Khương Ngu - Chương 2
Trong tiếng nhạc, bệ hạ nhìn như lơ đãng mở miệng: “Chức vụ tham tướng liền giao cho tiểu nhi tử của Binh bộ Thị lang đi.”
Bên tai chợt truyền đến tiếng bầu rượu rơi xuống đất.
Ta ngẩng đầu, quả nhiên thấy đích tỷ không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, nàng ta gắt gao nắm chén, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Đôi mắt quyến rũ kia giờ phút này đã tràn đầy sự không cam lòng.
Hạ mắt xuống, ta nhẹ nhàng nhếch môi.
Đích tỷ cho rằng nàng ta không cần làm cái gì thì hết thảy sẽ như kiếp trước.
Đáng tiếc, nàng ta không biết lúc trước Hách Liên Thanh có thể đạt được chức vị này là bởi vì ta khuyên hắn ta sung quân đám thủ hạ, mượn việc này quy hàng với bệ hạ để đổi lấy chức vị này.
Hiện giờ Hách Liên Thanh vẫn như trước không muốn quy hàng, hơn nữa còn vô cùng ngang ngược, nhiều lần bất kính với Thánh thượng.
Đương nhiên chức vị Tham tướng sẽ không rơi vào trên đầu hắn ta.
Giấc mộng tướng quân phu nhân của đích tỷ tan vỡ.
Trải qua khúc nhạc đệm này, cung yến đã tới hồi kết thúc.
Nhìn bóng người không ngừng rời đi, ta ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Bởi vì ta biết bữa tiệc này còn lâu mới kết thúc.
Quả nhiên ngay sau đó, tiếng kêu hoảng sợ thê lương của thái giám vang vọng khắp đại điện:
“Báo! Bệ hạ, phòng tuyến phía bắc truyền đến tin tức, rất nhiều quân đội thừa dịp đêm xuống công thành, người Hung Nô đã tạo phản rồi!”
Thế nhưng trong nháy mắt, trong phòng đã có rất nhiều người lập tức quỳ xuống.
Cả phòng yên tĩnh, mỗi người đều cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi, sợ bệ hạ tức giận sẽ liên lụy đến mình.
Chỉ có đích tỷ là ngoại lệ.
Mặc dù nàng ta cũng quỳ, trên mặt lại không hề sợ hãi, ngược lại còn cong môi, đáy mắt không chút che dấu sự đắc ý.
Quả nhiên, không đợi bao lâu, bệ hạ liền trầm giọng mở miệng: “Lần này Hung Nô xâm phạm, có người nào nguyện ý dẫn binh chống lại hay không?”
Trong lòng chợt run lên, ta chậm rãi nắm chặt ngón tay.
Kiếp trước cũng là như thế, chống lại Hung Nô hung hiểm cỡ nào, cả triều trên dưới không ai dám lên tiếng, cuối cùng vẫn là Thái tử Tiêu Hành lĩnh mệnh xuất binh.
Cũng vì trận chiến này đã cướp mạng hắn đi.
Giờ phút này, chỉ sợ đích tỷ quên luôn cả Hách Liên Thanh, chỉ chờ xem kết cục của ta.
Nhưng lúc này đây, ta đã sớm đề cập qua với Tiêu Hành, chỉ mong hắn chớ lặp lại sai lầm như kiếp trước rồi mất mạng.
Ánh nến dần tối nhưng vẫn không có ai dám trả lời.
Trái tim treo lơ lửng của ta chậm rãi buông xuống, vừa mới chuẩn bị nói một câu thì người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, quỳ gối trên đại điện.
Mặt mày Tiêu Hành tối sầm, cúi đầu thật sâu:
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện lĩnh binh chống lại Hung Nô!”
“Tiêu Hành là con cháu Thiên gia, được vạn dân kính ngưỡng, giờ phút này quốc đương đại nạn, tất nhiên không thể chối từ!”
Thậm chí không có ai kịp lên tiếng ngăn cản, bệ hạ đã cao giọng khen ngợi:
“Tốt, không hổ là con trai ta!”
“Ngày mai con nghỉ ngơi chuẩn bị hành trang, suất lĩnh tinh binh, chống lại Hung Nô!”
Lời này vừa nói ra đã định sẵn không có đường cứu vãn.
Ta ngơ ngác ngác đứng dậy, xoay người muốn rời đi, lại bị đích tỷ ngăn cản đường đi, nàng ta cười dịu dàng nhìn ta.
Lời nói ra cũng là sự oán độc khắc cốt ghi tâm:
“Khương Ngu, gả cho Thái tử thì có ích lợi gì?”
“Những ngày sau này, ngươi còn phải đếm từng ngày nữa.”
Ngồi trên xe ngựa trở về, ta trầm mặc không nói.
Mu bàn tay bỗng nhiên được phủ lên một bàn tay trắng lạnh, Tiêu Hành cúi người, một đôi hoa mắt đào nhìn chằm chằm ta, cảm xúc cuồn cuộn:
“A Ngu trách ta? Trách ta không nghe lời khuyên của nàng, tự tiện đồng ý lãnh binh chống lại Hung Nô?”
Ta rụt ngón tay lại, không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Lòng bàn tay Tiêu Hành rất nóng, rơi vào trong trời đông giá rét giống như lời hắn nói, cuối cùng vẫn khiến lòng người ấm áp:
“Ta tự biết được chỉ cần không đi thì ta có thể bình an vô sự, nhưng A Ngu à, nếu ta không đi thì còn có ai nguyện ý đi đây?”
Hắn vén rèm lên, cho ta nhìn dân chúng bên ngoài:
“Hiện tại là loạn thế, người người cảm thấy bất an, dân chúng lầm than, nếu người Hung Nô thật sự đánh tới thì sẽ càng có nhiều người chết hơn.”
“Nếu đổi mạng một mình ta có thể cứu vớt chúng sinh, ta sẽ đi.”
Ta rũ mắt xuống, nhẹ giọng thở dài.
Ta biết Tiêu Hành nói thật, tổ tiên lấy văn lập quốc, từ trước đến nay vốn không mạnh võ công, nhìn chung ở triều cũng chỉ có Thái tử mới có thể đánh trận.
Ta trở tay cầm cổ tay Tiêu Hành, trước khi hắn kịp phản ứng, ta đã hôn lên khóe môi hắn.
Đón ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, ta có chút ngượng ngùng:
“Vậy điện hạ nhớ kỹ, Thái tử phi do điện hạ cưới hỏi đàng hoàng đang chờ điện hạ còn sống trở về.”
Tiêu Hành xuất chinh mấy ngày nay, ta liền ở trong phủ.
Thế nhưng chỉ ngắn ngủi mấy tháng, danh tiếng của đích tỷ ở kinh thành đã nổi danh mười phần.
Vì có thể đi lên con đường kiếp trước, nàng ta dọn sạch khố phòng trong phủ, bổ sung hơn phân nửa của hồi môn của mình vào mới miễn cưỡng để Hách Liên Thanh có được danh tiếng ngự tiền thị vệ.
Đích tỷ có chút đắc ý, rêu rao việc này khắp nơi.
Ta chỉ gặp qua một lần, nàng ta đang dương dương đắc ý khoe khoang với quý nữ bên cạnh: “Tương lai phu quân ta sẽ làm đại tướng quân, đến lúc đó ta sẽ là phu nhân tướng quân vô thượng tôn vinh.”
Ngoài ra, để lấy lòng Hách Liên Thanh, nàng ta còn chủ động thu nhận rất nhiều thiếp thất thanh lâu cho hắn ta, còn gọi là tỷ muội.
Cao ngạo và rụt rè trước kia đều bị đích tỷ bỏ lại sau đầu.
Mà đối lập với điều này cũng là chiến sự biên cương liên tiếp lụi bại.
Mỗi lần truyền đến tin dữ chiến bại, đích tỷ sẽ cố ý tới tìm ta, muốn nhìn thấy sắc mặt bối rối tái nhợt của ta.
Ta không muốn dây dưa, luôn đóng cửa không gặp.
Chỉ trừ lần này, đích tỷ đứng ở ngoài phủ, thanh âm sắc bén chói tai, không biết mệt mỏi gõ cửa phủ.
Ước chừng là thấy ta không có ý mở cửa, nàng ta kéo dài giọng, không che giấu được vui sướng khi người gặp họa:
“Muội muội, biên cương truyền đến tin tức trận chiến này lại thất bại rồi!”
Lời của nàng ta còn chưa dứt, có người từ hậu viện chạy đến, nặng nề quỳ gối trước mặt ta, người đầy vết thương máu me.
Phó tướng của Tiêu Hành đỏ mắt nhìn ta:
“Trận này tổn thất nghiêm trọng, Thái tử đã bị trọng thương, không biết tung tích, là thuộc hạ vô năng, xin Thái tử phi trách phạt!”
Đáy lòng ta run lên, lỡ tay làm đổ chén trà.
Mảnh vỡ sắc bén cắt qua lòng bàn tay, ta lại không cảm nhận chút đau đớn nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt:
“Ngươi nói… là thật?”
Sao lại không rõ tung tích của Tiêu Hành? Nếu hắn mất, ta cũng tuyệt không sống một mình!
Nói xong, ta nhắm mắt lại, giống như là thương tâm quá độ, chống đỡ không được nên hôn mê bất tỉnh.
Trước mắt là đám hạ nhân hoảng loạn kinh hô, cùng với đích tỷ đè nén tiếng cười: “Ta biết mà, hết thảy mọi việc sẽ không thay đổi.”
“Cuối cùng, ta nhất định sẽ trở thành tướng quân phu nhân!”
Đêm đó, một đội người Hung Nô xông vào kinh thành.
Giống như kiếp trước, trong đêm tối vô biên, bọn chúng lẻn vào phủ Thái tử.
Ngày hôm sau, đích tỷ dẫn người phá vỡ đại môn phủ Thái tử.
Trước khi xông vào sân của ta, nàng ta ngẩng đầu, mặt mày nhuốm vẻ đắc ý và ác độc không chút che giấu:
“Nghe nói hôm qua người Hung Nô xông vào phủ Thái tử, người Hung Nô thô bạo, chỉ sợ Thái tử phi đã bị tặc nhân làm bẩn thân thể.”
“Mau phá cửa, cứu Thái tử phi ra!”
Nhưng ngay sau đó, lời nói của nàng ta dừng lại, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, không dám tin mở to hai mắt:
“Ngươi… Sao lại không có việc gì?”
Ta ngồi trong viện, nghe vậy bèn nhàn nhạt nhấp ngụm trà, nhếch môi cười:
“Đích tỷ cảm thấy ta nên xảy ra chuyện gì?”
“Là nên bị người Hung Nô làm bẩn thân thể hay là nên tùy ý để ngươi xâm nhập phủ đệ của Thái tử, vô duyên vô cớ nói xấu ta đây?”
Kỳ thật đích tỷ đoán không sai, đêm qua, quả thật có một đội quân người Hung Nô lẻn vào phủ Thái tử, ý đồ gây rối.
Chỉ tiếc, sống lại cho tới bây giờ không chỉ có Khương Thời Dao, nàng ta có thể dự đoán được thì đương nhiên ta cũng có thể dự đoán được.
Trên thực tế, từ sau khi Tiêu Hành đi, ta bắt đầu tăng cường phòng vệ trong phủ, còn phái người xây dựng đường ngầm và mật thất, ra thẳng trang viên ngoài thành.
Tất cả mọi thứ đều là vì phòng bị cho ngày hôm nay.
Hôm qua ta làm bộ cực kỳ bi thương lâm vào hôn mê, trên thực tế đã sớm đi qua con đường hầm, đi tới tòa nhà ngoài thành.
Mà khi đám người Hung Nô lẻn vào ban đêm cũng bị đội hộ vệ bắt được, chỉ để lại một người sống để thẩm vấn.
Buông chén trà trong tay xuống, ta ngoắc ngoắc ngón tay, phía sau liền có một đội thị vệ ép đích tỷ quỳ rạp xuống đất.
Nàng ta liều mạng giãy dụa, búi tóc trên trán đã sớm tán loạn nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ta: “Khương Ngu, ngươi muốn làm gì?”
“Không có khả năng, rõ ràng đêm qua ngươi phải bị người Hung Nô…”
Lời của nàng ta còn chưa dứt, ta đã giơ tay lên, nặng nề tát vào má nàng ta, lưu lại một vết đỏ.
Đích tỷ che mặt, hổn hển thét chói tai:
“Khương Ngu, tiện nhân ngươi lại dám đánh ta!”
“Ngươi có biết hiện tại Hách Liên Thanh đã là ngự tiền thị vệ, ngươi cứ chờ xem, đến khi ta làm tướng quân phu nhân, nhất định sẽ bằm thây ngươi ra thành trăm mảnh!”
Ta mắt điếc tai ngơ trước lời nguyền rủa của nàng ta, lại giơ tay lên, tiếng tát trong trẻo vang lên không ngừng nghỉ.
Mãi đến cuối cùng, khóe miệng Khương Thời Dao chỉ còn lại huyết sắc, thần trí hoảng hốt thì ta mới dừng lại.
Ta dùng khăn lau tay, liếc nhìn bộ dáng thê thảm của nàng ta, lạnh lùng dặn dò: “Kéo xuống đi.”
Vứt nàng ta ra đường cái.