Khương Chi - Chương 5
Tuyết rơi trên mặt, lạnh buốt.
Thực ra trong khoảng thời gian này, tôi đã hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Châu Tư Nam.
Tôi rất rõ ràng, sự đáp trả tàn nhẫn nhất chính là sự phớt lờ.
Giống như cách Châu Tư Nam đối xử với tôi trước đây.
Trái lại, Châu Tư Nam lại không chịu được.
Giọng anh ta khàn khàn, cầu xin tôi đừng đối xử với anh ta như vậy.
Cầu xin tôi để ý đến anh ta.
Nhưng tối nay, trong đêm giao thừa này, tôi không muốn mang những rắc rối này vào năm mới.
Không hiểu sao, tôi nói nhiều hơn một chút.
“Những năm đó tôi luôn bị mắng.”
“Tôi biết, đám anh em của anh ở sau lưng đều cười tôi là liếm cẩu.”
“Tôi luôn nghĩ rằng anh có thể quay đầu.”
“Những năm đó, tôi vừa ăn thuốc vừa tự khuyên mình buông tay.”
“Thực ra anh đều biết.”
“Anh biết lúc đó tôi đã trở nên phụ thuộc vào anh, tôi bệnh rồi, tôi không thể rời xa anh.”
“Cho nên anh mới đối xử với tôi như vậy.”
“Đúng không Châu Tư Nam.”
Châu Tư Nam đột nhiên đỏ mắt trước mặt tôi.
“… Xin lỗi.”
“Xin lỗi… Chi Chi.”
Châu Tư Nam lại khóc.
Tôi bình tĩnh nói: “Vì anh đã biết hết mọi chuyện thì cũng nên biết rõ tôi sẽ không quay đầu lại nữa.”
“Nếu anh còn chút áy náy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
“Mỗi khi nhìn anh, tôi thật sự thấy rất buồn nôn.”
Trong đêm tuyết này, Châu Tư Nam khóc không thành tiếng.
“Anh biết, là anh khốn nạn.”
“Nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện hủy hôn với em.”
“Đừng như vậy mà Chi Chi, cầu xin em…”
Châu Tư Nam không ngừng xin lỗi.
Khóc đến nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, tôi phủi tuyết trên người rồi hỏi anh ta: “Khóc đủ chưa?”
“Khóc đủ rồi thì tôi về nhà.”
Thân thể Châu Tư Nam cứng đờ, ánh sáng trong mắt anh ta theo câu nói này mà dần dần tắt ngấm.
Anh ta lại như không tin.
Mang theo một tia hy vọng cuối cùng hỏi tôi.
“Vậy bây giờ em không thích anh chút nào đúng không?”
Tôi không nói gì, chỉ phẩy tay với anh ta.
Không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Tuyết hình như lại lớn hơn.
Tiếng gió gào thét, xung quanh chỉ có ánh đèn mờ ảo.
Tuyết rơi đầy người Châu Tư Nam.
Anh ta đứng im nhìn theo hướng Khương Chi rời đi.
Cảm thấy trong ngực truyền đến một cơn đau nhói.
Tiếng chuông ở quảng trường vang lên.
Năm mới đã đến.
Châu Tư Nam đột nhiên nhớ đến đêm giao thừa trước đây, cũng có tuyết rơi.
Khương Chi làm nũng kéo anh ta xuống lầu nặn người tuyết.
Mũi cô đỏ ửng vì lạnh.
Vẫn nặn được hai người tuyết.
Cô ấy cầm chạy đến trước mặt Châu Tư Nam.
“Đây là Tiểu Chi đáng yêu, còn đây là Châu Tư Nam ngốc nghếch!”
“Được rồi! Anh có thể bắt đầu khen rồi.”
Châu Tư Nam nhìn chằm chằm vài giây, cười nói thật xấu.
Sau đó bị Khương Chi cầm cục tuyết ném khắp nơi.
Anh ta vừa né vừa trêu chọc Khương Chi.
Châu Tư Nam kéo khóe miệng, đã không nhớ rõ đây là chuyện của bao nhiêu năm trước.
Cười mãi cười mãi.
Anh ta đột nhiên nhận ra cảnh tượng như vậy, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Châu Tư Nam đột nhiên không cười nổi nữa.
Anh ta ngồi xổm xuống nắm một nắm tuyết, cảm thấy lạnh thấu xương.
Ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng như bị đóng băng.
Khương Chi nói sự xuất hiện của anh ta chỉ khiến cô thấy buồn nôn.
Sau này Châu Tư Nam không dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt Khương Chi nữa.
Ngay cả việc đối mặt nói chuyện với cô cũng trở thành xa xỉ.
Trúc Ca điên cuồng tìm anh ta mấy lần. Mỗi lần nhìn thấy Trúc Ca, Châu Tư Nam đều có thể nhớ lại vẻ mặt thất hồn lạc phách của Khương Chi.
Anh ta bực bội không muốn nói chuyện, Trúc Ca nhìn anh ta đột nhiên khóc đỏ mắt.
Nhưng mặc cô ta nói gì, Châu Tư Nam cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trúc Ca đột nhiên phát điên, trên xe nắm chặt tay Châu Tư Nam không chịu buông.
Hai người cùng nhau gây ra tai nạn xe.
Tiếng va chạm lớn vang lên, mảnh vỡ thủy tinh bị đâm vỡ tan tành.
Trúc Ca cảm thấy mặt đau nhói.
Khuôn mặt xinh đẹp mà cô ta vẫn luôn tự hào trở nên máu me đầm đìa.
Hai người vào viện nằm hơn nửa năm.
Có lẽ là trước đây đã làm quá nhiều chuyện sai trái.
Châu Tư Nam đột nhiên trở nên vô cùng xui xẻo.
Một lần nữa nằm viện vì tai nạn xe, anh ta nằm trên giường bệnh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng than thở của mấy người ngoài hành lang.
Dường như đang nói về một họa sĩ truyện tranh nào đó.
Châu Tư Nam đột ngột ngồi thẳng dậy.
Anh ta dường như nghe thấy tên Khương Chi.
Những năm này, cô sống ngày càng tốt.
Không vì giải thưởng bị anh ta chặn đường mà dừng bước.
Bây giờ cô đã là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng.
Thậm chí cả một cuốn truyện tranh nhỏ đã vẽ từ hồi còn chưa nổi tiếng cũng được người ta lôi ra.
Bìa truyện tranh đó rất quen mắt, Châu Tư Nam lật ra xem.
Cảm giác quen thuộc ập đến khiến tay Châu Tư Nam bắt đầu run rẩy.
Một lần tình cờ, Châu Tư Nam hỏi Khương Chi về cuốn truyện tranh đó.
Câu hỏi anh ta để tâm suốt bao lâu nay, chỉ đổi lại một câu thản nhiên của Khương Chi rằng không cần nhắc đến.
Lại là một đêm giao thừa nữa.
Khương Chi dường như đã hoàn toàn buông bỏ, sự bình thản và xa cách trong mắt cô khiến tim Châu Tư Nam đau nhói.
Anh ta mở miệng định nói thêm gì đó.
Khương Chi đột nhiên phẩy tay với anh ta.
Cách trứ màn đêm dày đặc, Châu Tư Nam nhìn thấy Khương Chi không ngoảnh đầu lại mà đi.
Bóng dáng đó dần hòa vào bóng tối.
Rồi hoàn toàn biến mất.
Những lời chưa nói hết của Châu Tư Nam nghẹn lại nơi cổ họng.
Xung quanh lại chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Như thể Khương Chi vừa đi, đã mang theo tất cả sức sống.
Một lúc lâu sau.
Châu Tư Nam lên tiếng trong sự tĩnh lặng.
Nhẹ nhàng nói ra lời chúc phúc mà anh ta chưa kịp gửi đi.
Anh ta nói.
“Khương Chi.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Bình an vui vẻ.”