Kiếm Gãy Rồi - Chương 3
30.
Ta cắm vào bùn đất có lẫn máu tươi, im lặng nhìn cảnh tu la trước mắt.
Trong nháy mắt, ta thật sự muốn lớn tiếng nói cho họ biết rằng Nam Môn Đại Nhân không để lại bảo vật gì cả.
Tiền hắn nhận được thì mười phần trăm để dành cho chi phí ăn uống và đi lại, chín mươi phần trăm còn lại phân phát cho người nghèo.
Nhưng ta chỉ là một thanh kiếm.
Kiếm thì không thể mở miệng nói chuyện.
Huống chi, nếu những người này chịu nghe lời người khác thì Nam Môn Đại Nhân đã không chết.
31.
Cuối cùng, một nam tử lấm la lấm lét chiếm được ta, cùng với khối kim bài khắc ‘Chém tà giết ác’.
Trên tấm kim bài đã nhuốm máu không thể lau sạch.
Ta còn nhớ rõ, Nam Môn Đại Nhân từng vô cùng quý trọng khối kim bài này.
“Đó là ước muốn của huynh sao?”
Trong đêm say khướt đó hình như ta đã hỏi về tấm kim bài của Nam Môn Đại Nhân.
“Đã từng là vậy.”
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó mới thì thầm nói.
32.
Qua tay rất nhiều người, cuối cùng ta rơi vào tay nhà bán đấu giá lớn nhất kinh thành.
“Thứ được bán đấu giá ở dưới là bội kiếm [Kiếm giết ác] của [Kiếm hiệp chém tà] khi còn sống, giá khởi điểm năm trăm văn.”
Một người bán đấu giá tiều tuỵ đưa ta lên đài, nhìn xuống phía dưới đài hô với khách hàng.
Năm trăm văn? Có phải nhầm rồi không?
“Cái thanh kiếm gãy này mà đòi năm trăm văn?” Dưới đài có người trả lời.
“Cái [Giày nỉ] này, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ lừa đảo!” Một người khác lớn tiếng gây ồn.
“Đúng vậy! Nó là kiếm gãy, năm văn tiền còn thấy nhiều!” Nữ nhân vừa nói vừa giơ năm ngón tay ra, cười khoa trương.
Ta nhận ra nữ nhân này.
Mấy tháng trước, nàng ta bị một kẻ bắt cóc bắt cóc.
Đúng lúc Nam Môn Đại Nhân đi qua dùng danh hiệu doạ kẻ xấu đi rồi cứu nàng ta ra.
Có lẽ nàng ta cho rằng Nam Môn Đại Nhân cứu nàng ta là đạo lý hiển nhiên.
“Dùng năm văn tiền mua một xâu mức quả còn đáng giá hơn!” Trong một góc phòng bán đấu giá một thiếu niên cười nói.
“Đúng thế, cái loại mua danh trục lợi này chúng ta hận không thể ăn sống thịt đấy!” Lão hộ tống vỗ đùi, thổi râu trừng mắt nói.
Có lẽ lão ta đã quên, thời gian trước danh tiếng của Nam Môn Đại Nhân truyền xa, chính là lúc lão ta làm hộ tống an toàn nhất.
Họ không cảm ơn Nam Môn Đại Nhân.
33.
Mắt thấy ‘Kiếm giết ác’ sắp thất bại, người bán đấu giá trở nên lo lắng.
“Mời các vị xem, thanh kiếm này thật sự rất sắc bén!” Người bán đấu ra cầm lấy ta, chỉ trong vài nhát chém một thanh kiếm thép tôi luyện trăm lần tinh xảo đã bị cắt thành từng sợi, dễ dàng như cắt một mâm củ cải sợi.
Dưới đài vang lên tiếng cười lớn.
“Sắc bén có ích gì? Đẹp mới là vương đạo!”
“Lão đầu, thời thế thay đổi rồi! Bây giờ thế đạo đã không còn ác nhân!”
“Đúng rồi, bây giờ ta hộ tống ngay cả vũ khí cũng không cần mang theo!”
34.
Giữa sự chế nhạo của thế nhân, ta đã đấu giá thất bại.
Người bán đấu giá ném ta vào trong kho hàng, có rất nhiều đồ vật linh tinh chất đầy một chỗ.
Trong mấy năm đầu, ta còn ảo tưởng sẽ có người đưa ta ra khỏi kho hàng, giống như trước đây cùng Nam Môn Đại Nhân hành tẩu giang hồ vậy, ngắm nhìn cảnh đẹp khắp Cửu Châu.
Vì thế, ta đã ký thác mọi ước mơ vào cánh cửa màu đỏ thắm đó.
Năm tháng trôi qua, trên người ta cũng càng ngày càng nhiều tro bụi.
Những ước mơ cao đẹp đã bị năm tháng tàn phá đến chết lặng.
Quá chán nản ta lựa chọn nằm im, quên mất bản thân là một thanh kiếm có linh hồn.
Ta nghĩ, kiếm không có linh hồn nhất định rất hạnh phúc.
35.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có người xông vào nhà kho phủ đầy bụi bặm này.
“Tìm thật kỹ, gian nhà kho này đã vài thập niên chưa có người nào mở ra, chắc chắn có cất giấu thứ tốt!”
“Ông chủ nhỏ bán đấu giá này cũng thật non nớt, đại ca tuỳ tiện sắp đặt [ Bàn giết heo] hắn ta liền đi vào ha ha ha…”
“Nói nhảm ít thôi, cẩn thận tìm đi, ông chủ nhỏ nợ chúng ta ba trăm năm mươi vạn tiền đánh bạc, không đào ra vài món đồ tốt thì thật sự phải xin lỗi các huynh đệ của ta đã vất vả rồi.”
Thanh âm nói chuyện ồn ào đánh thức ta từ trong giấc ngủ dài tỉnh lại.
“Một trăm năm trước nơi bán đấu giá này nổi tiếng nhất kinh thành nhưng lại rơi vào kết cục này, cùng vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.”
“Không thể giàu quá ba đời, nếu cha của ông chủ nhỏ còn quản lý phòng bán đấu giá này thì mấy đời ta cũng không có cơ hội xuống tay.”
“Đến lúc đó mọi người chia tiền nhớ chia cho ông chủ nhỏ một phần nhỏ, hắn ta giúp chúng ta tức chết cha hắn ta coi như cũng là một công thần.”
“Ha ha ha…”
Những kẻ ác vô nhân tính này chạy tới chạy lui trước mặt ta, hô to gọi nhỏ.
Bỗng nhiên ta vô cùng hoài niệm Nam Môn Đại Nhân.
Nếu hắn còn ở đây, bọn trộm này làm gì có lá gan vậy?
Nhưng hôm nay Cửu Châu có lẽ đã không còn ai nhớ rõ về Nam Môn Đại Nhân nữa.
36.
“Đại ca! Anh mau nhìn nè!”
Một tiểu đệ nhấc ta lên, dùng vạt áo và cổ tay áo chà lau tro bụi trên người ta.
Những người khác cũng tập trung vào đây, cùng nhau nhìn chằm chằm vào ta.
“Chẳng lẽ… Thanh Kiếm này là?”
“Đúng vậy! Đây là ‘Kiếm giết ác’ trong truyền thuyết ‘Kiếm hiệp chém tà’!”
“Ôi chúa ơi, chúng ta phát tài rồi!”
37.
“… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, rút kiếm ‘Kiếm hiệp chém tà’ ra khỏi tay, một tiếng gầm vang, nhất thời núi sông đổi màu, trời đất trở lên tối tăm…”
“… Một tia sáng lạnh lẽo chợt léo lên, đầu của kẻ xấu cầm đầu bay lên khiến những tên côn đồ khác hoảng sợ run rẩy. [Kiếm hiệp chém tà] cất cao giọng nói: [Ta chính là chém tà, ai dám ngăn cả ta?] …”
“… Tiếc quá! Đau quá! Một mình [Kiếm hiệp chém tà] chung quy cũng khó địch lại mười vạn đại quân, một kiếm cô đơn khó mà hát, người anh hùng gặp lúc khốn cùng. Thời gian? Vận mệnh!”
Nơi này là quán trà lớn nhất kinh thành, ta bị treo dưới tấm bảng hiệu của giảng đường trà đạo, quan sát người kể chuyện nước miếng đang bay tứ tung và tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của quan khách.
Ta từ trong miệng của những người này biết được, từ lúc Nam Môn Đại Nhân qua đời đến nay đã trải qua ước chừng một trăm năm.
‘Kiếm hiệp chém tà’ trở thành lịch sử, rất nhanh Cửu Châu lại biến thành hình dáng như ban đầu.
Kẻ ác nắm quyền, gian tà hoành hành.
Ta nghĩ, đây là bản chất của con người.
38.
Số người từng nghe kể ‘Kiếm hiệp chém tà’ đều rất khác nhau.
Điểm duy nhất giống nhau là phiên bản kiếm hiệp chém tà của người nào cũng đều không giống với Nam Môn Đại Nhân thật.
Đối với người viết chuyện xưa mà nói, thật sự rất hoàn mỹ khi nhân vật trong câu chuyện xưa là một người đã chết không nói được.
Còn đối với người nghe chuyện xưa mà nói, chỉ cần chuyện xưa hấp dẫn và thú vị đến mức khiến người ta tạm quên đi gian ác trong hiện thực___
Việc ấy thật hay giả thì đâu có quan trọng gì?
39.
Ta biết, mọi người của trăm năm sau vẫn không biết cảm ơn Nam Môn Đại Nhân.
Họ khát vọng tạo ra một vị thần linh, thông qua cúng bái thần linh đạt được cái gọi là ‘Hy vọng’.
Thần linh thì không thể rời khỏi bàn thờ.
40.
Một ngày nọ, có một tiểu nhị mới tới quán trà gọi là Vượng Nhân.
Vượng Nhân khoảng mười hai mười ba tuổi, gầy gò và nhỏ bé, mấy tiểu nhị khác trong quán trà đều bắt nạt hắn, ném những công việc mệt nhất, bẩn nhất, nguy hiểm nhất cho hắn làm.
Sau khi quán trà đóng cửa, Vượng Nhân trước tiên phải dùng giẻ lau lau sạch từng mặt bàn, sau đó rửa mấy cái bô toả ra mùi tanh hôi, cuối cùng dựng một cái thang trèo lên khoảng cách tới chỗ tấm bảng hiệu rất cao, dùng một chiếc khăn lau lau tấm bảng hiệu quán trà và treo ta dưới bảng hiệu.
“Làm phiền ngươi, lúc lau ta đổi một chiếc khăn lau khác.”
Lần đầu tiên Vượng Nhân cầm khăn lau tới gần ta, ta kháng cự nói.
Ta nghĩ hắn sẽ bị doạ sợ nhưng hắn chỉ lắc đầu đáp lại lời ta nói.
“Họ chỉ đưa cho ta một chiếc khăn lau này.” Vượng Nhân nói.
“Vậy ngươi không cần lau ta, chỉ cần lau tấm bảng hiệu là được rồi.”
“Không được, nếu lười biếng Vượng Nhân sẽ bị đánh.”
“Vượng Nhân.” Ta nhớ tên hắn rồi: “Ta bị treo ở đây hơn nửa năm rồi, chỉ có mỗi một mình ngươi trèo lên lau cho ta.”
“Người khác có thể lười biếng, Vượng Nhân cũng có thể.” Hắn cố chấp nói: “Vượng Nhân phải cố gắng làm việc mới có thể kiếm tiền lập gia đình, có thể lấy vợ và sinh thật nhiều con.”
Quán trà đóng cửa ánh sáng trở nên mờ tối, ánh mắt Vượng Nhân đặc biệt trong trẻo.
“Nhưng mà Vượng Nhân.” Ta nói: “Nếu ngươi cố gắng làm việc, vẫn không kiếm được tiền như cũ, không lập gia đình được thì lúc ấy ngươi nên làm gì?”
Vượng Nhân ngây ngẩn cả người.
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
41.
Trước khi rời đi, ta có hỏi Vượng Nhân rằng: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy một thanh kiếm có thể nói chuyện là điều rất kỳ lạ sao?”
Vượng Nhân lắc đầu, chỉ vào miếng ngọc treo trên ngực.
“Linh hồn ở trong kiếm có gì phải ngạc nhiên, mẹ của ta còn ở trong miếng ngọc bội này.”
Chẳng lẽ … Còn có những người khác cũng bị tà thuật biến thành đồ vật?
Ta rất phấn khích.
“Ta có thể chào hỏi bà ấy được không?”
“Có thể nhưng mẹ ta không chắc sẽ trả lời huynh đâu.”
Vượng Nhân nói xong từ từ cúi đầu xuống.
“Mẫu thân nói, linh hồn của bà ấy ở ngay trong khối ngọc này, bà ấy sẽ ở bên cạnh ta. Nhưng nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn không để ý đến ta.”
42.
Ta và Vượng Nhân trở thành bạn tốt.
Mỗi đêm, hắn sẽ dựng thang trèo lên cạnh ta và nói chuyện với ta suốt nửa tiếng.
Có đôi khi, ông chủ quán trà hoặc tiệu nhị khác sẽ đến thúc giục Vượng Nhân.
Vượng Nhân ngoan ngoãn gật đầu, lần nào cũng đều làm họ sợ tới mức hoảng hốt lo sợ.
“Vượng Nhân! Ai cho ngươi đi xuống dưới! Không lau sạch kiếm giết ác thì ngươi không được phép xuống dưới!”
Vì thế, ta và Vượng Nhân càng có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn.
43.
“Vượng Nhân, vì sao ngươi lại tới đây?”
Vượng Nhân nói hắn không có tiền để đi học ở trường tư, cũng không có đất trồng trọt, muốn học nghề nhưng lại không có tiền trả cho thầy giáo, ngoại trừ việc bán mình cũng chỉ có thể tuỳ tiện tìm một cửa tiệm làm tiểu nhị.
“Vượng Nhân, khi nào ngươi muốn rời khỏi đây?”
Vượng Nhân suy nghĩ rất nhiều ngày, mới nghĩ ra đáp án.
“Chờ khi nào ta có đủ tiền lấy vợ.”
Vượng Nhân ngồi ở đầu thang đung đưa hai chân.