Kiếm Gãy Rồi - Chương 2
14.
Nam Môn Đại Nhân hỏi Vương Đại Chuỳ muốn thù lao gì, không nghĩ tới Vương Đại Chuỳ lại đổi ý, quyết định không lấy một xu nào.
“Lúc đầu ta tính toán để ngươi ở lại Đúc Kiếm Cốc rút ra một vạn tấm bùa.” Ánh mắt Vương Đại Chuỳ loé lên ánh sáng đồng tiền: “Đây là lần đầu tiên ta đúc lạ『Người kiếm 』, rất thoả mãn cho nên thù lao này thì thôi không cần cũng được!”
Quả nhiên là một nam nhân hào sảng. Ta suy nghĩ trong lòng.
“Dù sao.” Vương Đại Chuỳ tiếp tục nói: “Đại đa số mọi người đều hy vọng đánh gãy 『Người kiếm 』để giải thoát linh hồn bằng hữu khỏi thanh kiếm. Ngươi là người đầu tiên yêu cầu muốn đúc lại 『Người kiếm 』”
Ta và Nam Môn Đại Nhân ngây ngẩn cả người.
“Ngài nói là.” Nam Môn Đại Nhân miệng nuốt nước miếng: “Ngài còn có thể giải thoát linh hồn của bằng hữu ta sao?”
“Đúng vậy.” Vương Đại Chuỳ nói: “Việc này cũng không có gì khó.”
Thấy mặt cau mày có của Nam Môn Đại Nhân, Vương Đại Chuỳ an ủi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, ta đúng lại cái thanh kiếm 『Người kiếm 』này, không thể phá vỡ, thần binh thiên hạ không gì sánh bằng. Ngươi cứ việc sử dụng thanh kiếm 『Người kiếm 』này, không ai có thể giải thoát linh hồn của bằng hữu ngươi.”
15.
Cho đến rất nhiều năm sau, ta mới hiểu được ngày đó Vương Đại Chuỳ sử dụng là bí pháp đúc kiếm.
“Đúc xương thành sắt, ngưng hồn làm mũi kiếm; Nghìn búa trăm dìm, mãi mãi không siêu sinh.”
Ta dám lấy mũi kiếm đảm bảo, chắc chắn Vương Đại Chuỳ cố tình không niệm câu chú ngữ thứ tư.
Ngươi xem, tin tức thiếu lệch thật sự có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của một người.
16.
Sau khi rời khỏi Đúc Kiếm Cốc, Nam Môn Đại Nhân dẫn ta đến chỗ nào là ta liền khóc ở đó.
Khóc suốt ba ngày ba đêm, ta mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện này là sự thật.
Người bên ngoài không nghe được tiếng khóc của ta, chỉ có thể nghe được tiếng ong ong của kiếm, đều nói ra là bảo kiếm tốt.
Sau này, không hiểu ra sao trên giang hồ lưu truyền truyền thuyết ‘Kiếm ngân vang ba đêm ba đêm phá quan, tuyên thệ sẽ chém hết sự bất bình trong thiên hạ’.
Nam Môn Đại Nhân bị họ gọi là ‘Kiếm hiệp chém tà’, ta bị họ gọi là ‘Kiếm giết kẻ ác.”
Danh tiếng đến đây, chung quy không có gì là không thể làm được.
Vì thế, Nam Môn Đại Nhân vốn vui vẻ nhàn rỗi thì bị bắt trở thành một tên kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa.
17.
Kiếm pháp của Nam Môn Đại Nhân vẫn bình thường như vậy nhưng danh tiếng của hắn thật sự rất vang, căn bản không ai dám so chiêu với hắn.
Càn Châu có một bọn trộm ngựa, người cầm đầu là kẻ ác ‘Vương Nhị Cẩu Tử’ nổi tiếng khắp thiên hạ, người này võ công cao cường, tâm ngoan thủ lạt. Tương truyền là đao của hắn ta đã giết mười vạn vong hồn, cứ hai canh giờ lại giết người một lần để mua vui.
Một ngày nọ, Nam Môn Đại Nhân ý chí dang trào, muốn đến sòng bài đánh bạc.
Không ngờ ở cửa sòng bạc gặp Vương Nhị Cẩu Tử.
Vương Nhị Cẩu Tử nghĩ rằng ‘Kiếm hiệp chém tà’ đến chặn hắn ta, trong cơn tuyệt vọng hắn ta rút mã tấu ra đánh về phía Nam Môn Đại Nhân.
Nam Môn Đại Nhân nhận ra đối phương là Vương Nhị Cẩu Tử danh xấu truyền xa, tuyệt vọng rút ta ra tuỳ tiện đỡ đòn.
Đao quang kiếm ảnh, chạm vào nhau rồi tách ra.
Mã Tấu của Vương Nhị Cẩu Tử bị chém thành hai mảnh, hắn ta sợ tới mức quỳ xuống mặt đất ngay tại chỗ cầu xin tha thứ.
Nam Môn Đại Nhân sớm đã bị doạ đến vỡ túi mật, đến mức mắt điếc tai ngơ trước lời cầu xin tha thứ của Vương Nhị Cẩu Tử, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ cầm ta quơ lung tung.
Thế là có vô số người chứng kiến Vương Nhị Cẩu Tử tự phế võ công, dập đầu mấy chục lần cầu xin Nam Môn Đại Nhân cho hắn ta một con đường sống.
Thật ra nếu hai người họ thật sự đánh nhau, chỉ bằng ba chiêu kiếm pháp chân mèo cào của Nam Môn Đại Nhân dù ta có sắc bén cũng chỉ có một con đường chết.
18.
Danh tiếng của Nam Môn Đại Nhân chỉ trong một đêm đã truyền khắp Cửu Châu.
Chỉ có ta và Nam Môn Đại Nhân biết, năm mươi người Nam Môn Đại Nhân gộp lại cũng không phải là đối thủ của Vương Nhị Cẩu Tử.
Đáng tiếc, không ai quan tâm chân tướng sự thật, mọi người chỉ tin tưởng điều mình nguyện ý tin tưởng.
Chuyện xưa của ta và Nam Môn Đại Nhân được lưu truyền trong vô số quán trà, hơn nữa càng lưu truyền càng khen khoa trương.
“Kiếm hiệp chém tà rút kiếm trong tay, một kiếm chặt đứt mã tấu của Vương Nhị Cẩu Tử, Vương Nhị Cẩu Tử sợ tới mức tự phế võ công.”
Đây là phiên bản 1.0.
“Kiếm hiệp chém tà cười quỷ dị, kiếm khí hướng thẳng lên chín tầng mây kiến cho mấy trăm tên trộm ngựa sợ tới mức bỏ đao đầu hàng. Vương Nhị Cẩu Tử mới vừa rút đao, kiếm hiệp chém tà đã phát ra ngay sau đó trong phút chốc kiếm quang đầy trời. Không ai có thể thấy rõ kiếm hiệp chém tà xuất kiếm như thế nào, trong nháy mắt hắn thu kiếm mã tấu của Vương Nhị Cẩu Tử ‘Cạch’ một tiếng vỡ tan thành nhiều mảnh! Ta nhị thúc biểu cô cháu gái đằng ngoại hàng xóm vợ con đệ đệ ở ngày tại hiện trường, ta đích thân đếm ước chừng ba mươi bảy mảnh vỡ!”
Đây là phiên bản 9.9.
Ngày đó, ta và Nam Môn Đại Nhân đang ngồi trong một quán trà uống trà, nghe người kể chuyện nói về phiên bản 9.9, hai chúng ta nhất thời trợn tròn hai mắt.
“Đây không phải là kiếm hiệp chém tà sao, đây là kiếm tiên chém tà!”
19.
Sau khi chuyện Vương Nhị Cẩu Tử lan truyền, người đời đều biết ‘Kiếm hiệp chém tà’ không giết người lãng tử biết quay đầu.
Từng gặp Nam Môn Đại Nhân ác nhân đều lựa chọn tự phế võ công lãng tử quay đầu.
Có một lần, ta và Nam Môn Đại Nhân đi Trung Châu tham gia đại hội thưởng cúc, trùng hợp trong chốn giang hồ ‘Mười đại ác nhân’ dẫn đầu mấy ngàn đệ tử tề tụ ở Trung Châu, nghe nói muốn thành lập một ‘Hiệp hội ác nhân Cửu Châu’ liên thủ đối phó ‘Kiếm hiệp chém tà’.
Đại hội thưởng cúc có rất nhiều người, Nam Môn Đại Nhân bị lạc đường đánh bậy đánh bạ đi vào hội trường ‘Hiệp hội ác nhân Cửu Châu’.
“Xong rồi.” Nam Môn Đại Nhân hét lên một tiếng kinh hãi.
“Kết thúc rồi.” Ta dùng khẩu âm của Nhung Châu kinh hô.
Có lẽ câu kinh hô của Nam Mô Đại Nhân sẽ bị lý giải thành ‘Các ngươi xong rồi’, còn ta kinh hô sẽ bị lý giải thành bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Hội trường nhất thời bùng nổ sùng sục, mấy ngàn ác nhân lần lượt từng người tự phế võ công, tiếng đan điền vỡ nát không ngừng vang bên tai như châm ngòi một lượt mấy ngàn ống pháo.
Cảnh tượng này quá mức hoành tráng, cầm đầu là mười đại ác nhân hai trong số đó bị doạ đến phát điên, năm ác nhân nhanh chóng lựa chọn tự phế võ công, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn ba ác nhân tự biết nghiệp chướng nặng nề không thể quay đầu lại, thà rằng rút kiếm tự vẫn cũng không dám khiêu chiến Nam Môn Đại Nhân.
Người trong giang hồ đều nói kiếm hiệp chém tà đánh bại họ.
Chỉ có ta và Nam Môn Đại Nhân biết, họ tự bại dưới tay của bản thân.
20.
Sau trận chiến này, danh hiệu của Nam Môn Đại Nhân vang dội khắp Cửu Châu.
Hễ là nghe nói qua ác nhân Nam Môn Đại Nhân, tám chín phần mười đều lựa chọn chậu vàng để rửa tay.
Còn lại không tới mười ác nhân thì đều ẩn nấp sợ ‘Kiếm hiệp chém tà’ và ‘Kiếm chém ác’ chém tới đầu mình.
Việc trị an của các thành trì, thôn xóm đều rất tốt, tuy rằng không nhặt đồ rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa nhưng so với thường ngày tốt hơn rất nhiều. Các nơi nha môn bộ khoái đã bắt đầu làm nghề phụ, thậm chí còn gián tiếp kéo kinh tế của Cửu Châu trở lên phát triển.
Trong hoàng cung đế vương biết được việc này mặt rồng mừng rỡ, bạn cho Nam Môn Đại Nhân một kim bài và một bức thư với bốn chữ to ‘Chém tà giết ác’.
21.
Có đôi khi, Nam Môn Đại Nhân cảm thấy nhàm chán.
“ u Dương lão đệ, ngươi nói cuộc sống như này khi nào mới kết thúc đây.”
“Sao?” Ta không hiểu: “Dựa vào danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa, còn không nguy hiểm tới tính mạng, không vui sao?”
“Những thứ này đều là giả, kẻ có danh tiếng mà không có thực lực sớm muộn gì thiết lập nhân vật cũng sẽ sụp đổ.”
Nam Môn Đại Nhân trầm ngâm suy nghĩ, cũng nghĩ mãi không ra kế sách vẹn toàn.
“Nếu không thì ta chủ động thẳng thắn với người trong thiên hạ?” Nam Môn Đại Nhân hỏi ta.
“Đừng, những ác nhân này nhất định sẽ giết chết huynh.” Ta vội vàng ngăn cản.
“Dù sao ác nhân cũng chỉ còn một ít, sẽ luôn có người đứng về phía ta.”
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi.” Ta cảm thấy hơi buồn cười: “Ví dụ như những người dựa vào huynh kiếm tiền nhất định sẽ nắm bắt cơ hội để đạp cho huynh một cước.”
“Vì sao?” Nam Môn Đại Nhân không hiểu.
“Họ dùng ta bịa ra nhiều câu chuyện như vậy, nào là kể chuyện nào là in thoại bản kiếm được đầy chậu đầy bát, không nên cảm ơn ta sao?”
“Ngu ngốc, không có Nam Môn Đại Nhân huynh, họ cũng có thể bịa ra một người họ Tây Môn Đại Nhân khác.”
22.
“Vậy những người đó đừng dựa vào ta kiếm tiền, chung quy cũng sẽ không đạp ta một cước chứ?”
“Người nào từng tâng bốc huynh thì đều có thể bỏ đá xuống giếng.”
“Đây là vì sao?” Nam Môn Đại Nhân vẫn không hiểu.
“Mọi người đều say nhưng mình ta tỉnh táo, con chó còn biết đạo lý này.”
Nam Môn Đại Nhân suy tư nhưng hình như vẫn chưa hiểu.
“Vậy người nào không tâng bốc ta thì sẽ không ghi hận ta sao?”
“Không đến mức ghi hận nhưng họ vẫn sẽ mắng chửi.”
“Sao lại như vậy?” Nam Môn Đại Nhân vẫn không hiểu như cũ.
“Bức tường đổ thì mọi người đẩy thôi, con chó còn biết đạo lý này.’
23.
Sau nhiều ngày, Nam Môn Đại Nhân cuối cùng cũng hiểu ra.
Hắn giấu kín thân phận, ngồi một mình trong góc quán rượu, tay nắm chặt khối kim bài ‘Chém tà giết ác’ uống vô số bình rượu mạnh.
“Cho nên.” Nam Môn Đại Nhân say khướt hỏi ta: “Chỉ có một mình ngươi sẽ đứng về phía ta phải không?”
“Sai rồi.” xoay chuôi kiếm rồi tỏ vẻ lắc đầu.
“Còn có những người khác?” Nam Môn Đại Nhân liền phấn chấn.
“Ý ta muốn nói, ta là một thanh kiếm, không phải người.”
Nam Môn Đại Nhân không tìm được con đường thuộc về mình, hắn chỉ có thể tiếp tục sắm vai ‘Kiếm hiệp chém tà’.
Có một nhóm sát nhân giết người Vong Mệnh Đồ, nghe nói Nam Môn Đại Nhân đến Giang Đông lập tức tuyên bố rửa tay trong chậu vàng.
Ngày hôm sau rửa tay trong chậu vàng thì lão đại nhóm Vong Mệnh Đồ liền chết thảm trong nhà, một nhà già trẻ bị giết hết sạch, ngay cả đứa trẻ quấn tã lót cũng không buông tha.
Hiện trường giết người chỉ để lại bốn chữ bằng máu: “Chém tà giết ác.”
Trên thực tế, vụ án giết người này không liên quan đến Nam Môn Đại Nhân.
Lão đại bị giết kia từng giết cả nhà một nông dân, chỉ có tiểu nhi tử ra ngoài hái thuốc mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Tiểu nhi tử vì báo thù, khổ luyện võ công lấy ‘Kiếm hiệp chém tà’ làm thần tượng, thề sẽ báo thù cho người nhà.
Hắn ta báo huyết hải thâm cừu, lại đi huỷ hoại thanh danh của Nam Môn Đại Nhân.
24.
Trong lòng dân chúng Cửu Châu và nhân sĩ giang hồ Nam Môn Đại Nhân là hoá thân hoàn mỹ của chính nghĩa.
Bây giờ, thần tượng hoàn mỹ bị vấy bẩn, từ chính nghĩa hoá thân thành kẻ gian ác.
Trong một đêm danh tiếng thối nát của Nam Môn Đại Nhân truyền khắp Cửu Châu.
Vô số người đứng ra chỉ trích Nam Môn Đại Nhân, thậm chí giang hồ còn thành lập một ‘Liên minh diệt 『Chém tà 』’.
Tin đồn ngày càng lan truyền tệ hơn, nhiều quần chúng chạy theo phong trào, có rất nhiều chuyện bẩn thỉu mà chưa tìm ra được hung thủ, tất cả đều ấn lên đầu kiếm hiệp chém tà.
Từ ‘Kiếm hiệp chém tà’ đến ‘Giày nỉ đê tiện bị mù’ chỉ mất ba ngày.
25.
Cũng có một số người giảng đạo lý ý muốn thanh minh giúp kiếm hiệp chém tà.
Đáng tiếc, không ai để ý chân tướng sự thật, mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin.
“ u Dương huynh đệ, rõ ràng ta chưa làm gì, tại sao lại có nhiều người tung tin đồn về ta như vậy?”
Nam Môn Đại Nhân rất đau khổ.
Ta cũng không biết an ủi hắn thế nào, chỉ nói một câu:
“Không sao đâu, loại chuyện bịa đặt thế này cũng không phải là lần đầu tiên.”
26.
Ngày thứ bảy bị tung tin đồn nhảm, ‘Liên minh diệt [Giày nỉ]’ đã chặn Nam Môn Đại Nhân lại.
“Giày nỉ đê tiện bị mù, ngươi có biết tội?” Người cầm đầu quát.
Nam Môn Đại Nhân bị bao vây bỗng nhiên cười lên.
Hắn cười to, cười đến điên cuồng ngang ngược, cười đến mức mấy trăm người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta thấy vẻ khổ não trên mặt hắn chợt biến mất không còn nữa, mỗi một nếp nhăn đều giãn ra.
Hắn bước chân về phía trước, tay phải rút ta ra, tay trái lấy bùa, ngang nhiên đánh về phía kẻ địch đứng đầu.
Ta nhìn hắn hăng hái giống như quay về năm đó cái đêm đại chiến với Mộ Dung Vinh Mục.
27.
Nam Môn Đại Nhân không nói một câu nào.
Tất cả chúng ta đều biết, bất luận hắn thanh minh cho bản thân thế nào đều không có ý nghĩa.
Hắn nén giận, vì làm người tốt cho thiên hạ lâu như vậy.
Bây giờ, hắn muốn vì bản thân làm một kẻ ác quang minh chính đại một lần.
28.
Dù đã giác ngộ nhưng kiếm pháp của Nam Môn Đại Nhân vẫn bình thường như vậy.
Trong những câu chuyện của người kể chuyện đó, thiếu niên bị ép tới bước đường cùng đều sẽ bộc phát ra tiềm năng nghịch thiên, hoàn thành nhiều sự nghiệp vĩ đại mà tưởng chừng không có khả năng làm được.
Trước khi Nam Môn Đại Nhân sắp chết, ta thấy được sự giải thoát trong mắt hắn.
29.
Nam nhân có râu quai nón giết chết Nam Môn Đại Nhân đang đắc ý sờ soạng tìm kiếm thứ gì đó trên người Nam Môn Đại Nhân.
Nhưng hắn ta chưa kịp đắc ý quá năm giây đã bị một con ma bệnh lao tướng ngũ đoản dùng một đao đâm chết.
Không còn mục tiêu chung, cái gọi là liên minh liền sụp đổ.
Mọi người rút kiếm ra chém về những đồng minh một giây trước còn sóng vai chiến đấu cùng nhau.
“Kiếm hiệp chém tà thành danh lâu như vậy, chắc chắn tích góp được rất nhiều bảo bối.”
Có người nghĩ như vậy, vì thế mọi người đều nghĩ như vậy.
Những người mù quáng đi theo đánh nhau đầu rơi máu chảy chỉ vì một bảo tàng không tồn tại.