Khương Lưu - Chương 4
19
Trời đã sáng mà Tiêu Cẩn Phong còn muốn làm thêm lần nữa, như vậy có hơi quá đáng rồi.
Ta duỗi chân, một cú đá bay hắn xuống giường: “Nhiếp chính vương vẫn nên đi yêu thích long dương đi.”
Tiêu Cẩn Phong cười híp mắt trèo lên, ôm chặt lấy ta không chịu buông.
“Trước kia những lão già kia cứ thích giới thiệu cho ta những quý nữ thế gia kinh thành, hôm nay là cháu gái thừa tướng, ngày mai là đích nữ của thượng thư, mấy ngày sau lại là ngoại tôn nữ của tiên hoàng hậu, ta thấy phiền, liền giả vờ lỡ miệng, nói mình thích long dương, thế mới được yên tĩnh.”
“Thế nào, có phải bị sự thông minh của bản vương khuất phục rồi không?”
Ta muốn khuất phục hắn.
Trời nóng như thế này, nhất định phải ôm nhau sao?
Ta đẩy Tiêu Cẩn Phong ra: “Ta nhớ Nhiếp chính vương hình như đã nói, cưới ta chỉ vì thấy chướng mắt tên phu quân trước kia của ta, cho nên… chúng ta không cần phải diễn sâu như vậy chứ?”
“Ta có nhân cách thứ hai, đó là nhân cách khác của ta nói.”
“Nàng yên tâm, nhân cách đó đã bị ta đánh chết rồi.”
Nếu lúc nói những lời này hắn không chột dạ sờ tóc thì ta đã tin rồi.
Sờ xong tóc, Tiêu Cẩn Phong bắt đầu cứng nhắc chuyển chủ đề:
“Ta đã bảo bệ hạ phong cho nàng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thánh chỉ đang trên đường đến rồi.”
“Nàng muốn hôn lễ như thế nào? Cổ điển hay là mang phong cách dị vực?”
“Thật ra bản vương nên dùng kiệu lớn mười sáu người khiêng, hai mươi dặm đồ cưới, rước nàng vào cửa một cách long trọng nhưng hôm đó nàng vừa hòa ly với Thẩm Tu Hoằng , bản vương sợ đi muộn lại chậm một bước nên mới vội vàng đón nàng về phủ ký hôn thư trước, chuyện này là do bản vương không tốt, nàng yên tâm, người khác thành thân có gì thì nàng cũng sẽ có, người khác không có thì nàng cũng sẽ có.”
Nói rồi, hắn vô cùng không tự nhiên liếc nhìn ta.
“Thẩm Tu Hoằng bây giờ đã là phò mã, đã được ghi vào ngọc điệp hoàng gia, nàng không thể nghĩ đến hắn nữa chứ?”
“Bản vương đã bảo người chuyển hết gia sản dưới danh nghĩa của ta cho nàng.”
“Nàng không thể cầm tiền rồi trở mặt được.”
Ta trông giống kẻ ngốc lắm sao?
Là tiền không tốt hay Tiêu Cẩn Phong không đủ đẹp trai?
“Hay là Nhiếp chính vương nói trước xem, cái gì gọi là——”
“Lại chậm một bước?”
20
Tiêu Cẩn Phong ấp úng mãi.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra.
Hóa ra ba năm trước, hắn đã thức mấy đêm, viết một bức thư cầu hôn văn hay tình ý chân thành hưng phấn đến nhà ta cầu hôn…
Thì phát hiện ra ta và Thẩm Tu Hoằng đã sắp thành thân.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, không vượt qua được ngưỡng cửa đạo đức nên quyết định từ bỏ ý định làm tiểu tam.
Một mình nuốt trọn mối tình đơn phương không có kết quả này.
“Khoan đã khoan đã!”
Ta vội vàng ngắt lời hồi tưởng của Tiêu Cẩn Phong.
Rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc đó, hình như ta chỉ gặp ngươi có một lần, mà còn là ở Lại bộ, ta đã…”
“Nàng đã từ đầu đến chân mắng ta một trận.” Tiêu Cẩn Phong có chút luyến tiếc nói, như thể đang hồi tưởng lại.
Thật sự có chuyện này.
Lúc đó, ta đang bận mở rộng sản nghiệp của nhà mình, đi khắp nơi mua cửa hàng.
Những cửa hàng mới mua về, không có ngoại lệ, đều bị Lại bộ chặn lại thủ tục cuối cùng.
Viên quan Lại bộ phụ trách những việc này ám chỉ ta đưa lễ cho hắn.
Ta tức quá, máu nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, xông tới mắng cho hắn một trận.
Ừ, mắng rất đã.
Mắng xong mới phát hiện…
Ta mắng nhầm người rồi! Người mà ta mắng chính là Nhiếp chính vương đương triều, Tiêu Cẩn Phong, người vừa tới Lại bộ tuần tra, phân công quản lý Lại bộ.
Ai ngờ Tiêu Cẩn Phong không những không gây khó dễ cho ta, còn nghiêm trị tên cẩu quan kia, nhanh chóng chấn chỉnh Lại bộ.
Từ đó, việc làm ăn của ta phất lên như diều gặp gió.
Càng bay càng cao, càng bay càng cao.
“Nàng không biết đâu, lúc nàng chỉ vào ta mà mắng, trông nàng quyến rũ biết bao.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Cẩn Phong có thể tóm gọn trong bốn chữ:
Thần hồn điên đảo.
21
Lúc Tiêu Cẩn Phong khen ta quyến rũ.
Thẩm mỹ của hắn đã thoát khỏi thế tục này, đạt đến một tầm cao mới.
“Nói ra thì, ta còn thiếu Nhiếp chính vương một lời cảm ơn.”
Nếu không có hắn, chuyện bẩn thỉu giữa thương hộ kinh thành và Lại bộ cũng chẳng có hồi kết.
Tiêu Cẩn Phong xua tay: “Đừng hiểu lầm, bản vương không phải…”
Ta liếc hắn một cái, hắn lập tức đổi giọng: “Nếu thật sự muốn cảm ơn thì dùng chính nàng để cảm ơn ta.”
Tâm tư của ngươi còn có thể lộ liễu hơn nữa không?
Vài ngày sau, ta bắt đầu nhớ Tiêu Cẩn Phong trước kia.
Tiêu Cẩn Phong trước kia tuy rằng bị tâm thần phân liệt nhưng ít ra cũng là người ăn chay.
Không giống như bây giờ, bữa nào cũng ăn mặn mà không thấy ngán.
Hôm nay hỏi ta có muốn trải nghiệm cảm giác làm bánh tráng không.
Sau đó ta bị lật đi lật lại làm bánh tráng cả đêm.
Ngày mai lại nói, lần trước ta làm bẩn quần áo hắn, hắn cũng phải làm bẩn quần áo ta một lần mới tính là hòa.
Được được được, hắn ở đây chờ ta mà.
Tên cẩu nam nhân mưu mô xảo quyệt!
“Tiêu Cẩn Phong, ngươi là Nhiếp chính vương, có biết trách nhiệm của Nhiếp chính vương là gì không? Nước không thể một ngày không có ngươi! Bệ hạ hẳn cũng nhớ ngươi lắm, mau đi làm việc đi.”
“Nhưng ta muốn ở bên nàng nhiều hơn…” Tiêu Cẩn Phong bĩu môi, có chút không vui.
Không phải chứ, sao hắn còn ấm ức trước như vậy?
“Có nước mới có nhà, quốc sự là trên hết, ta có thể xếp sau, thật đấy.”
Ta khổ sở khuyên bảo mãi, cuối cùng cũng khuyên được hắn ra khỏi cửa.
Tiểu Đào cầm một phong thiếp màu vàng kim đến tìm ta: “Tiểu thư, Định quốc hầu phủ gửi thiếp đến, nói là hoa sen hai màu trong phủ đã nở, mời tiểu thư đến dự tiệc ngắm sen.”
Thiếp đưa đến tay ta, nặng trịch.
Lát nữa đốt thử xem có phải vàng thật không.
“Cứ coi như đổi chỗ ngủ trưa đi, vẫn phải nể mặt Định quốc hầu phủ.”
“Nghe nói công chúa cũng sẽ đến.”
Thật sao? Ngươi nói vậy thì ta không thấy buồn ngủ nữa rồi.
22
Phu nhân mới cưới của Định quốc hầu rất thích náo nhiệt.
Mùa xuân mở tiệc ngắm hoa, mùa hạ mở tiệc thưởng sen, mùa thu mở tiệc trăm hoa cúc, mùa đông…
Mùa đông thì mời mọi người đến ăn lẩu, nặn người tuyết.
Lúc ta đến, trong viện đã chia thành mấy nhóm nhỏ.
Rõ ràng là không có chỗ cho ta chen vào.
Nhưng không sao, phu nhân Định quốc hầu sẽ đích thân ra đón ta.
Bởi vì Tiêu Cẩn Phong là cấp trên trực tiếp của Định quốc hầu.
Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Đào: “Chúng ta như vậy không tính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng chứ?”
“Không tính, vì tiểu thư không phải chó, Nhiếp chính vương cũng không phải người.” Tiểu Đào nói vậy, ta tin nàng.
Phu nhân Định quốc hầu nhiệt tình khoác tay ta đi vào, nói đã để cho ta chỗ ngắm cảnh đẹp nhất: “Hoa sen này là ta đặc biệt mời thợ làm vườn từ Tây Vực mất năm năm mới lai tạo được giống mới, nếu Vương phi thích thì hái vài bông về trồng…”
Khi vô tình đi ngang qua bên cạnh công chúa.
Ta thật hận mình sao lại mọc ra đôi tai.
Ta nghe thấy nàng cười khúc khích nói:
“Phò mã gia không giống người khác, các vị cũng biết, ta là công chúa mà, Bệ hạ chỉ có mình ta là muội muội, người nâng niu ta, người khác cũng nâng niu ta, chỉ có phò mã dám nói thật, các vị nhìn chiếc khăn tay này xem, mọi người đều nói trên đó thêu phượng hoàng nhưng phò mã liếc mắt đã nhìn ra ta thêu gà, vì từ nhỏ ta đã thích ăn gà.”
Công chúa vừa dứt lời, lập tức có người kinh hô: “Ngọt ngào quá đi!”
Ăn ngọt thế này, cẩn thận bị tiểu đường.
Công chúa vừa che miệng nói “Ai nha, cũng không có gì mà.”
Vừa cố tình nói to hơn:
“Vài ngày trước chàng còn làm thơ tặng ta.”
“Phò mã chính là trạng nguyên do Bệ hạ đích thân chỉ định! Thơ làm ra chắc chắn không tầm thường! Công chúa điện hạ mau đọc cho chúng ta nghe nào.”
Công chúa hắng giọng, bắt đầu đọc thơ:
“Công chúa công chúa nàng thật đẹp.
“Tựa như nước hồ Tây Tử.
“Nếu có thể theo đuổi được nàng.
“Đời này ta cũng không còn gì hối tiếc.”
Ta là người rất ít khi cười.
Trừ khi buồn cười lắm.
23
Công chúa theo tiếng cười nhìn sang.
Lườm ta một cái: “Khương Lưu, sao lại là ngươi? Sao, Nhiếp chính vương không làm thơ cho ngươi, ngươi ghen tị à?”
“Ừm ừm ừm, ghen chết mất.”
“Nhiếp chính vương nhà chúng ta đúng là không biết làm thơ, hắn chỉ biết mua đồ cho ta, thật vô vị.”
Ta giơ cổ tay đeo vòng đủ màu lên lắc lắc: “Chỉ khoảng hai nghìn lượng vàng thôi.”
Công chúa nghẹn họng.
Rất nhanh, lại ngẩng cao cằm kiêu ngạo như thiên nga:
“Vậy thì cho ngươi một cơ hội, ngươi đến chấm điểm bài thơ của phò mã.”
Ta trầm ngâm một lát: “Điểm tối đa là mười thì được tám phẩy năm điểm.”
“Tại sao?” Công chúa nghi hoặc, công chúa không hiểu, công chúa thật lòng cảm thấy thơ của Thẩm Tu Hoằng là tuyệt nhất thiên hạ.
“Vì ta có một phẩy năm lời trong đó.”
Đợi đến khi công chúa phản ứng lại.
Ta đã ngồi bên ao sen, vừa uống rượu hoa sen vừa ngắm hoa.
Tiểu Đào nói với ta: “Công chúa tức lắm, rút trâm cài trên đầu ném xuống đất rồi bỏ đi!”
“Ném ở đâu? Lát nữa ta đi tìm.”
Tiệc ngắm sen thật nhàm chán.
Muốn đi mà không đi được.
Chỉ cần ta nhấc cái mông cao quý của mình lên thì phu nhân Ngự sử ngồi bên trái ta và tiểu thư thừa tướng ngồi bên phải ta sẽ lại nói rôm rả về chuyện tình yêu hận thù giữa Nam Dương vương và bảy vị vương phi của ông ta.
Hai canh giờ sau ta mới phát hiện.
Rõ ràng là họ đang nói về tiểu thuyết mới ra mắt của Tiên nữ Đại lực mà!
Quả nhiên, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.