
Tôi chỉ vào Trần Giang hồi lâu không nói nên lời, loại người này tôi thấy cậu ta với phân cũng không khác gì nhau.
Tôi quay người đi thẳng đến văn phòng.
“Em muốn chuyển lớp sao?”
Chủ nhiệm lớp nghe xong lời của tôi phun ra một ngụm nước: “Lý do.”
Tôi: “Bắt nạt.”
Chủ nhiệm lớp: “Là ai bắt bạt em? lớp chúng ta tại sao lại có loại tình huống này?”
Tôi: “À không, là em bắt nạt, thầy không cho em chuyển em sợ sẽ không kiềm được mà đánh người.”
Chủ nhiệm lớp: “……”
Một chủ nhiệm lớp khác uống trà cảm khái: “Cô bé này thật sự thích đùa giỡn, em chưa từng thấy Khuất Dã, bạn học phá phách nhất của lớp thầy, chỉ có một số bạn cùng lớp chuyển đi, chứ không có người chuyển đến. Than ôi, số lượng học sinh ngày càng ít hơn…”
Tôi thật lòng hỏi: “Thầy xem em có được không?”
“Cái gì?”
“Em thành tích toàn trường top 10, một lòng hướng Phật, thầy xem em chuyển vào lớp thầy được không?”
……
6.
Sau khi nói chuyện với bố mẹ, thủ tục chuyển từ lớp trọng điểm sang lớp thường của tôi nhanh chóng được làm xong.
Buổi chiều tôi đến lớp thu dọn đồ đạc, đi ngang qua Trần Giang đột nhiên nhớ tới lời cậu ta nói.
Vì thế lại lui trở về.
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm: “Học kỳ cuối, tôi ngất xỉu ở hành lang vì đau dạ dày, không phải cậu đưa tôi tới phòng y tế?”
Trong mắt Trần Giang hiện lên một tia kinh ngạc.
Dù sao tôi lúc trước cũng bởi vì chuyện này đối với cậu ta mới có tình cảm.
“Người đó là ai?”
Trần Giang né tránh ánh mắt của tôi: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Tôi giữ chặt tay cậu ta.
[Cậu ấy quả nhiên biết chuyện này, nhưng loại người như Khuất Dã, cho dù biết cậu ta cõng đến phòng y tế thì thế nào?]
“Quả nhiên là Khuất Dã.”
……
Khi tôi đeo balo đứng trước cửa lớp 13, bên trong ồn ào ầm ĩ.
Khuất Dã ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài không biết đang nhìn cái gì.
Chủ nhiệm lớp 13 từ phía sau vỗ vỗ vai tôi: “Đi, vào đi.”
Thầy ấy vừa dứt lời, phần lớn mọi người trong lớp đều nhìn sang, Khuất Dã tùy ý liếc tôi một cái, sau đó trực tiếp từ trên bàn ngã xuống.
Trong lớp truyền đến một trận tiếng cười.
Mà ánh mắt Khuất Dã chỉ ở trên người tôi.
Chủ nhiệm lớp nhìn xung quanh một vòng, chỉ vị trí bên cạnh Khuất Dã: “Hiện tại chỉ có một chỗ trống, em ngồi tạm đi, chờ thi giữa kỳ kết thúc, thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi lại.”
Khuất Dã đột nhiên cúi người xuống, giống như đang buộc dây giày.
“Được ạ.”
Tôi đi đến bên cạnh Khuất Dã, nhìn thấy cậu ta đang lau ghế cho tôi.
Nhìn tôi một cái, Khuất Dã có chút xấu hổ, giấu đầu hở đuôi lấy khăn ướt lau giày hai cái rồi không kiên nhẫn nói: “Tôi… đang lau giày, cũng không giúp cậu lau ghế.”
Tôi: “Ồ.”
Chủ nhiệm lớp nhíu mày nhìn cậu ta: “Lâm Kiều học lớp một, chuyển tới lớp chúng ta, Khuất Dã, đừng bắt nạt bạn học mới, nghe không?”
Khuất Dã quay đầu, hừ một tiếng: “Cậu ấy đừng chọc đến em thì em đã cảm ơn trời đất rồi.”
Tiết tiếp theo là ngữ văn, Khuất Dã vừa lên lớp đã bắt đầu vẽ loạn trên sách ngữ văn.
Tôi viết một tờ giấy đẩy qua: “Hồi lớp 10 người cõng tôi đến phòng y tế là cậu, cảm ơn.”
Khuất Dã sửng sốt một chút, sắc mặt không thay đổi, viết tờ giấy đẩy lại.
Khi tôi cầm tờ giấy, đầu ngón tay chạm vào tay cậu ta.
[Hôm nay là một ngày tốt, mọi điều cậu mong muốn đều có thể thành hiện thực. Ngày mai sẽ lại là một ngày tốt lành.]
……
Cậu ta đang hát trong lòng.
Mà trên tờ giấy đẩy trở về lại viết:
“Việc nhỏ, cậu cũng không tệ.”
Tôi viết: “Cái gì?”
Khuất Dã: “Sách ném về buổi sáng.”
Không cẩn thận đụng vào.
[Yaho~ nói thêm một lời nữa]
……
Tôi xác định, cậu ta lời ngoài miệng với lời trong tim là không đồng nhất.
Cậu ta quay đầu sang phía khác bắt đầu ngủ. Tôi vừa nhìn theo tầm nhìn của cậu ta, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi cậu ta ngồi ở trên bàn nhìn ra ngoài, là phòng học của lớp cũ.
Bên cửa sổ là vị trí của tôi.
Cái này cũng quá trùng hợp đi.
Tôi cố ý nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Khuất Dã.
[Không ngủ được!]
[Mẹ vui muốn chết.]
[Xong rồi xong rồi sớm biết buổi sáng không đi chơi bóng rổ, kiểu tóc rối hết cả lên.]
[Chờ một chút, trên người mình có mồ hôi, sẽ không hôi chứ?]
Cậu ta giả vờ điều chỉnh tư thế ngủ, yên lặng cách xa tôi một chút, tôi không chạm vào cánh tay cậu ta nữa, nhịn không được nở nụ cười.
Khuất Dã ngẩng đầu nhíu mày: “Cười cái rắm.”
Tôi gật đầu: “Ừ, cười cái rắm.”
Khuất Dã: “……”