Khương Thời - Chương 2
4
Ngày hôm sau đúng lúc là cuối tuần, phương án mà tôi vẫn luôn phụ trách trước đó đột nhiên xảy ra vấn đề.
Công ty đột ngột cử tôi đi công tác ngắn ngày ở thành phố bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt ngủ say của con gái, tôi vốn muốn từ .
Nhưng Chu Thanh Nhạc tới vỗ bả vai của tôi, trấn an nói: “Không sao đâu, chuyện làm ăn của em không thể chậm trễ.”
“Cả ngày hôm nay anh đều sẽ không ra khỏi cửa, ở nhà với Khả Khả, em yên tâm đi.”
Tôi bất an nắm lấy tay của anh ta.
“Anh cam đoan, nhất định phải trông con bé một tấc cũng không rời.”
Chu Thanh Nhạc trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, Khả Khả cũng là con gái của anh, anh sẽ bảo vệ tốt cho con bé.”
Cửa phòng Chu Mẫn đóng chặt, sau khi tôi nhìn chằm chằm con gái, lo sợ bất an ra ngoài.
Chỉ là trong nháy mắt khi tôi quay người, cửa phòng vốn đóng chặt đã hở ra một khe nhỏ.
Chu Mẫn xuyên qua khe cửa, cười vặn vẹo cười.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc, trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an.
Nhân lúc nghỉ trưa, tôi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Chu Thanh Nhạc.
Gọi mười cuộc điện thoại mà vẫn luôn không có ai nghe máy.
Trái tim của tôi bỗng nhiên như bị siết chặt, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.
Ngay khi tôi do dự có nên chạy về nhà hay không, Chu Thanh Nhạc gọi điện thoại tới.
Đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, không chờ anh ta nói chuyện, tôi nhanh chóng đặt câu hỏi: “Tại sao lâu như thế không nghe máy?”
“Có phải là Khả Khả xảy ra chuyện gì không?”
Chu Thanh Nhạc nuốt nước miếng, thở hồng hộc đáp: “Khương Thời, em đừng vội, nghe anh nói.”
“Vừa rồi anh đi ra ngoài mua đồ, có thể là do không khóa cửa, lúc trở về đã không thấy Khả Khả đâu cả.”
“Anh đã báo cảnh sát rồi, hiện tại cảnh sát cũng đang giúp tìm con bé.”
Dường như có một tiếng sấm nổ ầm trong đầu tôi, thân thể vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại của tôi cùng tan biến, tôi quát vào điện thoại: “Không phải em đã nói anh phải trông Khả Khả một tấc cũng không rời sao?”
“Vì sao em vừa đi, con bé đã mất tích rồi?”
“Rốt cuộc anh có thứ gì khẩn cấp nhất định phải lập tức ra ngoài mua?”
Đầu bên kia điện thoại ấp úng.
“Chu Mẫn đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, trong nhà không có đồ con bé cần dùng cho nên anh ra ngoài mua giúp con bé.”
Chu Mẫn!
Lại là Chu Mẫn!
Tôi rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều vệ sinh trong phòng vệ sinh.
Con bé vậy mà dùng cớ này để đuổi Chu Thanh Nhạc đi!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi mua vé chuyến xe gần nhất chạy về nhà.
Vừa mới tiến vào cửa, Chu Mẫn ngồi ở trên ghế sofa, trên mặt còn vệt nước mắt.
Chu Thanh Nhạc ngồi ở một bên an ủi con bé.
Nhìn thấy tôi trở về, Chu Mẫn khóc ròng kéo tay của tôi: “Dì ơi, cháu xin lỗi, là cháu kêu cha ra ngoài mua băng vệ sinh.”
“Cháu ở trong nhà vệ sinh chờ, không ngờ em gái tự mình đi ra ngoài.”
Tôi hất tay con bé ra, không muốn nsoi nhảm thêm câu nào với con bé nữa.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Thanh Nhạc: “Cảnh sát nói thế nào?”
Anh ta không dám ngẩng đầu đối mặt với tôi.
“Cảnh sát chỉ nói còn đang tìm, kêu chúng ta chờ tin tức.”
Máu huyết tôi từ từ vọt lên trên đỉnh đầu.
“Cho nên?”
“Các người an vị ở đây chờ tin tức sao?”
“Không biết ra ngoài tìm sao?”
Chu Mẫn khóc đến mức thở không ra hơi.
“Dì, cháu và cha cháu đều đã đi tìm ở gần đây.”
“Cũng không thấy em gái, dì đừng nóng giận, hiện tại cháu tiếp tục ra ngoài tìm.”
Tôi lạnh lùng cảnh cáo con bé, cắn răng nói: “Chu Mẫn, cháu đừng cho rằng dì không biết cháu giở trò gì?”
“Nếu như không thể tìm được Khả Khả về, dì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cháu!”
Chu Thanh Nhạc thấy con gái khóc đến tê tâm liệt phế, cũng có chút không kiên nhẫn được nữa với tôi.
“Khả Khả mất tích, tất cả mọi người đều rất gấp gáp, Mẫn Mẫn cũng không sai, em hung dữ với con bé như thế làm gì?”
Tôi hung hăng liếc anh ta một cái: “Không phải anh nói sẽ bảo vệ Khả Khả thật tốt sao?”
“Tôi hỏi anh, hiện tại người đâu?”
Tôi nhìn hai cha con bị tôi nói đến không thể nói lời nào, dậm chân, xông ra khỏi cửa.
5
Ngoài phòng đột nhiên đổ mưa to, tôi vừa gọi Khả Khả vừa điên cuồng chạy trên đường.
Tôi không biết đứa con gái năm tuổi của tôi giờ đang ở đâu.
Có chỗ che mưa hay không? Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Hoặc là đã bị bọn buôn người mang đi.
Tôi không còn dám nghĩ tiếp, trong lúc hoảng hốt chạy bừa, đạp hụt một bước.
Chiếc đinh sắt bị nước mưa cuốn trôi đâm vào mắt cá chân, tạo ra một vết thương hở rất lớn.
Máu tươi chảy xuống theo nước mưa.
Tôi không để ý đến đau, sau khi đứng lên, tiếp tục vừa gọi vừa tìm.
Đột nhiên, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Tôi nhanh chóng chạy tới theo tiếng khóc.
m thanh truyền ra từ trong một phòng đựng thùng hàng cũ nát.
Cửa thùng đựng hàng bị khóa bằng một sợi dây xích gỉ sét.
Tôi ghé sát vào khe cửa nhìn vào trong, bên trong tối như mực, không nhìn thấy được gì cả.
Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bé gái nức nở.
“Là Khả Khả sao?”
“Bên trong có phải Khả Khả hay không?”
Vừa nghe thấy tiếng của tôi, tiếng khóc bên trong lớn hơn.
Gần như là gào rách cuống họng.
“Mẹ ơi, là con, bên trong tối quá, Khả Khả sợ hãi.”
Vừa nghe thấy giọng con gái, hai chân của tôi không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Tôi hít thở sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.
“Khả Khả, con nghe mẹ nói, bây giờ con cách cửa xa một chút.”
“Tốt nhất là tìm thứ gì để giấu mình đi, mẹ muốn đạp cửa, cứu con ra ngoài.”
Bên trong thùng đựng hàng vang lên tiếng vang xột xoạt.
Sau đó, giọng Khả Khả non nớt nói với tôi: “Mẹ, con tránh rồi.”
Tôi dồn sức, tích đủ sức lực, đá một cước vào trên cửa thùng đựng hàng.
Cửa vỡ ra một cái lỗ lớn.
Tôi bật đèn pin điện thoại, chui vào qua cái lỗ.
Khả Khả nghe thấy âm thanh, chui từ trong hộp giấy ra ngoài, bổ nhào vào trong lòng tôi.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, con rất sợ hãi.”
Thân thể nho nhỏ của Khả Khả run rẩy trong ngực tôi.
Tôi ôm chặt con gái, hận không thể hòa tan con gái vào máu thịt của tôi.
Nước mắt cũng không thể khống chế mà rơi từng giọt xuống.
Khả Khả hiểu chuyện dùng tay nhỏ lau khô nước mắt của tôi.
“Mẹ đừng khóc, sau này con sẽ không tiếp tục chạy lung tung nữa.”
“Khả Khả, nói với mẹ, sao con lại đột nhiên đi ra ngoài?”
“Chị gái kêu con đi xem cha trở về chưa?”
“Sau khi con rời khỏi đây thì lạc đường.”
6
Tôi ôm Khả Khả về đến nhà.
Chu Thanh Nhạc và Chu Mẫn đồng loạt đứng lên từ trên ghế sofa, mừng rỡ nhìn tôi.
“Khả Khả, con chạy đi đâu thế?”
“Cha và chị gấp gáp muốn chết.”
Tôi lạnh lùng cảnh cáo bọn họ một chút, không đáp lời, dẫn Khả Khả vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Chờ Khả Khả tắm rửa xong, dỗ con bé đi ngủ, đã là một tiếng sau.
Hai cha con Chu Thanh Nhạc vẫn còn chờ tôi ở phòng khách.
Chu Thanh Nhạc muốn nói lại thôi.
“Khương Thời, Khả Khả không sao chứ? Tìm được ở đâu?”
Tôi bình tĩnh đi đến trước mặt Chu Mẫn, xoay tròn cánh tay tát con bé một cái thật mạnh.
“Sao mày lại muốn Khả Khả ra ngoài tìm cha?”
“Mày có biết con bé mới năm tuổi hay không?”
Tôi tức giận hung ác, sức lực trên tay cực kỳ lớn.
Trên má phải của Chu Mẫn xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.
Con bé bụm mặt, trong mắt vương nước mắt, dáng vẻ chịu ấm ức rất lớn.
“Cháu không kêu em gái ra ngoài tìm cha, em gái đang nói bậy.”
Tôi nghiêm nghị quát lớn: “Con bé mới năm tuổi, con bé có thể nói bậy sao?”
Chu Thanh Nhạc kéo Chu Mẫn ra phía sau.
Hai người bọn họ mặt đối mặt với tôi, hình thành cục diện đối chất.
“Khả Khả vẫn là một đứa bé, cũng có thể là nhớ sai.”
“Không thể chỉ nghe từ một phía con bé mà đẩy hết trách nhiệm lên người Chu Mẫn chứ…”
Không chờ anh ta nói tiếp, tôi trực tiếp cũng tát cho anh ta một cái.
“Tôi không chỉ đầy hết trách nhiệm lên người nó.”
“Chuyện Khả Khả lần này, anh cũng có trách nhiệm.”
Chu Thanh Nhạc bị tôi đánh cho hồ đồ.
Trong mắt anh ta, tôi vẫn luôn dịu dàng tỉnh táo.
Nhưng anh ta không biết, tôi là một người mẹ, con là ranh giới cuối cùng của tôi.
Tôi lạnh lùng liếc qua Chu Thanh Nhạc và Chu Mẫn.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi hi vọng là một lần cuối cùng.”
“Nếu như lại xảy ra những chuyện tương tự, tôi không biết tôi có thể làm được chuyện gì đâu.”
“Các người tuyệt đối không nên đánh giá thấp tình yêu của một người mẹ.”
Buổi tối, Chu Thanh Nhạc ngủ ở thư phòng.
Tôi nằm một mình trong phòng ngủ, trằn trọc.
Luôn cảm thấy mọi chuyện có chỗ nào không đúng.
Đột nhiên, tôi bật người ngồi dậy trên giường.
Khả Khả nói, là Chu Mẫn kêu con ra ngoài tìm cha.
Vậy thì ai là người khóa Khả Khả lại?
Hôm nay mưa lớn như vậy, sẽ không có ai ra ngoài để khóa lại một cái thùng đựng hàng bỏ hoang.
Huống chi nếu như quả thật có người đi khóa cửa, nhất định sẽ phát hiện Khả Khả.
Nghĩ đến chuyện này, tôi không khỏi rùng mình một cái, tóc gáy trên người đều dựng lên.
Không kiêng dè được quá nhiều, tôi vọt thẳng đến phòng của Khả Khả.
Khả Khả bị tôi đánh thức, vuốt mắt hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”
Tôi ôm con bé ngồi trên đùi tôi, cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất hỏi con bé.
Sợ con bé bị kích thích một lần nữa.
“Bé cưng à, sao con lại đột nhiên chạy vào trong thùng đựng hàng thế?”
Khả Khả nghiêng đầu suy nghĩ.
“Có một dì, dì ấy nói sẽ dẫn con đi tìm cha, sau đó đã khóa con lại.”
Trong lòng tôi giật mình, truy hỏi: “Dì nào? Con có biết không?”
Con gái lắc đầu: “Không có, con chưa gặp bao giờ.”