Kiếp Này Không Còn Khờ Dại - Chương 3
6
Hôm nay ta viết thư cho mẫu thân hỏi thăm tin tức của vị tiên sinh đã dạy ta trước đây, Cố Thanh Hoan hớt ha hớt hải chạy đến, vừa vào cửa đã lớn tiếng quát tháo với ta, không chút khách sáo: “Trình Cẩm Như, uổng công ta ngày thường đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi thế mà lại dám hại ta?”
Ta ngơ ngác nhìn cô nương này làm trò, thực sự hối hận vì đã đưa danh sách những chàng trai đó cho lão phu nhân, dù sao thì cô nương này căn bản không xứng với một nhà tử tế thực sự, nếu không thì chắc chắn sẽ trở thành yêu tinh phá hoại gia đình, như vậy thì tội lỗi của ta sẽ lớn lắm.
Cố Thanh Hoan thấy ta không để ý đến nàng ta thì càng tức giận hơn: “Ngươi là cái thá gì mà dám bàn ra tán vào chuyện hôn sự của ta? Chính ngươi gả không tốt cũng không muốn thấy ta tốt hơn phải không?”
Cố Thừa Trạch vừa từ nhà xí đi ra, nghe thấy lời này liền tát Cố Thanh Hoan một cái: “Ngươi nói gì vậy? Cái gì mà đại tẩu của ngươi gả không tốt?”
Cố Thanh Hoan vẻ mặt ngơ ngác lại ủy khuất, nàng ta căn bản không ngờ Cố Thừa Trạch lại ở chính phòng, dù sao thì đại ca thường không về nhà, nếu về cũng thường vào thư phòng, nàng ta làm sao biết được Cố Thừa Trạch đến đây là để nhờ ta tìm thầy giỏi cho đứa con hoang kia.
Dù sao thì dòng dõi thanh lưu và thế gia võ tướng vẫn luôn là hai giới riêng biệt, nếu không phải phụ thân ta không ra gì thì ta cũng tuyệt đối sẽ không gả vào Hầu phủ. Dòng dõi thanh lưu coi thường thế gia võ tướng, con cháu của thế gia võ tướng cũng rất khó tìm được đại nho nổi tiếng.
Cố Thừa Trạch thấy nàng ta ngây ra không nói gì thì càng tức giận hơn: “Ngươi là con gái nhà lành, lớn tiếng quát tháo như vậy còn ra thể thống gì? Nhà nào lại để con gái tự hỏi chuyện hôn sự của mình? Ngươi có biết xấu hổ không?”
Cố Thanh Hoan từ nhỏ được cưng chiều, đã bao giờ bị mắng như vậy, nàng ta cũng buột miệng nói: “Đại ca cũng được coi là đối tượng tốt sao? Nếu để ta gả cho người như vậy, ta thà cắt tóc đi tu còn hơn.”
Chát, lại một tiếng thanh thúy êm tai, cảnh chó cắn chó thực sự rất hay, có thể động thủ thì đừng cãi cọ, không vì gì khác, chỉ vì ta thích xem, thật sướng.
Cố Thanh Hoan ôm mặt chạy đi, ta có chút tiếc nuối, vở kịch hay như vậy, sao lại kết thúc nhanh như thế chứ?
Ngày hôm sau lão phu nhân nhắc đến Trạng nguyên lang, nói là biểu muội bà con nhà mẹ đẻ nói với bà rằng đây là một mối hôn sự rất tốt, bà cũng đã hỏi thăm một chút, Trạng nguyên lang này tướng mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm, hiện tại rất được Hoàng thượng sủng ái, tiền đồ sau này không thể nào đong đếm được.
Ta thuận miệng nói: “Mẫu thân, con dâu vẫn thấy người này không ổn, dù sao thì Trạng nguyên lang không phải là người cùng quê mà chúng ta biết rõ, không ai biết tính tình ra sao, vẫn là người mà chúng ta biết rõ thì yên tâm hơn.”
Rõ ràng là họ không nghe lọt lời ta nói, năm ngày sau cuộc nói chuyện đó, Trạng nguyên lang Tề Huân Nguyên và đích nữ Hầu phủ Cố Thanh Hoan đã đính hôn.
Lần này không có ta ngăn cản, tiểu cô cuối cùng cũng được toại nguyện, nàng lại đến khoe khoang trong viện của ta, còn tặng ta một câu: “Chính ngươi không quản được nam nhân, bị nam nhân chê bai đánh mắng nên trong lòng đâm ra méo mó, thấy ai cũng không tốt.”
Được, được, được, ta sẽ chờ xem, xem nàng giữ được trái tim của nam nhân như thế nào.
Sau tám ngày gửi thư, ân sư dạy học của ta là Khải phu tử đã đến Hầu phủ.
Mặc dù ta biết Khải tiên sinh dạy học có phần kỳ quặc nhưng quả thật nghiêm sư thì ra cao đồ, học trò do ông dạy dỗ đều rất có tiền đồ, trừ ta ra.
Học trò đầu tiên của ông chính là Thánh thượng hiện nay, lúc đó Thánh thượng mới năm tuổi, cùng mấy vị hoàng tử theo Khải phu tử học hành nghiêm túc mười năm, nghe nói chữ viết của mấy vị hoàng tử, đến nay ở kinh thành vẫn chưa có ai vượt qua được.
Sau khi Thánh thượng đăng cơ, vì cảm kích Khải phu tử đã vất vả nên đã phong cho ông một chức quan hàm tam phẩm rồi cho ông rời khỏi cung.
Gia gia ta nghe nói Khải phu tử đã rời khỏi hoàng cung, liền cầu xin người này người kia, dùng đủ mọi mưu kế mới dụ được Khải phu tử đến nhà ta.
Học trò thứ hai của Khải phu tử chính là ca ca, đệ đệ của ta. Lúc này, chúng ta mới biết tại sao Thánh thượng lại nỡ để ông ấy xuất cung, nhưng đã quá trễ.
Gia gia nói ông ấy đã dùng biết bao nhiêu mối quan hệ mới có thể mời được phu tử, bọn ta học cũng phải học, không học cũng phải học.
May mà hiệu quả rõ rệt, ca ca ta kỳ trước là trạng nguyên, kỳ này đệ đệ ta lại là trạng nguyên.
Vì hiện tại nhà ta không có trẻ em đến tuổi, mà gia gia ta lại sợ đợi đến khi cháu trai ta lớn lên thì Khải phu tử đã bị nhà người khác cướp mất. Dù sao Khải phu tử cũng đường đường chính chính có quan hàm tam phẩm, hư chức cũng là quan thân, tại thanh lưu thế gia thì danh tiếng rất lớn, gia gia thực sự lo lắng.
Vì vậy, khi nhìn thấy thư cầu cứu của ta, ông ấy lập tức gói ghém gửi Khải phu tử đến, còn nói trong thư rằng, chỉ cho chúng ta mượn phu tử năm năm, năm năm sau cháu trai nhỏ của ta năm tuổi, nhất định phải trả lại cho ông ấy.
Còn việc bọn trẻ có thích ứng được với vị phu tử này hay không, ông ấy không quan tâm.
Trước khi Cố Nguyên Huy và Cố Nguyên Nhược bái sư, ta đã dặn dò cẩn thận: “Tính tình của phu tử có phần kỳ quặc, dạy học có thể hơi nghiêm khắc và khác thường, các ngươi nhớ phải nghe lời phu tử, biết bao nhiêu nhà muốn phu tử dạy dỗ mà mời mãi không được.”
Ngày nhập học đường, lão phu nhân và Cố Thừa Trạch dẫn theo Cố Nguyên Nhược, ta dắt Nguyên Huy, cùng nhau đưa chúng vào.
Tối hôm đó, sắc mặt của hai đứa trẻ đều không được tốt lắm, đặc biệt là Cố Nguyên Nhược, ở Từ An đường vừa khóc vừa làm ầm lên: “Tổ mẫu, cháu không muốn vị phu tử này, phu tử này kỳ lạ quá, ông ấy không dạy chúng cháu.”
Cố Nguyên Nhược là đứa trẻ môi hồng răng trắng, quả thực có dung mạo đẹp, lúc này vừa khóc vừa làm ầm lên cũng không khiến người ta thấy phiền, chỉ muốn tặng cho nó tất cả kẹo trên đời, để nó cười một cái. Tất nhiên, đây là khi chưa hiểu rõ bản tính của nó.
Lão phu nhân tuy không biết chữ nhưng bà biết Khải phu tử không phải là người có thể tùy tiện đắc tội. Đùa chứ, Khải phu tử là quan tam phẩm, Lão Hầu gia nhàn rỗi ở nhà, Tiểu Hầu gia là quan nhàn lục phẩm, càng không cần nói đến việc Khải phu tử còn là Đế sư.
Cố Thừa Trạch nghiêm mặt nghiêm khắc cảnh cáo Cố Nguyên Nhược: “Ngươi có biết vị phu tử này khó mời đến nhường nào không? Mẫu thân ngươi đã mời được cho ngươi một vị thầy tốt như vậy thì dù thế nào ngươi cũng phải học cho tử tế.”
Cố Nguyên Nhược cúi đầu, cũng không dám làm ầm lên không đi học nữa nhưng vẫn lẩm bẩm: “Có lẽ phu tử không muốn dạy chúng con, nếu không sao ông ấy lại trêu chọc chúng con?”
Lúc này, lão phu nhân không ngồi yên được nữa, bà vẻ mặt nghiêm trọng đi đến trước mặt Nguyên Nhược: “Đây không phải chuyện đùa, Nguyên Nhược nói cho tổ mẫu biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Cố Nguyên Nhược lại kêu lên, sau khi biết được bản tính của nó, mỗi lần nghe nó khóc lóc om sòm, ta đều muốn lấy kim khâu miệng nó lại.
Nó nức nở: “Phu tử không cho chúng cháu vào học đường, cũng không dạy chúng cháu đọc sách biết chữ, trong viện của ông ấy có hai cái ao lớn và hai tảng đá lớn, ông ấy bảo chúng cháu dùng bút lông chấm nước viết chữ lên tảng đá, ông ấy nói đến khi nào nước trong ao viết cạn thì mới cho tan học. Còn nói phải viết đủ ba tháng thì ông ấy mới nhận chúng cháu.”
Nó giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên: “Tổ mẫu xem, mới có một ngày mà tay cháu đã bị chai hết cả rồi, cứ thế này thì tay cháu sẽ hỏng mất.”
Lão phu nhân đau lòng đến mức phát khóc, Cố Thừa Trạch cũng mặt mày xám xịt: “Ở phủ của các nàng, ông ta cũng như vậy sao?”
Ta cười gật đầu: “Nếu Hầu gia gan dạ thì cũng có thể hỏi Thánh thượng xem, lúc trước ngài ấy có phải cũng trải qua chuyện này không, sao thế, con cái nhà chúng ta còn quý giá hơn cả Thánh thượng sao?”
Cố Thừa Trạch bị ta chặn họng không nói nên lời. Quỷ mới biết lần đầu tiên ta đi học đã khổ sở đến mức nào, cũng chính khoảnh khắc đó, ta hiểu tại sao Hoàng thượng lại để ông ấy rời đi.
Thật sự là mình từng trải qua mưa gió, muốn che ô cho con mình; còn con cái nhà người khác, chỉ muốn xé ô của chúng đi.
Bây giờ ta chính là tâm trạng như vậy, biết Nguyên Nhược phải chịu đủ mọi cực hình dưới tay của vị thầy ác quỷ kia, ta vui đến mức ăn thêm được hai bát cơm.
Tối về ta hỏi Nguyên Huy cảm thấy thế nào, Nguyên Huy vẫn luôn yên lặng làm nền ở Từ An đường lúc này lại rất hài lòng, ánh mắt của nó sáng lấp lánh: “Mẫu thân, con thấy Nguyên Nhược đệ đệ nói không đúng, phu tử không phải trêu chọc chúng con, ông ấy đang rèn luyện tâm tính cho chúng con, giúp chúng con học được phương pháp điều khiển cổ tay tốt nhất, con tin rằng tích tiểu thành đại, sẽ có không giống thu hoạch.”
Ta khen ngợi xoa đầu nó, đây mới là đứa con trong mơ của ta, thích học tập, tính cách kiên cường, lễ phép, biết cảm ân, đây cũng coi như là sự đền bù của ông trời đối với ta.