Khương Thời - Chương 4
9
Chờ đến ba giờ tôi về đến nhà, Chu Thanh Nhạc và Chu Mẫn đã ở nhà chờ tôi.
Chu Thanh Nhạc vẫn giữ thái độ muốn giữ lại.
“Khương Thời, anh thật sự không muốn ly hôn với em, em cho anh thêm một cơ hội đi.”
Tôi móc thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra, đặt trước mặt anh ta.
“Tôi vừa tìm luật sư soạn, anh xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
Chu Thanh Nhạc còn muốn nói chuyện, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái, dùng lời cắt ngang anh ta.
“Tôi đã hẹn giờ gửi video quay hôm qua.”
“Nếu như trước bốn giờ mà anh còn chưa ký, video sẽ tự động gửi đến công ty của anh.”
“Anh tự xem mà xử lý đi.”
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên sự hung ác.
“Khương Thời, em nhất định phải làm mọi chuyện hoàn toàn không để lại chỗ trống sao?”
Chu Mẫn cũng chạy tới kéo cánh tay của tôi.
“Dì à, cha cháu thật sự biết sai rồi, dì cho ông ấy một cơ hội nữa đi.”
Tôi cau mày, không nhịn được nói: “Chu Thanh Nhạc, anh còn 45 phút.”
Vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn tôi một chút, cuối cùng quyết định.
“Nếu đã vậy, tôi cũng không nể tình cảm vợ chồng gì nữa, tôi ký.”
Sau khi ký xong thỏa thuận ly hôn, Chu Thanh Nhạc thúc giục: “Có phải cô còn muốn mang hành lý của cô đi không?”
“Cô đi dọn trước đi.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của anh ta, tôi cười nói: “Tôi quả thực phải mang đồ đi, tôi sẽ không quay về nơi này nữa.”
“Anh đi làm chuyện của anh đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi sẽ không mang nhiều hơn một thứ đồ nào.”
Tôi quay người lên tầng, ở nơi tôi không nhìn thấy, ánh mắt Chu Thanh Nhạc hung ác nham hiểm.
Chờ tôi thu dọn xong hành lý đi từ trong phòng ra, đã hơn nửa giờ trôi qua rồi.
Chu Thanh Nhạc ngồi trên ghế sofa, không còn vẻ lo lắng vừa rồi.
Anh ta ân cần tiến lên trước xách hành lý giúp tôi.
“Để tôi tiễn cô lên xe.”
Chu Thanh Nhạc tiễn tôi đến tận trên xe, anh ta đặt hành lý ở cốp sau.
Nói với tôi một câu ẩn ý.
“Lái xe chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió.”
Tôi ngồi ở trong xe, Chu Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào tôi, dáng vẻ muốn tận mắt nhìn tôi rời đi.
Tôi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Rất nhanh, điện thoại di động của Chu Thanh Nhạc vang lên, sau khi anh ta nghe điện thoại, nhanh chóng rời đi.
Sau khi xác nhận anh ta đã đi, tôi lấy camera lỗ kim đã sớm đặt ở ghế sau ra.
Chắc hẳn quay lại được hết rồi.
Buổi sáng, Khả Khả nói với tôi, người phụ nữ nhốt con lần trước chính là Lưu Na.
Tôi đã cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng không đúng.
Ngày Khả Khả mất tích, Chu Mẫn không đi ra ngoài.
Vậy sao Lưu Na có thể tìm được vị trí chính xác của Khả Khả, cũng đưa con bé đi.
Chớ nói chi là, từ khi tôi và Chu Thanh Nhạc quen biết đến nay.
Khả Khả và Lưu Na hoàn toàn cũng chưa từng gặp mặt nhau.
Như vậy, chân tướng chỉ có một.
Vậy chính là có người chỉ đường cho Lưu Na.
Người này không phải ai khác, chỉ có thể là Chu Thanh Nhạc!
Tôi đột nhiên nghĩ đến, đời trước, một ngày trước khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, chính là Chu Thanh Nhạc đi bảo dưỡng xe giúp tôi.
Xế chiều hôm đó, anh ta mua vé máy bay xuất ngoại.
Bởi vì hiện trường tai nạn xe cộ quá mức thảm khốc, chứng cứ anh ta động tay đã sớm bị hủy diệt sạch sẽ không còn gì.
Anh ta cứ thế rửa sạch hiềm nghi.
Chu Thanh Nhạc muốn lấy được tài sản của tôi, một khi chúng tôi thật sự ly hôn.
Vậy anh ta sẽ không lấy được một đồng tiền nào của tôi.
Anh ta không muốn gà bay trứng vỡ, chỉ có thể bí quá hoá liều.
Tôi đã sớm lắp camera trong xe.
Chỉ cần Chu Thanh Nhạc ra tay, tôi nhất định khiến anh ta có chắp cánh cũng khó thoát.
10
Đến tối, tôi kêu em họ gọi điện thoại cho Chu Thanh Nhạc.
Nói cho anh ta biết, tôi gặp tai nạn xe cộ nhập viện rồi, sắp không qua khỏi.
Quả nhiên, không đến nửa giờ, Chu Thanh Nhạc sốt ruột hoảng hốt chạy tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, tôi nằm trên giường bệnh.
Cả người dùng chăn mền quấn cực kỳ chặt chẽ, trên mặt còn cố ý trang điểm bệnh nhân.
Em tôi vì để càng thật hơn mà còn một mình ở bên cạnh lén lau nước mắt.
Chu Thanh Nhạc hứng thú bừng bừng đi đến trước giường của tôi.
Nhìn dáng vẻ của tôi quả thực giống như sắp không qua khỏi, ra vẻ khổ sở hỏi em họ.
“Có chuyện gì thế, sao đang êm đẹp lại xảy ra tai nạn xe cộ?”
Em họ nghẹn ngào nói: “Tôi cũng không biết, sau khi chị tôi rời khỏi nhà anh không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Bác sĩ nói lần tai nạn xe cộ này rất nghiêm trọng, chị tôi sợ là…”
Nói được một nửa, em họ khóc không thành tiếng.
Chu Thanh Nhạc truy hỏi: “Xe thì sao? Xe ở đâu rồi?”
Em họ lau khô nước mắt.
“Xe đã trực tiếp báo hỏng rồi, hiện giờ cũng không biết đã kéo tới nhà máy phế liệu nào rồi.”
Chu Thanh Nhạc ngầm thở phào nhẹ nhàng một hơi.
Thấy thời gian cũng đã được rồi.
Tôi liếc mắt ra hiệu với em họ một cái, em ấy lập tức hiểu được.
“Chị, em đi mua cho chị chút đồ ăn chị thích ăn.”
“Bác sĩ nói, bây giờ chị muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó đi.”
Tên chó chết này, sao mà càng diễn càng giống thế.
Sau khi em họ đi, thái độ của Chu Thanh Nhạc khác thường.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, cười lạnh nói: “Khương Thời, cô cũng có hôm nay.”
“Không phải cô rất kiêu căng sao?”
“Không phải cứ nhất định muốn ly hôn với tôi sao?”
“Tôi ngược lại muốn xem xem, bây giờ cô mất cả mạng rồi, sao còn có thể ly hôn với tôi đây?”
Tôi chớp mắt mấy cái, ra vẻ hoảng sợ nhìn anh ta.
Anh ta nhìn phản ứng của tôi, thấy rất hài lòng, cả người dương dương đắc ý.
“Dù sao thì cô cũng sắp là người chết rồi, nói cho cô cũng không sao.”
“Xe của cô là do tôi động tay động chân, hệ thống phanh là do tôi làm hỏng.”
“Ha ha ha, tức giận đi.” Nói xong, Chu Thanh Nhạc vỗ tay mấy cái trên mặt tôi.
“Hiện giờ tất cả tài sản của cô đều là của tôi, hẳn là có thể trả hết tiền tôi nợ đánh bạc.”
“Con gái của cô, tôi vui vẻ sẽ thưởng cho nó mấy miếng thịt ăn.”
“Không vui thì sẽ đá nó một cước ra khỏi cửa.”
“Nó không phải bảo bối của cô sao?”
“Tôi chính là muốn nhìn cô chết cũng không nhắm mắt.”
“Nói thật cho cô biết, nếu không phải vì tài sản của cô, cô cho rằng tôi bằng lòng dỗ dành cô hàng ngày sao?”
“Cô cũng không nhìn một chút xem cô là mặt hàng gì?”
11
Đột nhiên, cửa bị đạp ra một cái.
Em họ nghênh ngang đi từ ngoài cửa vào.
“Chị, em nói rồi mà, chị trực tiếp nộp video cho cảnh sát là được rồi.”
“Chị nhất định phải làm như này, làm hại em còn phải rặn ra mấy giọt nước mắt, một người đàn ông như em…”
Tôi ném cái gối về phía em ấy.
“Ngậm miệng!”
Chu Thanh Nhạc sợ ngây người.
Sắc mặt anh ta trắng bệch đứng lên từ trên ghế.
“Có ý gì?”
“Video cái gì?”
“Khương Thời, không phải cô xảy ra tai nạn xe cộ sao?”
Tôi xốc chăn mền lên, thân thủ mạnh mẽ nhảy xuống từ trên giường.
“Ngại quá, khiến anh thất vọng rồi, không xảy ra tai nạn xe cộ.”
Anh ta lùi lại mấy bước, lại bị em họ đá một cái ngã xuống mặt đất.
Ngoài miệng còn đang tự lẩm bẩm.
“Không có khả năng, xe rõ ràng đã hỏng, cô không thể nào không xảy ra chuyện gì.”
Tôi xoay tròn cánh tay, tát một cái vào trên mặt của anh ta.
“Có thể nào là, tôi hoàn toàn không lái xe hay không.”
Dáng vẻ Chu Thanh Nhạc như ăn phải phân, mở to hai mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi đã sớm biết anh muốn động tay động chân, cố ý lắp camera trên xe.”
“Quay lại tất cả quá trình gây án của anh, bây giờ còn có anh chính miệng thừa nhận.”
“Không mất tám năm, mười năm thì anh đừng mong ra ngoài.”
Cuối cùng anh ta mới phản ứng lại.
“Cuộc điện thoại công ty lúc ấy cũng là cô tìm người gọi tới sao?”
“Vì để kéo tôi rời đi?”
“Đương nhiên, nếu anh không đi, sao tôi dễ tìm xe kéo đến được.”
Chu Thanh Nhạc không giảo biện nữa, cả người nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết.
Thông qua Chu Thanh Nhạc khai báo, Lưu Na là đồng phạm của anh ta.
Hai người đều bị bắt vào ăn cơm tù.
12
Hôm đó, tôi dẫn theo Khả Khả ra ngoài tản bộ.
Đụng phải một người bẩn thỉu đang lục thùng rác ở đối diện.
Khả Khả kéo tay của tôi, nói: “Người kia hình như là chị gái.”
Nghe thấy giọng Khả Khả, Chu Mẫn xoay người nhanh chóng nhào về phía tôi.
Quỳ rạp xuống bên chân tôi.
“Dì à, cháu sai rồi.”
“Cháu không hề biết chuyện cha mẹ cháu hại dì, dì mau cứu cháu đi.”
“Đám người đòi nợ kia muốn bán cháu đi, hiện giờ cháu còn không có nhà.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn sang Khả Khả.
“Bé cưng, con nói xem, đối với người từng làm tổn thương con, phải làm thế nào?”
Khả Khả nghiêng đầu suy nghĩ.
“Mẹ đã từng nói, không thể tha thứ cho người từng làm mình tổn thương.”
“Nếu không thì sau này người ta vẫn sẽ hại mình nữa.”
Tôi thỏa mãn gật đầu, nhìn Chu Mẫn.
“Nghe thấy chứ, ngay cả đứa bé mấy tuổi cũng biết không thể tha thứ cho mày.”
Chu Mẫn nghe xong, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tôi dắt Khả Khả đi đến phòng an ninh.
“Anh bảo vệ à, có một kẻ lang thao đi vào trong khu nhà.”
“Loại người này đều là mầm mống tai họa đối với các chủ nhà, hy vọng lần sau các anh đừng để cô ta tiến vào nữa.”
Bảo vệ liên tục gật đầu, cầm gậy điện đi ra ngoài.
Rất nhanh, sau lưng vang lên tiếng Chu Mẫn hét chói tai.