Khương Thời - Chương 3
7
Sáng sớm hôm sau, tôi dẫn theo Khả Khả chuẩn bị tạm thời dọn ra ngoài ở một thời gian, lại bị Chu Thanh Nhạc ngăn cản.
Trong giọng của anh ta vô vùng không vui, thậm chí có chút táo bạo.
“Em muốn đi đâu?”
Tôi dừng bước lại, nhìn chằm chằm Chu Mẫn đang ăn sáng ở một bên.
“Nếu trong cái nhà này đã có người muốn làm tổn thương con gái của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không để con gái ruột của tôi rơi vào hiểm cảnh.”
Động tác Chu Mẫn ăn cơm dừng lại, con bé ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn tôi.
“Dì à, mặc kệ dì có tin hay không, cháu thật sự không có ý làm tổn thương em gái.”
Chu Thanh Nhạc kéo va li hành lý của tôi.
“Khương Thời, có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống thương lượng, nhất định phải ầm ĩ nghiêm trọng như vậy sao?”
Tôi hất tay của anh ta ra, chất vấn: “Là tôi đang làm ầm ĩ sao?”
“Anh có biết hôm qua con gái tôi suýt chút nữa đã không còn không?”
“Anh đau lòng cho con gái của anh, tôi không thể đau lòng cho con gái của tôi sao?”
Tôi oán hận nhìn thoáng qua Chu Thanh Nhạc, sau đó tôi dẫn theo con gái quay người ra khỏi cửa.
Trước khi kết hôn với Chu Thanh Nhạc, tôi vẫn luôn ở trong một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố.
Sau khi kết hôn, cân nhắc đến vấn đề mặt mũi của anh ta, tôi chủ động nhắc đến muốn đến nhà anh ta ở.
Tôi vẫn luôn cho người dọn dẹp căn hộ lớn trong thành phố định kỳ.
Mặc dù đã một thời gian không ở nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Chúng tôi liên tiếp ở đây ba ngày, ngày nào Chu Thanh Nhạc cũng chặn tôi ở dưới tầng.
Cầu xin tôi tha thứ, cam đoan sẽ không xuất hiện tình huống lần trước nữa.
Nhưng tôi vẫn luôn không bỏ qua, mặc anh ta ngày nào cũng đứng dưới tầng giống như hòn vọng phu.
Cuối cùng đến ngày thứ tư, Chu Thanh Nhạc không tới nữa.
Tôi cũng không để ở trong lòng, đưa Khả Khả đi học như thường lệ.
Sau khi đưa Khả Khả đến nhà trẻ.
Tôi đột nhiên nhớ tới một hộ khách ở gần đây, chuẩn bị đi tìm đối phương nói chuyện về hợp đồng.
Trùng hợp, tôi nhìn thấy một người cực kỳ quen mắt ở ven đường.
Mặc dù vành mũ kéo xuống rất thấp, mặc áo khoác hoàn toàn khác biệt với phong cách bình thường.
Nhưng tôi vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là Chu Thanh Nhạc.
Chu Thanh Nhạc ở trên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như đang chờ người nào đó.
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, đeo kính râm lớn từ sau lưng anh ta vỗ bờ vai anh ta một cái.
Chu Thanh Nhạc quay đầu, sau khi cười to vài tiếng, thân mật gảy chóp mũi của cô ta.
Động tác này rất thân mật, anh ta chưa từng làm thế với tôi.
Sau khi tôi và Chu Thanh Nhạc kết hôn, vẫn luôn tương kính như tân, có rất ít hành động thân mật.
Tôi luôn muốn, dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng giữa đường, khách sáo xa cách với nhau một chút cũng bình thường.
Chỉ là không ngờ, thì ra Chu Thanh Nhạc còn có một mặt tính trẻ con sáng sủa như thế.
Mặc dù bây giờ tôi không có tình cảm sâu đậm gì với anh ta.
Nhưng vừa kết hôn không lâu, anh ta vậy mà ngoại tình!
Hai người kéo tay, đi vào một quán cà phê.
Nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tôi thấy bọn họ tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Tôi dừng xe ở đường cái đối diện, thuận tiện ngồi ở trong xe quan sát.
Người phụ nữ bỏ kính râm che lại nửa gương mặt xuống.
Lại là vợ trước của Chu Thanh Nhạc, Lưu Na!
Trước đó Chu Thanh Nhạc nói với tôi, bọn họ ly hôn là bởi vì tính cách không hợp.
Sau khi chia tay thì cũng không còn liên hệ nữa.
Không ngờ hai người lại tự mình gặp mặt, thậm chí có hành động thân mật.
Xem ra Chu Thanh Nhạc vẫn luôn lừa gạt tôi!
Nghĩ đến thời gian dài như vậy đến nay, bên cạnh tôi vẫn luôn ngủ với một người miệng đầy lời dối trá.
Lông tơ của tôi lập tức dựng lên, không dám nghĩ kỹ nữa.
Hai người ngồi tròn hai tiếng trong quán cà phê, sau đó nói cười đi ra.
Mãi đến một khách sạn năm sao gần đó.
8
Ngồi ở trong xe, hai tay của tôi không nhìn được mà run rẩy.
Nghĩ đến chuyện Chu Mẫn đã làm với tôi và Khả Khả, tôi quả thực từng do dự có ly hôn với Chu Thanh Nhạc hay không.
Nhưng vừa nghĩ tới, sự giúp đỡ và ấm áp của anh ta lúc tôi khó khăn nhất.
Tôi do dự nhiều lần.
Không ngờ, người đàn ông khiến tôi nhiều lần thỏa hiệp vì anh ta, vậy mà đã sớm thông đồng với vợ trước.
Tôi hít sâu mấy hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Đã 20 phút trôi qua từ khi hai người đi vào khách sạn.
Tôi nhất định phải khiến anh ta trả giá đắt!
Tôi nhanh chóng gọi cho em họ, kêu em ấy dẫn mấy người bạn có thân thủ không tệ tới.
Không đến mười phút sau, em họ dẫn theo ba tên đô con cao lớn chạy đến.
Lúc nhỏ điều kiện gia đình em họ không được tốt, từng được nuôi mấy năm ở nhà tôi.
Tôi vẫn luôn coi em ấy như em trai ruột, công việc hiện tại của em ấy cũng đều do tôi tìm giúp.
Cho nên em ấy vẫn luôn nghe lời tôi.
“Chị à, vừa nghe máy chị em lập tức chạy đến.”
“Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tôi híp mắt nhìn về phía khách sạn cách đó không xa, phun ra mấy chữ từ trong miệng.
“Đi bắt gian.”
Em họ nghe vậy thì trừng lớn mắt, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
“Tên chó chết này, dám có lỗi với chị của em sao?”
“Hôm nay em đánh cho anh ta cả đời này cũng không cứng nổi nữa.”
Chủ khách sạn này là một người quen của tôi.
Sau khi tôi nói tóm tắt đơn giản mọi chuyện với anh ấy một lần, anh ấy vung tay lên.
“Con rùa rụt cổ đó ở trong phòng 1806.”
“Chị à, chỉ cần không ầm ĩ chết người, chuyện khác em đều gánh vác được giúp chị.”
Sau khi lấy được số phòng, em họ dẫn đầu, mấy người trùng điệp vọt vào khách sạn.
Tôi đi theo ở phía sau, vẫn luôn dùng di động quay lại.
Gõ cửa phòng vài tiếng, giọng Chu Thanh Nhạc vang lên trong phòng: “Ai vậy?”
Em họ đáp: “Cảnh sát, mở cửa!”
Trong phòng vang lên tiếng mặc quần áo xột xoạt và tiếng dép lê đi đường.
Chờ Chu Thanh Nhạc vừa mở cửa ra, em họ dẫn theo mấy người bỗng nhiên vọt vào.
Tôi bị mấy người cao to chặn ở phía sau, trong lúc nhất thời anh ta vậy mà không phát hiện ra tôi.
Chu Thanh Nhạc bị đẩy ngã trên mặt đất, nhìn em họ mơ hồ.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Lúc chúng tôi kết hôn chỉ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, không tổ chức tiệc rượu.
Cho nên Chu Thanh Nhạc cũng chưa từng gặp em họ tôi.
Em họ đạp một cước trên ngực Chu Thanh Nhạc, hung hăng bước lên.
“Có người báo cáo, trong phòng này có hành vi giao dịch mại dâm, tôi dẫn theo mấy người tới xem một chút.”
Chu Thanh Nhạc bị hù dọa, bỗng nhiên lắc đầu.
“Không có, không có, chúng tôi không phải giao dịch mại dâm, cô ấy là vợ trước của tôi.”
Nhìn theo ánh mắt của Chu Thanh Nhạc, tôi thấy được Lưu Na trốn ở trên giường.
Cô ta quấn trong chăn run lẩy bẩy.
Trên mép giường còn có nội y màu đen viền ren đã cởi ra.
Toàn thân trên dưới chỉ lộ ánh mắt ra bên ngoài.
Em họ nhả một hơi khói vào trên mặt Chu Thanh Nhạc.
“Vợ trước?”
“Cũng đã ly hôn rồi, các người còn có thể làm với nhau à?”
“Anh đúng là không cần mặt mũi sao?”
Chu Thanh Nhạc lúc này mới kịp phản ứng lại.
Anh ta giãy dụa muốn đứng lên, kêu gào: “Tôi hiểu rồi, các người căn bản không phải cảnh sát gì cả.”
“Các người rốt cuộc là ai?”
Dưới chân em họ vừa dùng sức, Chu Thanh Nhạc lại nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích được.
Em ấy tiến lên dò xét Chu Thanh Nhạc một lượt, cuối cùng dừng mắt ở thân dưới của anh ta.
Nụ cười dần dần vặn vẹo.
“Nếu anh đã thích làm loạn ở bên ngoài như vậy, vậy tôi sẽ phá hủy thứ đồ chơi này của anh.”
“Xem sau này anh làm sao tùy tiện cởi quần người khác được nữa?”
Dứt lời, em ấy giơ tay lên cầm cái ghế bên cạnh muốn đập xuống thân dưới của Chu Thanh Nhạc.
Chu Thanh Nhạc rất sợ, anh ta thét chói tai gào lên: “Đừng mà!”
Em họ hung hăng đập xuống.
Ghế chia năm xẻ bảy lúc cách cơ thể Chu Thanh Nhạc không tới 10 centimet.
Trong nháy mắt, không khí trong phòng đông lại.
Thân dưới của Chu Thanh Nhạc chảy ra một luồng chất lỏng màu vàng, tỏa ra mùi nước tiểu khai nồng nặc.
Em họ cười lên.
“Thật vô dụng, hù dọa một chút đã tiểu ra quần.”
“Chị, chị cũng quay lại rồi sao?”
“Vừa rồi em diễn giống hay không?”
Tôi đi tới từ sau đám người.
Trong khoảnh khắc Chu Thanh Nhạc nhìn thấy tôi, con mắt trừng lớn.
Anh ta bò lổm ngổm đến bên chân tôi, than thở khóc lóc.
“Khương Thời, em nghe anh nói, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.”
“Là Lưu Na nhất định phải tới tìm anh, bọn anh chỉ tâm sự bình thường thôi.”
Tôi đá anh ta một cái bay ra ngoài.
“Trò chuyện một chút tới tận trên giường sao?”
“Còn tiện tay để người ta cởi quần áo à?”
“Chu Thanh Nhạc, anh biết xấu hổ chút đi.”
Lưu Na dùng chăn mền bọc lấy ngực, chỉ vào Chu Thanh Nhạc, tức miệng mắng to: “Chu Thanh Nhạc, anh thật sự không biết xấu hổ.”
“Không phải anh nói anh không có được sự ấm áp trên người vợ nên mới tìm đến tôi sao?”
“Không phải anh nói anh cưới cô ta chính là vì…”
Không đợi Lưu Na nói hết lời, Chu Thanh Nhạc tiến lên tát một cái trên mặt cô ta.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Lưu Na, cô đừng có nói hươu nói vượn nữa, nếu không cô sẽ biết hậu quả!”
Lưu Na dừng lại, bụm mặt khóc lên.
Tôi nhìn Chu Thanh Nhạc, lạnh lùng nói: “Ba giờ chiều, tôi chờ anh ở nhà, đàm phán chi tiết ly hôn.”
Chu Thanh Nhạc cứng đờ, gương mặt trở nên trắng bệch.
Anh ta thử thăm dò hỏi: “Khương Thời, có thể cho anh thêm một cơ hội hay không?”
“Anh cam đoan sẽ không tái phạm nữa.”
Tôi lắc lư điện thoại.
“Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ gửi video đến hòm thư công ty của anh.”
Sau khi giải quyết xong Chu Thanh Nhạc, tôi tới nhà trẻ đón Khả Khả tan học.
Con nhàm chán cầm điện thoại tôi chơi.
Bỗng nhiên, con giơ điện thoại di động lên trước mặt tôi.
“Mẹ, đây chính là dì lần trước nhốt con lại.”
Tôi nhanh chóng cầm lấy điện thoại xem.
Là Lưu Na!