Kiếm Gãy Rồi - Chương 1
1.
Hắn ta họ Mộ Dung Long, tự Vinh Mục, được triều đình khâm phong cho Nhung Châu Mục. (Mục là quan mục coi quản một châu.)
Ta là tướng lĩnh dưới quyền của hắn ta.
Nguyên nhân ta và hắn ta kết thù rất đơn giản, đó cũng không phải việc lớn gì chỉ là lỡ lời mà thôi.
“Mạt Tướng U Dương Dương bái kiến Nhung Châu Mục Mộ Dung Vinh Mục đại nhân.”
Dựa theo lễ tiết, ta phải cung kính với hắn ta như vậy.
Nhưng những lời này thật sự rất không thuận miệng, hơn nữa ngày đó ta vừa mới bị cảm, vì thế những lời này biến thành: “Mạt Tướng U Dương Dương, bái kiến ê ô ò ò á đại nhân.”
Mộ Dung Vinh Mục tức giận, muốn lôi ta ra ngoài chém ngay tại chỗ.
Nếu không có Nam Môn Đại Nhân khuyên can ta đã sớm thành vong hồn dưới lưỡi đao.
2.
Nam Môn Đại Nhân là quân sư của Mộ Dung Vinh Mục.
Hắn có họ kép là Nam Môn, tên là Đại Nhân, tự Cập Quan.
Nam Môn Đại Nhân không thích bị người ta gọi là ‘Mào gà’, cho nên có rất ít người biết tự của hắn.
Nghe nói hắn còn một đệ đệ tên là Nam Môn Tiểu Nhân.
Ba năm trước, Nam Môn Tiểu Nhân bị kẻ gian hại chết, Nam Môn Đại Nhân liều mạng muốn tra ra hung thủ.
Nam Môn Đại Nhân đã cứu ta một mạng, trong lòng ta vẫn luôn biết ơn nên đã âm thầm trợ giúp hắn.
Ngay sau đó, ta đã tìm được một ngăn bí mật trong thư phòng của Mộ Dung Vinh Mục, phát hiện một phong thư tình của Mộ Dung phu nhân viết cho Nam Môn Tiểu Nhân.
Ta vốn tưởng rằng bắt được nhược điểm của Mộ Dung phu nhân, kế hoạch lợi dụng điểm yếu của Mộ Dung phu nhân, trả hỏi sự thật đằng sau cái chết của Nam Môn Tiểu Nhân.
Không ngờ tới, Mộ Dung phu nhân không chấp nhận bị uy hiếp liền trực tiếp đánh nhau với ta trong tẩm cung.
Võ công của nàng ta rất cao cường, chúng ta đánh nhau khó mà tách rời, đánh nhau đến mức phát ra động tĩnh đưa Mộ Dung Vinh Mục tới.
Thông qua đoạn đối thoại giữa vợ chồng họ, ta mới biết được, Mộ Dung Vinh Mục thích đội mũ xanh, phong thư tình kia là vật phẩm hắn ta cất giữ.
3.
Nam Môn Tiểu Nhân cự tuyệt lời tán tỉnh của Mộ Dung phu nhân, cho nên hắn ta bị Mộ Dung Vinh Mục đánh chết.
Mà ta đến đánh nhau hãm hại Mộ Dung phu nhân nên bị Mộ Dung Vinh Mục đánh chết.
___ Có vẻ như Mộ Dung Vinh Mục thật sự rất để tâm với Mộ Dung phu nhân.
Không hiểu vì sao, rõ ràng cơ thể ta đã chết nhưng linh hồn không thể rời khỏi thân xác.
“U Dương Dương, ngươi cho là ngươi đã chết thì tất cả mọi chuyện sẽ xong sao?” Mộ Dung Vinh Mục đứng giữa hai bên nói với xương cốt của ta.
Hắn ta nắm lấy cổ ta, một hơi thở kỳ lạ chạy trên hài cốt của ta.
Rất nhanh, ta biến thành một thanh kiếm.
Xương cổ là chuôi kiếm, đầu lâu là đối trọng.
Xương sống là thân kiếm, xương sườn là lưỡi kiếm và các tứ chi được luyện hoá thành vỏ kiếm.
Về phần linh hồn của ta bị ngưng kết thành một viên bảo châu được khảm trên chuôi kiếm.
Tà thuật như vậy, mới thấy lần đầu.
5.
Tin tức về cái chết của ta bị Mộ Dung Vinh Mục phong toả, người ngoài đều cho rằng ta đã phản bội.
Chân tướng chỉ có Nam Môn Đại Nhân biết được.
Bởi vì ngày ấy khi ta đi tìm Mộ Dung phu nhân có mang theo một tấm phù truyền âm.
Hai huynh đệ Nam Môn Đại Nhân và Nam Môn Tiểu Nhân đều là đệ tử của môn phái ‘Phái Kiếm Phù’, am hiểu vẽ bùa.
Giang hồ đồn phái Kiếm Phù đặc biệt gian xảo, bởi vậy phái Kiếm Phù bị xếp vào loại tà giáo, thế nên đệ tử ra cửa hành tẩu giang hồ rất ít khi dám đề cập đến môn phái của mình.
Theo ta thấy đây hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Nam Môn Tiểu Nhân chính là một chính nhân quân tử.
Nếu hắn ta là kẻ phong lưu khinh bạc bỉ ổi, không đứng đắn thì có lẽ bây giờ hai chúng ta vẫn còn sống.
6.
Sau khi ta chết, Nam Môn Đại Nhân quyết tâm báo thù.
Trong đêm tối lộng gió của một tháng lọ, Mộ Dung Vinh Mục cầm theo thanh kiếm ta đây ngồi ngay ngắn trên nóc nhà tẩm cung, mỉm cười nhìn Mộ Dung phu nhân đang đan mũ cho hắn ta.
Nam Môn Đại Nhân cầm bùa ẩn thân tới gần, bỗng nhiên từ hư không hiện thân chém một kiếm về phía Mộ Dung Vinh Mục.
Mộ Dung Vinh Mục cuống quýt rút kiếm, vung ‘Ta’ nghênh chiến với Nam Môn Đại Nhân.
y dô má ơi, chiến kiếm của Nam Môn Đại Nhân vừa dài vừa nặng chém vào người đau quá đi.
Hai người đánh qua đánh lại, giao chiến mấy chục hiệp, đột nhiên Nam Môn Đại Nhân bay lên trời hai tay kéo chiến kiếm vung lên chém xuống.
Mộ Dung Vinh Mục không chút hoang mang vung lưỡi liếm lên chống đỡ.
Ta thấy lưỡi kiếm càng ngày càng gần sợ tới mức lạnh run.
“Răng rắc.”
Ta đứt gãy.
7.
Mộ Dung Vinh Mục không nghĩ tới vũ khí sẽ gãy, chửi ầm lên hỏi:
“ u Dương Dương, khi còn sống ngươi không biết làm người, sau khi chết cũng không biết làm kiếm, ngươi còn có thể làm được cái gì?”
Ở Nhung Châu không có chiến sự, ta sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ ra trận giết địch, bình thường cũng thuộc huấn luyện, bởi vì tuổi còn trẻ đã bị bệnh loãng xương.
Không ngờ tới điều này lại trở thành tiền đề báo thù.
“Mộ Dung Vinh Mục! Nộp mạng đi!”
Nhân lúc Mộ Dung Vinh Mục không có vũ khí Nam Môn Đại Nhân từng bước đi đến, vặn eo đạp xuống đất chiến kiếm xoay tròn chém ra.
Kiếm quang như sương, chém xuống một cái đầu lành.
8.
“ u Dương huynh đệ, hiện tại ca ca coi như đã báo thù cho ngươi.”
Sau đó suốt đêm chạy khỏi Nhung Châu, Nam Môn Đại Nhân nói với ta.
“Cảm ơn, nếu có thể phóng thích ta khỏi thanh kiếm thì tốt.”
Bị nhốt trong thanh kiếm ta nói với Nam Môn Đại Nhân.
“Nếu có thể làm được điều này thì nên gọi ta là Nam Môn Biến Nhân.” Nam Môn Đại Nhân vô tội nói.
“Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ai đem ngươi biến thành kiếm thì ngươi để người đó biến ngươi trở lại.”
“Chính là Mộ Dung Vinh Mục đã bị huynh chém đó!”
Nam Môn Đại Nhân nhức đầu, dùng nụ cười che dấu sự xấu hổ.
9.
“Ít nhất hãy tìm cách nối lại xương cốt của ta.” Ta nói với Nam Môn Đại Nhân khi bị chặt thành hai mảnh.
“Ta nghĩ không ra biên pháp, ta không phải đúc kiếm sư.” Nam Môn Đại Nhân lại vô tội nói.
“Chung quy ta đây không thể cả đời làm một người kiếm được?”
“Ngươi đã chết rồi, biến thành dạng nào cũng không thành vấn đề.”
“Người chết phải vào luân hồi, huynh nhìn đức hạnh này của ta giống vào luân hồi không?”
Nam Môn Đại Nhân không nói.
Sau một lúc lâu, hắn thở dài.
“Được, đưa phật đưa tới tây thiên, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
10.
Nhung Châu phát lệnh truy nã, ra khỏi Nhung Châu sẽ không có hiệu lực.
Nam Môn Đại Nhân chuẩn bị đưa ta đến Đúc Kiếm Cốc, tìm kiếm biện pháp đúc lại.
Bây giờ đang trong thời kỳ loạn thế, hoàng thượng ngu đốt vô năng, các châu làm theo ý mình, tự nhiên cũng có không ít giang hồ tranh chấp.
Nhưng hành trình từ Nhung Châu đến Đúc Kiếm Cốc ước chừng ba ngìn dặm, không có một tên cường đạo nào dám động thủ với Nam Môn Đại Nhân.
Không có nguyên nhân nào khác.
Một nam nhân trung niên ăn mặc như một kiếm khách, trên lưng còn tạo hình khoa trương đeo cốt kiếm, bên hông còn treo một chiến kiếm ngăm đen rất nặng.
Điều làm cho kẻ khác sợ chính là thỉnh thoảng kiếm khách này sẽ nói chuyện với cốt kiếm ở trên lưng, cốt kiếm cũng sẽ sử dụng âm thanh của kiếm để đáp lại hắn.
Người có tính cách tà ma như thế ai dám đắc tội?
Thật ra, kiếm pháp của Nam Môn Đại Nhân chỉ có thể tính ở hạng hai.
Hắn áp chế bùa dưới đáy hòm cần phải niệm một chuỗi dài chú ngữ mới có tác dụng, cũng không thích hợp sử dùng trong thực chiến.
“Nhân tài biết khoe khoang mới có thể sống lâu.”
Đây là bọn ta cùng nhau ngộ ra đạo lý này.
11.
“Vãn bối Nam Môn Đại Nhân đệ tử phái Kiếm Phù, bái kiến cốc chủ tiền bối.”
“Miễn lễ, có chuyện gì?”
“Có một bằng hữu của ta bị kẻ gian làm hại biến thành thanh kiếm này, đã bị đánh gãy trong trận chiến.”
Cố chủ Vương Đại Chuỳ Đúc Kiếm Cốc, nghe Nam Môn Đại Nhân tự thuật xong liền rơi vào trầm tư.
“Tiếp tục nói.”
“Vãn bối cả gan muốn mời cốc chủ chữa trị cho kiếm này.” Nam Môn Đại Nhân cúi đầu thỉnh cầu.
Vương Đại Chuỳ nhắc tới thanh kiếm là ta đây, lấy tay búng nhẹ vào lưỡi kiếm và thổi hơi vào.
Đáng ghét, lão ta bị thối mồm.
“Tu sửa kiếm này đối với một cốc chủ mà nói không phải việc khó. Chẳng qua là thù lao thôi …”
Vương Đại Chuỳ xoa xoa ngón tay, cười nhìn về phía Nam Môn Đại Nhân.
“Chỉ cần có thể sửa chữa kiếm này, cốc chủ muốn vãn bối làm cái gì cũng được.”
Thấy Nam Môn Đại Nhân sảng khoái như vậy, Vương Đại Chuỳ vui sướng gật đầu.
12.
Ngày hôm sau, Vương Đại Chuỳ mang ta đến miệng núi lửa dùng bí thuật kích phát ra nham thạch nóng chảy, ném hai đoạn bị đứt của ta vào nham thạch nóng chảy.
“ y dô má ơi, bỏng chết ta rồi!”
“Tiểu tử, câm miệng!”
Vương Đại Chuỳ vẫy tay một cái, các đệ tử của đúc Kiếm Cốc hợp lực kéo ra một cây búa thật lớn đưa vào tay lão ta.
Vương Đại Chuỳ cầm đại chuỳ cả người khí thế tức khắc thay đổi, trong lúc giơ tay nhấc chân dường như có hàng vạn uy lực.
“Rèn xương thành sắt! Ngưng tụ linh hồn thành mũi kiếm!”
Vương Đại Chuỳ gầm lên một tiếng, mỗi khi phun ra một chữ ta đều phải nặng nề chịu một búa.
“Nghìn búa trăm dìm ___ Nửa câu sau là gì?”
Vương Đại Chuỳ cũng lười suy nghĩ, lại một búa nữa đập vào người ta.
13.
Bảy ngày bảy đêm đập ta vào nước lạnh, giọng hát của ta gần như khàn đặc.
Tuy rằng ta không có giọng hát.
Ngày thứ bảy, Vương Đại Chuỳ đúc lại ta xong giao cho Nam Môn Đại Nhân.
“Được rồi, người thử xem.”
Nam Môn Đại Nhân quan sát ta, ta cũng nhìn hắn.
Hắn rút chiến kiếm của mình ra huých nhẹ ta một cái.
“Răng rắc.”
Thanh chiến kiếm này đúc từ sắt tinh luyện thế nhưng đã bị gãy.
Nam Môn Đại Nhân ngây ngẩn cả người, ta cũng ngẩn cả người.
“Vãn bối khấu tạ cốc chủ, đại ân đại đức suốt đời không quên!” Nam Môn Đại Nhân quỳ xuống nói tạ ơn.
“Cốc chủ có ân tái tạo, vãn bối cả đời không dám quên!” Ta cũng mở miệng nói tạ ơn.
“Được người nhờ vả hết lòng làm việc.” Vương Đại Chuỳ nói: “Cũng do các ngươi có vận khí tốt, không phải bản cốc chủ khoe khoang phóng tầm mắt nhìn cả Cửu Châu cũng chỉ có một Vương Đại Chuỳ là ta có thể tu sửa thanh kiếm này.”