Kiếp Sau trẫm Nhất Định Sẽ “Lên” Được! - Chương 1
1.
Trẫm là một vị hoàng đế 3 tốt, yêu nước thương dân.
Đi sớm về khuya, khiêm tốn, cẩn trọng, mỗi ngày mò mẫm lên triều từ sáng sớm, thư án chất đầy tấu chương, cùng một đám đại thần đấu trí đấu dũng.
Trong tấu chương không thiếu người ân cần thăm hỏi trẫm dạo này ăn ngủ thế nào, thân thể có khỏe mạnh không?
Moẹ nó, nếu bọn họ không viết những lời vô dụng như này, trẫm sẽ sống lâu trăm tuổi.
Trình độ chăm chỉ của trẫm có thể so với học sinh trung học đương đại.
Khác nhau là, học sinh trung học có ngày nghỉ, trẫm không có.
Trong hậu cung còn có một đống mỹ nhân, tranh giành tình cảm, khát khao được trẫm sủng hạnh.
Nhưng trẫm bất lực.
Hoàng hậu lúc ấy vẫn còn là Thái tử phi, nàng gả cho trẫm ngày đầu tiên, trẫm liền nghiêm túc nói cho nàng biết:
“Bổn cung không được.”
Hoàng hậu: “…?”
Nguyên nhân không được, là vì giới tính của trẫm.
Trẫm là nữ.
Mẫu hậu của trẫm không có con trai, đành lừa người ngoài nói dối trẫm là hoàng tử, từ nhỏ đã nuôi dưỡng trẫm như một nam nhân.
Sau đó trẫm kế vị, bị ép nạp rất nhiều mỹ nhân, chỉ là một người cũng chưa từng chạm qua.
Mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân tranh sủng nịnh nọt, trẫm lại thống khổ vạn phần.
Có một loại cảm giác thái giám đi dạo thanh lâu.
Trẫm một bên thanh tâm quả dục phê duyệt tấu chương, một bên hung hăng nghĩ:
Kiếp sau trẫm nhất định phải ”lên“ được!!
2.
Hoàng hậu rất xinh đẹp, trẫm rất thích.
Chỉ có một điểm không ổn chính là,…. nàng cao hơn trẫm!!!
Có cô nương nhà ai cao một mét tám lăm không?
Trẫm vẫn luôn cho rằng, trẫm cao một mét bảy lăm, đã là rất đỉnh rồi.
Có thể ngẩng cao đầu, nổi bật giữa đám đông .
Cho đến khi trẫm gặp hoàng hậu.
Ngày hôm đó, lòng tự trọng của trẫm đã bị đả kích nghiêm trọng.
Người khác động phòng hoa chúc thì đêm xuân ngắn ngủi.
Trẫm lúc động phòng hoa chúc mạnh mẽ lôi kéo hoàng hậu đi so chiều cao.
Hoàng hậu chán nản nhìn trẫm:
“Điện hạ, thần thiếp thật sự cao một mét tám lăm.”
Thật đau, thật im ắng.
Trẫm chỉ có thể giả vờ trầm ngâm một lúc lâu:
“Đừng cao nữa, nhỡ mà cao đến một mét tám tám thì xui lắm.”
Đừng cao nữa.
Cao thêm nữa trẫm đứng bên cạnh ngươi chỉ có thể đi cà kheo.
3.
Có ba việc trẫm phải làm hằng ngày.
Một là buổi sáng, dậy sớm vào triều, nguyền rủa loài người:
“Đều chết hết cho trẫm, ai cũng đừng mong sống tốt.”
Hai là buổi chiều, trẫm ngồi ở trước thư án, mở tấu chương ra, tức giận nhìn chằm chằm bút lông:
“Ngươi viết đi, vì sao không tự đi mà viết?”
Ba là buổi tối, trẫm ngẩng đầu nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc, lại cúi đầu nhìn thân dưới của mình, ác ma trong đầu thì thầm:
“Lớn lên, lớn lên.”
Đối với việc này, ánh mắt cung nhân bên cạnh trẫm nhìn trẫm ngày càng không đúng.
Còn Hoàng hậu vẫn không chút thay đổi, gặp mặt là lại kéo trẫm đi phê duyệt tấu chương.
Trẫm không thể chịu nổi cuộc như thế này thêm một ngày nào nữa!!!
4.
Trẫm chết lặng:
“Trẫm thật giống gia súc gia cầm.”
5.
Hoàng hậu tặng trẫm một con mèo nhỏ.
Trẫm!
Siêu thích!!
Trẫm cảm giác trẫm đã tìm được ý nghĩa tồn tại của mình!
Trẫm đặt tên cho nó là Kẹo Sữa, lúc nào cũng mang theo bên người.
Hoàng hậu: “Hy vọng Kẹo Sữa có thể khiến bệ hạ càng thêm chăm chỉ.”
Trẫm rất đồng ý: “Đa tạ hoàng hậu.”
Chẳng bao lâu sau, trẫm lại ngựa quen đường cũ.
Lúc trước trẫm sẽ giơ Kẹo Sữa lên, hắng giọng hỏi:
“Ai là con mèo nhỏ đáng yêu nhất trên đời này? Là Kẹo Sữa!”
Bây giờ trẫm sẽ bình tĩnh chỉ trích nó:
“Dựa vào cái gì ngươi là mèo?”
Hoàng hậu: “… Bệ hạ, đừng nghịch nữa.”
Trẫm cười lạnh:
“Trẫm còn không bằng một con mèo.”
6.
Trẫm hôm nay hiếm khi không có tấu chương gì phải phê.
Trẫm rảnh rỗi không có việc gì, đi dạo trong ngự hoa viên.
Thư quý nhân ý vị sâu sa đánh đàn ca hát.
Trần đáp ứng mỉm cười nhẹ nhàng nhảy múa cho trẫm xem.
Lệ tần ngây thơ hồn nhiên hái hoa bắt bướm, không cẩn thận ngã nhào vào trẫm.
Trẫm: “……”
Trẫm cúi đầu nhìn cả người bị trùm lưới, bình tĩnh nói:
“Mang theo bươm bướm của ngươi cút khỏi ngự hoa viên.”
Thật ghét phi tần không biết giới hạn.
7.
Trần đáp ứng làm bộ như bị trẹo chân ngã xuống người trẫm.
Trẫm: “……”
Trẫm ôm ngực:
“Lâu không gặp, ái phi tăng cân rồi sao?”
Thư quý nhân dịu dàng như nước:
“Bệ hạ thấy thần thiếp đàn thế nào?”
Trẫm thật mơ hồ.
Trẫm với âm luật, như chó mèo đánh nhau.
Trẫm chỉ có thể làm bộ làm tịch:
“Rất tốt.”
Thư quý nhân mỉn cười:
“Bệ hạ đã quen dỗ dành người khác, rốt cuộc thần thiếp đàn tốt chỗ nào?”
Trẫm: “…?”
Gì đây? Muốn ép trẫm đúng không?
Trẫm khẽ cắn môi:
“Cây đàn tốt.”
Thư quý nhân: “……”
Không có gì khó, một mình trẫm có thể KO ( hạ nốc-ao) tất cả.
8.
Hoàng hậu đau đầu nhìn trẫm:
“Các nàng đều tới tìm thần thiếp cáo trạng.”
Trẫm vô tội chớp chớp mắt:
“Trẫm ăn ngay nói thật.”
Trẫm nghĩ thầm, Fine, trẫm diễn nét này rất ổn.
Một chút cũng không nhìn ra chiến tích một ngày hạ gục ba phi tần!
Hoàng hậu nhìn trẫm hồi lâu, thở dài:
“Bệ hạ, cẩn thận lời nói.”
Trẫm ngại ngùng mỉm cười:
“Lần sau ta sẽ.”
Sẽ không nương tay!
Mọi người!
Trẫm làm sao không điên được!
Thật buồn bực.
Trẫm muốn tạo ra tất cả mọi người.
9.
Trẫm tuyên bố tất cả phi tần phải dậy sớm để chạy bộ, tập thể dục.
Dựa vào cái gì sáng nào trẫm cũng phải dậy sớm hơn gà, mà những phi tần này muốn ngủ bao lâu thì ngủ, vị Hoàng đế phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái phong độ ôn nhã như trẫm đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến kẻ mù cũng nhìn ra, trẫm thật tốt .
Ngay cả kẹo sữa cũng bị trẫm ép chạy ba vòng.
Trong nhất thời, hậu cung oán khí ngập trời, cửa cung hoàng hậu cũng sắp bị đạp đổ tới nơi.
Hoàng hậu lại tới tìm trẫm:
“Bệ hạ, đừng nghịch nữa.”
Trẫm mắng nàng:
“Sao lại là nghịch ngợm! Chạy bộ có lợi cho thể xác và tinh thần, giúp thân thể khỏe mạnh!!”
Hoàng hậu đứng lên nhìn trẫm, trẫm ngẩng đầu nhìn nàng…….
Đáng giận, thật mất mặt.
Trẫm âm thầm kiễng chân, cố gắng từ trên nhìn xuống Hoàng hậu:
“Trẫm không muốn một mình chịu khổ.”
Hoàng hậu bất đắc dĩ: “Bệ hạ, đi xuống, đừng đứng trên ghế.”
10.
Trẫm cứ đứng!!