Khương Ngu - Chương 4
Thời khắc ta hoàn toàn lui vào trong phòng, tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Một mũi tên bắn thẳng vào đầu Hách Liên Thanh.
Những lời chửi thề của hắn ta vẫn còn ở trong cổ họng, không bao giờ nói ra được nữa.
Hách Liên Thanh qua đời ngay tại chỗ.
Tướng lĩnh quân địch đã chết, trong quân đội Hung Nô bộc phát ra tiếng hoan hô giống như đánh thắng trận.
Nhưng ngay sau đó, xung quanh hơn mười dặm – –
Phong hỏa nổi lên bốn phía, tiếng hô ‘giết hết’ vang lên, thiên quân vạn mã từ ngoài vào trong, bao vây tất cả quân đội Hung Nô!
Đó là quân đội của Tiêu Hành.
Trước khi người Hung Nô đến, Tiêu Hành đã bố trí mai phục.
Chỉ chờ bọn họ giết Hách Liên Thanh, tại thời khắc buông lỏng cảnh giác nhất, nhất cử xuất kích, tiêu diệt tất cả quân đội Hung Nô.
Quân đội Tiêu Hành được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại tấn công bất ngờ.
Chỉ trong chốc lát, người Hung Nô đã gần như tan rã.
Trong lúc hỗn loạn, đích tỷ lại bỗng nhiên chỉ vào ta trên tường thành, khàn cả giọng hô to: “Bắt lấy nàng!”
“Nàng là Thái tử phi, chỉ cần bắt được nàng, Thái tử không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không các ngươi đều phải chết!”
Ta hơi rùng mình, quay đầu liền đối diện với ánh mắt oán độc của đích tỷ.
Cho dù phải chết, nàng ta cũng muốn kéo ta xuống nước.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy đích tỷ nói, ánh mắt thủ lĩnh Hung Nô sáng ngời, không chút do dự vọt tới chỗ ta.
Xa xa, sắc mặt Tiêu Hành vô cùng hốt hoảng, hắn như phát điên giục ngựa lao tới, bảo hộ ta trước thủ lĩnh Hung Nô.
Hạ tầm mắt xuống, ta bỗng nhiên nhếch môi.
Khoảnh khắc thủ lĩnh Hung Nô đến trước mặt ta, ta mạnh mẽ cầm mũi tên bên cạnh lên, kéo cung, phóng tên, liền mạch lưu loát.
Cho đến khi bị tên bắn vào hốc mắt, thủ lĩnh Hung Nô vẫn không thể tin được, hắn ta co quắp phun ra một ngụm máu, gian nan mở miệng:
“Là ngươi, kiếp trước… Thì ra là ngươi…”
“Bảo sao…”
Lấy ra chủy thủ, ta không chút do dự đâm vào ngực hắn ta một đao, sau đó mới ném thi thể của hắn ta xuống tường thành.
Đón ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Hành, ta thản nhiên nở nụ cười.
Lần này, ta không cần ai cứu nữa.
Đời trước trải qua nhiều việc đã khiến ta hiểu được, ngoại trừ chính mình, không ai có thể trở thành chỗ dựa vĩnh viễn của ta cả.
Bởi vậy sống lại ngày thứ hai, ta bắt đầu khổ luyện tập võ, tập bắn cung phòng thân.
Tay của ta không hề mềm mại, tràn đầy bọt máu bị đâm thủng cùng vết chai lớn sần sùi. Nhưng trong lòng, ta lại hết sức vui sướng.
Những thứ này đều để ta dựa vào.
Hít sâu một hơi, ta lại cầm lấy một mũi tên, nhắm ngay vào khuôn mặt kinh hoảng của đích tỷ.
Có thù không báo, vậy không phải là Khương Ngu ta.
Nheo mắt lại, xương cổ tay của ta dùng sức, mũi tên phá vỡ khói thuốc súng, cũng phá vỡ ân oán kéo dài đến hai đời, bắn thẳng vào ngực đích tỷ.
Trận chiến này, Tiêu Hành toàn thắng.
Lúc xử lý chiến trường, có binh sĩ phát hiện đích tỷ còn một hơi thở liền mang nàng ta về.
Nhìn người phụ nữ đầy máu, Tiêu Hành trầm giọng hỏi ta:
“Muốn giết nàng ta không?”
Ta trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, ông trời lưu lại cái mạng này cho nàng ta là muốn nàng ta chuộc tội.”
“Mang nàng ta về kinh thành, những tội danh này cũng đủ cho nàng ta ở trong lao ngục cả đời.”
Trên đường trở về kinh thành, đích tỷ tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng ta muốn làm chính là la hét muốn gặp ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, nàng ta mãnh liệt nhào tới, lại bởi vì xiềng xích trên cổ chân nên chật vật ngã xuống đất.
Nàng ta gắt gao nhìn ta chằm chằm, ngữ khí châm chọc:
“Khương Ngu, ngươi cũng giống như ta, ngươi sống lại có phải hay không?”
“Ngươi sớm biết Hách Liên Thanh là người như thế nào, lại để mặc ta gả cho hắn, hại ta biến thành cái dạng này!”
Ta từ trên cao nhìn xuống, nghe vậy bèn nhàn nhạt trả lời: “Đến bây giờ đích tỷ mới phát hiện, không khỏi cũng quá muộn rồi.”
“Sau khi sống lại, ta vốn không có ý tranh đoạt với ngươi, là ngươi bất chính, làm nhiều việc ác, cuối cùng rơi xuống vũng bùn này.”
“Gieo gió gặt bão là ngươi gây nên.”
Nói xong, ta không để ý nàng ta chửi rủa và gào thét, xoay người rời đi.
……
Sau khi đến kinh thành, Tiêu Hành che giấu bí mật sống lại, hắn báo lại tất cả cho bệ hạ biết.
Bệ hạ tức giận, hạ lệnh xử tử đích tỷ, ngay cả chức quan của phụ thân cũng bị giáng xuống.
Về phần ta, tuy rằng phạm vào tội khi quân, thế nhưng Tiêu Hành có lòng bảo vệ ta, hơn nữa ta còn có công đánh lui Hung Nô, công tội tương đương nên không thưởng không phạt.
Việc này qua đi, ta ở trong kinh mở một trường học dành cho nữ tử, chuyên giảng dạy cho nữ nhi.
Sinh ra trong thời loạn thế, thân thế nữ tử như lục bình, muốn tự bảo vệ mình càng thêm khó khăn.
Chỉ mong ta có thể giúp các nàng một tay.
Mở trường học được hai tháng, thị nữ truyền đến tin tức nói đích tỷ đã chết.
Nàng ta không đợi được xử phạt, ở trong tù chịu không nổi khuất nhục nên đã tự sát.
Khi nghe tin tức này, bước chân của ta dừng lại, sau đó lại như bình thường, đi về phía cửa phòng học.
Nơi đó, Tiêu Hành đang chờ ta.
Hắn cong môi, nở nụ cười dịu dàng với ta:
“A Ngu, về nhà đi.”
Gió đầu xuân xuyên qua tóc hắn và ta, giống như hai bàn tay trắng, lại giống như cả hai ta đã hiểu rõ cả hai kiếp.
Cuối cùng, chôn vùi ở góc không người.
Cũng may, ta còn có khả năng tự mình gây dựng nên tương lai.
Phiên ngoại về Tiêu Hành.
Lần đầu tiên ta gặp Khương Ngu là vào ngày đại hôn của ta và Khương Thời Dao.
Rõ ràng cũng là người Khương gia, nàng lại đứng ở góc tối, tình cảnh như này còn không bằng thị nữ của Khương Thời Dao.
Sau đó, ta nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Đó là một đôi mắt cực đen, cực sáng, đen trắng rõ ràng, bên dưới là sự trong trẻo nhưng đè nén sự lạnh lùng cùng không cam lòng.
Ta nhìn nàng một cái, cũng không chỉ một cái liếc mắt kia.
Cho đến khi Khương Thời Dao kéo tay áo ta muốn bái đường, ta mới phục hồi tinh thần, khi đó ta nghĩ:
Nếu tương lai của Khương Ngu bị vây hãm trong thâm trạch, quả thật rất tiếc.
Từ nhỏ nàng đã nên đứng trong vòng xoáy loạn thế, quấy nhiễu phong vân.
Chỉ là không nghĩ tới, câu nói của ta lại linh nghiệm.
Sau khi thành hôn, mặc dù ta không thích tính cách của Khương Thời Dao nhưng cũng quyết định cùng nàng ta tương kính như tân, an ổn sống hết đời này.
Nhưng sau đó ta mang binh tấn công Hung Nô, trước ngực trúng một mũi tên, tuy rằng may mắn lấy lại được một mạng nhưng tin tức ta chết cũng đã sớm truyền ra.
Về sau, liền biết được Khương Thời Dao vì tự vệ nên đã phá bỏ đứa nhỏ, còn chủ động ở trong quân Hung Nô hưởng thụ.
Tất cả đều tan thành mây khói.
Khi đó ta nằm ở trong đống máu tươi đầy đất, chuẩn bị kết liễu tấm thân tàn.
Trong ý thức mơ hồ, bỗng nhiên có người đánh ngựa đi qua, dừng ở trước người ta, ta mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen kịt kia của Khương Ngu.
Nàng lẳng lặng nhìn ta, hồi lâu mới mở miệng:
“Có thể sống thì không cần phải chết.”
Thẳng đến khi được người cứu về băng bó vết thương, ta mới hậu tri hậu giác phát hiện Khương Ngu không hề nhận ra ta.
Những ngày sau đó, ta ở trong quân dưỡng thương, lại có thể nghe được tin đồn về nàng.
Người người đều nói Hách Liên Thanh dũng mãnh thiện chiến, cưới thê tử không rời không bỏ hắn ta, đúng là rất may mắn.
Ta nghe vào trong tai, lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Người khác không biết nhưng ta lại hiểu được, Hách Liên Thanh lỗ mãng như vậy, tuyệt đối không có khả năng nghĩ ra mưu kế.
Tất cả đều xuất phát từ Khương Ngu.
Sau tấm màn, nàng dùng đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt kia nâng tương lai của Quốc Khánh lên.
Sau khi đánh lui Hung Nô, bởi vì ta xấu hổ phải đối mặt với phụ hoàng nên chỉ ở tạm kinh thành, vẫn chưa khôi phục thân phận Thái tử.
Hách Liên Thanh đánh lui Hung Nô thành Phiêu Kỵ đại tướng quân, Khương Ngu cũng trở thành tướng quân phu nhân vô thượng tôn vinh.
Phu nhân tướng quân, ta nhớ lại từng chữ rồi nở nụ cười.
Vẫn không xứng với nàng.
Thỉnh thoảng, ta có thể nhìn thấy Khương Ngu.
Tựa hồ nàng sống cũng không tốt, Hách Liên Thanh háo sắc nuôi vô số tiểu thiếp, người kiêu ngạo như nàng nên nhẫn nại như thế nào đây?
Ta không biết, cũng không dám suy nghĩ.
Cho tới sau này, ta nghe nói tiểu thiếp của Hách Liên Thanh công khai sỉ nhục nàng trên đường.
Khi ta vội vàng chạy tới, Khương Ngu đã không còn hơi thở.
Dung mạo đầy máu của nàng đã tổn hại hơn phân nửa, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng ngời khiến lòng người run rẩy.
Lần đầu tiên, ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Ta chạy tới hoàng cung gặp phụ hoàng trở lại vị trí Thái tử.
Chuyện đầu tiên ta phải làm là tự tay giết tiểu thiếp kia, sau đó lại dùng thời gian mấy năm để kéo Hách Liên Thanh xuống ngựa.
Trước khi chết, hắn ta vẫn không cam lòng, ta gằn từng chữ nói cho hắn ta biết:
“Đời này là ngươi có lỗi với Khương Ngu.”
Bọn họ đều đã chết, nhưng ta vẫn căm hận.
Ta hận chính mình, hận ta nhu nhược, hận ta chần chừ, nếu ta khôi phục thân phận Thái tử, có lẽ ta đã cứu được nàng.
Nhưng hôm nay đã quá muộn.
Rốt cuộc Khương Ngu không trở về được nữa.
Về sau, ta như phụ hoàng chờ đợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, trở thành minh quân.
Một lần chính là bốn mươi năm.
Trước khi lâm chung, đạo sĩ hỏi ta còn có nguyện vọng gì.
Tầm mắt của ta dần dần mơ hồ, trong đầu lại không biết vì sao lại hiện lên cặp mắt đen nhánh, trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, đó là ánh mắt thuộc về Khương Ngu.
Vì thế ta suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói:
“Kiếp sau, ta chỉ muốn nàng…”
“Không phó mặc cho sinh tử, không gặp người phụ lòng.”
(Hoàn)