Kiếp Sau trẫm Nhất Định Sẽ “Lên” Được! - Chương 5
41.
Trẫm không thể không nói cho hắn biết trẫm không được.
Cố quý thị không quá để ý:
“Không sao, ta được.”
Trẫm cố nhịn xuống không đánh hắn một trận, thiêt thiết tâm tình: “… Ngươi được cái rắm!”
Cuối cùng trẫm và hắn lấy kẹo sữa làm danh giới, miễn cưỡng ngủ cả đêm.
42.
Trẫm tỉnh lại nhìn Cố quý phi còn đang ngủ say, nắm chặt nắm đấm.
Tại sao trẫm phải dậy sớm vào triều, hắn thì ngủ ngon!!
Trẫm lay hắn tỉnh:
“Đứng lên chạy bộ tập thể dục!! không luyện ra tám khối cơ bụng không được ngủ!”
Cố quý phi: “……”
Trẫm nhìn chân hắn, càng ghen tị.
Một người hai người đều cao như vậy, đáng ghét, cưa chân đi, tất cả đều cưa chân đi.
43.
Trên triều đình luôn có một số người như vậy, trẫm nói đi hướng đông bọn họ lại đi hướng tây, trẫm muốn đánh chó bọn họ lại đuổi gà.
Trẫm không thể nhịn được nữa, phát điên công kích diện rộng:
“Các ngươi có phải đều thầm mến trẫm hay không? Âm mưu muốn hấp dẫn trẫm. Trẫm không chê các ngươi xấu, nể tình các ngươi lao lực, phong các ngươi làm quý phi.”
Đại thần: “……”
Trẫm càng nói càng hăng:
“Các ngươi cãi nhau vui vẻ sao? Hay là trẫm giết hai người trợ hứng cho các ngươi?”
Từ đó, các vị đại thần không còn xé rách mặt nữa, chủ yếu chính là lập một nguyên tắc chung sống hòa bình, hữu ái khiêm tốn, giúp đỡ lẫn nhau.
Trẫm không tin.
Tốt lắm! Tất cả đều tốt!Trẫm gặm quả táo trong tay, lắc đầu.
Ai da, quốc gia này, không có trẫm không biết sẽ loạn như nào.
44.
Sau khi hạ triều, trẫm lại bắt đầu cần cù chăm chỉ phê duyệt tấu chương.
Mở ra, lại là một câu nói nhảm nhàm chán.
Sinh nhật của trẫm tháng sáu, bây giờ là tháng hai, thế mà tấu chương này lại chúc trẫm sinh nhật vui vẻ.
45.
Hoàng hậu đến tìm trẫm.
Nàng không mặn không nhạt hỏi:
“Tối hôm qua bệ hạ nghỉ ngơi tốt không?”
Trẫm: “……”
Trẫm có chút hoảng, nàng nhìn qua bình thản nhưng trong giọng nói khẳng định hàm chứa âm dương quái khí, nàng đang mắng trẫm!!
Trẫm có thể làm sao bây giờ, trẫm chỉ có thể nói dối bán thảm:
“Trẫm cả đêm đều nhớ hoàng hậu, nghỉ ngơi rất kém.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói:
“Bệ hạ ngày bận trăm công nghìn việc, không cần để ý thần thiếp.”
Trẫm: “……”
Hu hu hu, vị dấm chua nồng đậm như bị ném vào trong bình dấm chua của lão Trần ướp chín chín tám mươi mốt ngày lên men rồi mới lấy ra.
Trẫm chân chó tiến lên:
“Để ý để ý.”
Hoàng hậu:
“… Gà hạt dẻ làm xong rồi.”
Trẫm ánh mắt sáng ngời:
“Muốn ăn muốn ăn.”
Thích ăn thích ăn thích ăn! Trẫm muốn ăn hết!
46.
Dỗ vợ không khó!
Chỉ cần mở to mắt mà nói dối mấy lời không thực tế nhưng dễ nghe!
Trẫm thật sự là một trượng phu đủ tư cách, đã thuần thục nắm giữ bí kíp để gia đình hòa thuận!!
47.
Trẫm tình cờ gặp Cố quý phi ở Ngự hoa viên.
Khác với các phi tần khác…… Hắn nằm sấp trong đình ngủ.
Trẫm kích động chạy tới:
“Ngươi cũng thích ngủ à!”
Cố quý phi dưới ánh mặt trời miễn cưỡng mở mắt:
“Đường Đường?”
Trẫm sửng sốt:
“Hả ? Đường gì ?”
Cố quý phi chống cằm:
“Không có gì, nói mớ.”
Trẫm nghi ngờ đánh giá hắn một chút, sau đó cùng hắn chia sẻ:
“Trẫm dỗ được thê tử rồi!”
Cố quý thị: ” A, chúc mừng nha.”
“Hừ, ngươi vì sao không khen ta!”
Thanh âm Cố quý phi sa sút:
” Người ta thích đi dỗ người khác, ta vì sao phải khen.”
Trẫm: “……”
Một quả bóng ném thật thẳng!
Trẫm không được tự nhiên:
“Ngươi…… Ngươi thích trẫm á?”
Cố Quý phi tràn đầy ý cười:
“Lừa ngươi, ta chướng mắt ngươi.”
Trẫm một quyền xuất kích:
“Đi chết đi!!!
48.
Hoàng hậu lơ đãng nói:
“Bệ hạ gần đây hình như rất thân thiết với Cố quý phi?”
Trẫm cẩn thận từng li từng tí:
“Cũng không phải…… Hắn là hảo huynh đệ của trẫm! Đối với trẫm không có ý nghĩ ở phương diện kia!”
Hoàng hậu:
“Hảo huynh đệ?”
Trẫm gật đầu thật mạnh:
“Nếu không thì sao? Trẫm…… Trẫm cũng không phải đoạn tụ, không thích nam nhân.”
Không nghĩ tới nói xong, sắc mặt hoàng hậu lại càng kém:
“Không cần.”
Trẫm: “…?”
Lòng nữ nhân, như kim đáy biển, trẫm có phái ba trăm chiếc thuyền lớn vớt ba ngày ba đêm cũng vớt không lên.
49.
Cố quý phi gần đây luôn gọi trẫm là Đường Đường.
Trẫm không rõ: “Sao ngươi lại gọi vậy? Ngươi thích ăn kẹo à?”
Trẫm dừng một chút:
“Không phải ngươi thích Kẹo sữa của trẫm chứ? Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng!”
Cố quý phi tiếp lời, nhìn thẳng trẫm:
“Sao ngươi cứ dính với hắn hoài vậy.”
Trẫm: “…?”
Trẫm mê mang:
“Hả?”
Cố quý phi:
“Ngươi thích hắn?”
Trẫm sờ sờ trán hắn:
“Ngươi ở chỗ này phát điên cái gì?”
Cố quý phi cũng không thèm để ý, lấy tay trẫm xuống:
“Đường Đường.”
Trẫm nhăn nhăn mũi:
“Trẫm không tên là Đường Đường!!”
Cố quý phi vì thế lại vòng qua vấn đề kia:
“Hắn tốt chỗ nào.”
Trẫm thật trầm mặc.
Trẫm phẫn nộ nói:
“Ngươi cùng trẫm ở đây chơi giải đố đèn à? Ngươi không nói là ai trẫm làm sao biết?”
Cố quý phi liếc trẫm một cái, nhướng mày: “Còn có thể là ai? Phu…… thê tử của ngươi.”
Trẫm hiểu ra:
“Thê tử của trẫm…… Trẫm đương nhiên thích.”
Cố quý phi:
“Nếu như hắn không phải thê tử của ngươi thì sao?”
“Hả, không phải là nữ nhân của ta, không phải là nữ nhân của ta sao?”
Trẫm nghĩ tới một khả năng, khiếp sợ nói:
“Nàng hồng hạnh xuất tường*?”
(*ngoại tình)
Cố quý phi: “……”
Cố quý phi bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ lại đi.”
Trẫm vắt hết óc suy nghĩ trăm mối vẫn không có cách giải:
“Nhưng nàng rõ ràng chính là thê tử của trẫm, nàng luôn làm đồ ăn ngon cho trẫm, đối với trẫm rất dịu dàng, nàng mềm mại…”
Cố quý phi nghiền ngẫm cười cười, ngắt lời nói: “Mềm sao?”
Trẫm: “……A?”
Trẫm hồi tưởng một chút, hoàng hậu rất xinh đẹp, trên người luôn mang theo một cỗ mùi thơm, nhưng là ôm rất cứng rắn, trẫm đã từng oán giận nàng một chút cũng không mềm.
Nhưng làm sao Cố quý phi biết được?
Trẫm trải qua một trận suy nghĩ lên xuống, cho ra kết luận:
“Ngươi ôm qua rồi? ngươi chính là đối tương ngoại tình của hoàng hậu?!”
Trẫm càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý:
“Trách không được ngươi nói chuyện thần bí! ngươi tiến cung có phải vì tiếp cận hoàng hậu không? ngươi muốn cùng trẫm đoạt thê tử!”
Trẫm: “Ngươi hôm nay gọi trẫm tới là để thị uy đúng không…!”
Cố quý phi: “……”
Cố quý phi: “……”
Cố quý phi hít sâu một hơi, tự hỏi, sao ta lại đi thích tên ngốc này.
50.
Cố quý phi cũng lười để trẫm đoán, gọn gàng dứt khoát:
“Ngươi thật sự cảm thấy, ngày đó thanh lâu, hoàng hậu là nữ cải nam trang?”
Trẫm:
“Không phải sao?”
Cố quý thị sờ sờ đầu trẫm: “Ngu muốn chết.”
Đợi đã, đợi đã.
Trẫm lẩm bẩm:
“Nhưng mà, nữ tử cũng có thể cao 1m85 mà, hơn nữa…… Hơn nữa nữ m tử cũng không phải đều có ngực, ngực phẳng của nàng rất bình thường.”
Trẫm liều mạng kiếm cớ cho hoàng hậu: “Nguyệt sự… người không đến kỳ kinh nguyệt cũng có rất nhiều, nàng, nàng…”
Trẫm bỗng nhiên phát hiện mình bịa không nổi nữa.
Nhiều chuyện như vậy, một chuyện có thể nói là trùng hợp, nhưng chồng lên nhau thật sự là trùng hợp sao.
Trẫm thấp giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết.”
Cố quý phi: “Ta vì sao không biết?”
Trẫm quay đầu bước đi, Cố quý phi ngăn cản trẫm:
“Muốn tìm hắn nói lý lẽ?”
Trẫm ngây ngẩn cả người.
Muốn nói lý lẽ, trẫm có tư cách gì nói lý lẽ đây, trẫm không phải cũng là nữ cải nam trang sao.
Nhưng mà……
Nhưng rõ ràng hắn đã lừa trẫm.
Đồ dối trá.
Trẫm rầu rĩ trả lời:
“Trẫm không tìm hắn nói lý, trẫm không để ý tới hắn.”
Sợ là Cố quý phi không tin, trẫm lặp lại một lần nữa:
“Trẫm không bao giờ để ý tới hắn nữa.”
Cố quý phi: “Vậy ngươi để ý ta đi.”
Hắn rất nghiêm túc nhìn trẫm:
“Đường Đường, ngươi quay đầu lại nhìn ta.”
Trẫm: “… Cút. Bớt nói giỡn đi.”
Cố quý phi mở miệng, chỉ nói:
“Quên đi, không đùa nữa.”