Kiếm Gãy Rồi - Chương 4
Thế là Vượng Nhân nói muốn ta kể chuyện của Nam Môn Đại Nhân và ta.
“Nếu ngươi trở thành ‘Kiếm hiệp chém tà’ thứ hai ngươi sẽ có tiền tiêu không bao giờ hết, muốn lấy bao nhiêu vợ cũng được.” Ta suy nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Nếu pháp luật triều đình cho phép.”
Vượng Nhân lắc đầu.
“Ông chủ nói, chỉ có làm việc chăm chỉ mới có thể trở nên giàu có.”
44.
Ngày qua ngày như vậy, Vượng Nhân cũng lớn lên từng ngày.
Ngày đó sinh nhật mười sáu tuổi của Vượng Nhân, hắn lặng lẽ nói với ta: “ u Dương đại ca, ta muốn đề nghị kết thông gia với ông chủ.”
Ta biết ông chủ quán trà có một người con gái, năm nay mười bốn tuổi chưa lấy chồng.
“Từ bỏ đi, người và nàng ta không phù hợp.” Ta chỉ có thể khuyên hắn như vậy.
Nhưng Vượng Nhân không tin.
Hắn đi xung quanh hỏi thăm, còn tìm người mai mối chuẩn bị tìm ông chủ đề thân.
Quả nhiên, người mai mối bị đuổi ra ngoài, lễ vật nạp thái* cũng bị rơi vỡ nát, Vượng Nhân bị đánh trúng một đòn hiểm.
Nạp thái*: Lễ Nạp Thái, còn được biết đến với tên gọi dân gian là “lễ Dạm Ngõ”, mang ý nghĩa “thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái”.
45.
Đêm hôm đó Vượng Nhân lại lên lau kiếm như thường lệ.
“Ngươi không sao chứ?”
Vượng Nhân lắc đầu. Có thể lắc đầu quá mạnh làm vài giọt nước mắt rơi xuống.
“Ngươi có hận không?”
Vượng Nhân gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ta không biết nên hận ai.”
Vượng Nhân nói.
46.
Lau thanh kiếm là ta đây đến bóng loáng, Vượng Nhân từ trên thang đi xuống.
Ta thấy chân hắn sưng tím, không nhịn được mà thở dài.
“Vượng Nhân, ngươi cần một cây gậy.” Ta nói.
“Ta hết tiền rồi. Ta không mua nổi.” Vượng Nhân nói.
“Ngươi cầm ta, ngươi sẽ có một cây gậy.”
Mãi đến tận sáng sớm, cuối cùng Vượng Nhân cũng tháo ta treo ở dưới bảng hiệu quán trà ra.
47.
Ông chủ quán trà bị hại chết, ‘Kiếm giết tà’ vô cớ mất tích.
Hai sự kiện này chấn động cả kinh thành.
Chẳng qua chiều hôm đó, hai sự kiện này được xác nhập thành một sự kiện.
“Ông chủ quán trà không chuyện ác nào không làm, ngay cả kiếm giết tà cũng không nhìn được!” Đây là nhận thức chung của mọi người.
Họ cho rằng bị kiếm giết tà giết chết nhất định là ác nhân.
Về phần Vượng Nhân…
Không ai tin Vượng Nhân sẽ giết người, cũng không ai để ý đến tung tích của Vượng Nhân.
48
Vượng Nhân dùng vụn gỗ và dây thừng làm cho ta một cái vỏ kiếm. Thoạt nhìn hơi giống một cây gậy.
Hắn dùng ta để chống, sải bước đi vào quán rượu đắt nhất kinh thành.
“Rượu ngon đồ ăn cũng ngon, phần còn lại thưởng cho ngươi.”
Vượng Nhân đưa thỏi bạc nhét vào ngực tiểu nhị, tiểu nhị đi theo mặt mày hớn hở dẫn tới gian phòng sa hoa nhất.
Một ngày trước, thỏi bạc này còn ở trong tay chủ tiệm, Vượng Nhân muốn có được ít nhất cũng phải làm nửa năm trở lên.
“Vượng Nhân, tiếp theo ngươi dự định đi đâu chưa?”
“Ta không biết.” Vượng Nhân nói xong uống hết một chén rượu.
“Vậy ngươi còn muốn lấy vợ, sinh thật nhiều con không?”
Vượng Nhân không trả lời.
Có lẽ rượu quá mạnh, hắn nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Trước ngực treo miếng ngọc bỗng nhiên vỡ tan thành vô số bột phấn.
49.
Giang hồ đồn đại, ‘Kiếm giết ác’ yên lặng cả trăm năm tại xuất giang hồ.
Trong lúc nhất thời, ác nhân của Cửu Châu tinh thần hoảng sợ như trăm năm trước, hoặc rửa tay trong chậu vàng hoặc cuỗn tiền chạy trốn.
Nhưng Vượng Nhân không phải Nam Môn Đại Nhân.
Hắn giả làm công tử nhà giàu, lôi kéo một nhóm hồ bằng cẩu hữu, cả ngày lưu luyến nơi trăng hoa, tìm hoan mua vui hàng đêm sênh ca.
Mỗi khi tiền trong túi sắp thấy đáy, hắn liền tìm mấy người giàu có giết người cướp của cải.
Không ai trả thù, không ai truy cứu.
Người đời đều nói bị ‘Kiếm giết ác’ giết chết nhất định là ác nhân.
Sau khi ở lại toà thành này một thời gian, Vượng Nhân sẽ nguỵ trang cho ta thành cây gậy đi tới toàn thành trì tiếp theo.
Trong một trăm năm, vô số lần ta ao ước bản thân có thể theo bước Nam Môn Đại Nhân phiêu bạt chân trời.
Nhưng ta chưa từng nghĩ tới lại theo cách này.
50.
Ngày tháng trôi qua, Vượng Nhân trưởng thành trở thành thiếu niên anh tuấn mày kiếm mắt sáng.
Năm đó Nam Môn Đại Nhân được ngự ban kim bài cũng rơi vào tay Vượng Nhân.
Hắn để kim bài trước ngực, đường đường chính chính cho mọi người xem.
Từ đó trở đi, hắn không còn vì cừu hận và tiền tài mà giết người nữa, cũng không che giấu hành vi giết người.
Không sợ ánh mắt không tốt, cho dù trước mặt vô số người trên giang hồ hắn vẫn dám rút kiếm trong tay như cũ, máu tươi văng xa năm bước.
Chỉ cần viết ra một đống lý do ‘Vô căn cứ’, người ta sẽ nói Vượng Nhân chém tà giết ác thay trời hành đạo.
Vượng Nhân bị họ gọi là ‘Kiếm hiệp chém tà thế hệ thứ hai’, tên gọi tắt là ‘Hai kiếm hiệp tà ác’.
51.
“Vượng Nhân, thu tay lại đi.”
Ta khuyên hắn rất nhiều lần.
“Ngươi hoàn toàn có thể dùng danh hiệu của ta kiếm tiền, vì sao phải giết người chứ?”
“Mẫu thân từng nói, bà ấy muốn ta lớn lên trở thành người tốt.”
Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, ngũ quan trên mặt Vượng Nhân lại co rúm lại.
Giống như khóc mà cũng như cười, rồi lại vừa không khóc vừa không cười.
“ u Dương đại ca.”
Vượng Nhân nói.
“Huynh kể cho ta chuyện Nam Môn Tiểu Nhân và Nam Môn Đại Nhân nói họ đều là người tốt.
Mẫu thân cũng là người tốt, u Dương đại ca huynh cũng là người tốt.
___ Nhưng họ đều đã chết, đã chết rồi.
Cửu Châu lớn như vậy, thật sự không chứa nổi người tốt sao?”
Vượng Nhân đập vỡ vò rượu, xé toạt vạt áo, vỗ kịch liệt vào ngực hướng về phía bầu trời đêm không thấy sao hét to một tiếng.
Ta nhìn thấy tấm kim bài ‘Chém tà giết ác’ trước ngực hắn đã hoàn toàn biến thành mùa đỏ sậm.
51.
Ta không trả lời được vấn đề này của Vượng Nhân, ta cũng không có cách nào ngăn cản hắn.
Ta chỉ có thể chém kiếm sắt như chém bùn.
Ta không thay đổi được lòng người.
52.
Nhiều năm nữa trôi qua.
Thời gian trôi qua một cách vô tình, Vượng Nhân dần dần biến thành một lão già ở tuổi xế chiều.
Dưới gối hắn không có con cái, một người một kiếm hoành hành giang hồ.
Bất luận đi đến chỗ nào, mọi người đều kính trọng tôn xưng hắn là ‘Hai kiếm hiệp tà ác’.
“ u Dương đại ca.” Một ngày nào đó, Vượng Nhân bỗng nhiên hỏi ta: “Thời gian của ta không còn nhiều nữa, huynh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
“Hai trăm năm trước, trong lòng ta có nguyện vọng thoát khỏi thanh kiếm này đi ra ngoài, nhập vào luân hồi một lần nữa làm người.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ không nghĩ vậy nữa.” Ta nói.
Vượng Nhân mỉm cười, vuốt ve chuôi kiếm của ta.
53.
Dựa theo mong muốn của ta, Vượng Nhân đã xây cho ta một ngôi miếu thờ.
Trong miếu lập một pho tượng thần của Nam Môn Đại Nhân, mà ta đứng ở bên tay phải Nam Môn Đại Nhân.
Ta để Vượng Nhân khắc một bộ câu đối trước cây cột hai bên cửa miếu.
“Hiệp khách chém tà không muốn chém tà, chống lại tà ác bị chém.”
“Kiếm giết ác một lòng giết ác, nhiều ác nhân khó giết.”
54.
Rất nhiều năm sau, miếu thờ hương khói vẫn thịnh vương như vậy.
Câu chuyện về hai vị kiếm hiệp chém tà sớm đã trở thành lịch sử bị lãng quên nhưng có rất nhiều người dân đến nơi này thắp hương dù không biết tên tượng thần và cũng không biết tên bảo kiếm.
“A cha, bộ câu đối này không có hoành phi.”
Một thiếu niên đứng ở cửa miếu chỉ vào bộ câu đối nói.
“Con trai ngoan, con nghĩ một câu hoành phi nói cho phụ thân nghe xem.”
“Chuyện này có gì khó, lấy hai chữ ở câu trên tạo thành ‘Chém tà giết ác’ đọc lên lưu loát.”
“Ha ha ha.” Người phụ thân kia cười lớn nói: “Con ta rất tài hoa, lần này thi hương nhất định sẽ đoạt giải nhất!”
55.
“Sai rồi, nhóc con.”
Sau khi họ đi xa, ta mới nói thầm trong lòng.
“Bộ câu đối này hoành phi chỉ có hai chữ: Nhân gian.”
-HẾT-