Khương Chi - Chương 2
Châu Tư Nam vẫn không chút vội vàng, nhàn nhã đánh cược với đám anh em kia:
“Tôi còn không hiểu cô ấy sao? Chưa đến một tháng nữa là lại khóc lóc cầu xin tôi.”
Những chuyện bát quái trong giới này, luôn truyền đi rất nhanh.
Tôi bị người ta treo lên mạng, gắn mác vừa phiền vừa giả tạo, những lời mắng chửi tôi chồng chất lên nhau:
“Vị hôn thê của Châu Tư Nam lại bắt đầu gây chuyện rồi, lần nào cũng giả vờ bỏ đi để lấy lòng thương, ghê tởm không?”
“Tôi nghe nói cô ta còn bị trầm cảm, sao không đi chết đi? Dù sao thì sống cũng chỉ làm vướng mắt người khác.”
“Bệnh hoạn thật, sao không nguyền rủa cái tên họ Châu kia đi.”
“Đánh cũng chịu, chửi cũng chịu, ai bảo Khương Chi hèn hạ như vậy, thích bị người ta chà đạp, tôi thấy không lâu nữa lại tái hợp thôi.”
Tôi mở trang chủ của người mắng chửi dữ nhất, là một tài khoản phụ, cũng ở thành phố này.
Tôi mơ hồ nhớ rằng, cô gái mà Châu Tư Nam bỏ tiền theo đuổi là hoa khôi của trường.
Tên là Trúc Ca.
Thực ra cái tên này tôi đã nghe không chỉ một lần.
Gần đây càng thường xuyên, đám anh em kia của anh ta đều nói, Châu Tư Nam vì cô ta, rất nhanh sẽ đuổi tôi đi.
Trước đây nghe những lời này, tôi có lẽ sẽ buồn đến mức không ngủ được.
Bây giờ cảm thấy dường như không còn khó chấp nhận như vậy nữa.
Tôi đã sớm hiểu ra, Châu Tư Nam không thích tôi.
Trên đường đi gặp bác sĩ tâm lý Tống, tôi nhận được một tin.
Cuối cùng cũng có tin tức về việc xuất bản truyện tranh của tôi, tác phẩm dự thi lần trước có khả năng cao sẽ giành giải nhất.
Bác sĩ Tống cười nhìn tôi, nói không bất ngờ.
Ông ấy nói mặc dù tôi ở trong chuyện của Châu Tư Nam giống như bị rút hết não nhưng đối với công việc lại dốc hết 100% sức lực.
Đôi khi ông ấy nói chuyện không giống một bác sĩ tâm lý, giống như một quả tên lửa, thẳng tiến vào tim.
Truyện tranh là sở thích cũng là công việc của tôi, giải thưởng này là thứ tôi đánh đổi bằng không ít tóc tai.
Nó vô cùng quan trọng với tôi.
Trên đường về, tâm trạng tôi hiếm khi tốt như vậy nhưng giữa đường, tôi lại gặp Trúc Ca.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái này.
Cô ta vừa nhìn Châu Tư Nam, vừa lùi bước về sau, vui vẻ nói:
“Vậy anh định khi nào cho Khương Chi cút đi vậy?”
Châu Tư Nam nhìn cô ta không nói gì nhưng vô thức đưa tay đỡ lấy thân hình lảo đảo của Trúc Ca.
Trúc Ca cười khúc khích, bước đi càng lớn hơn.
“Em đã nói rồi, em không muốn ở bên người đã có hôn ước, anh mau để cô ta cút xa xa đi!”
Giọng điệu cô ta nói chuyện giống hệt trong video.
Cuối câu cong lên, vừa kiêu căng vừa hơi nũng nịu.
Chưa đợi cô ta nói hết, Châu Tư Nam đột nhiên như nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt chạm nhau với tôi.
Hình như đã suốt một tháng tôi và Châu Tư Nam không gặp nhau.
Anh ta trông như vừa đi mua sắm với Trúc Ca xong, trên tay còn xách đồ của cô ta.
Nhìn đi.
Có để ý đến một người hay không, thực sự rất rõ ràng.
Trước đây khi tôi bám riết lấy Châu Tư Nam đi mua sắm, anh ta luôn nói không muốn.
Trước đó bác sĩ Tống hỏi tôi còn để ý đến anh ta không, tôi cười nói với ông ấy, lần này tôi thực sự muốn từ bỏ.
Nhưng từ bỏ vẫn luôn là một từ đẫm máu.
Giống như bây giờ.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ đừng để ý.
Một tuần nữa, ông nội Châu sẽ về.
Đợi ông ấy về, tôi có thể cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Châu Tư Nam.
Tôi quay người, chuẩn bị đổi đường đi thì Trúc Ca đột nhiên gọi tôi lại.
“Chị Khương Chi, thật khéo a.”
Tôi không ngờ Trúc Ca lại chạy đến trước mặt tôi để khoe khoang.
Chiếc vòng cổ kia sáng lấp lánh đung đưa trên cổ cô ta.
“Nghe nói chị và anh Tư Nam chia tay rồi?”
“Nhưng em thấy nên chia tay từ lâu rồi, ở bên một người không yêu mình thì có ý nghĩa gì.”
Châu Tư Nam chậm rãi bước tới, không có ý định ngắt lời cô ta.
Tôi rất hiểu tính Châu Tư Nam.
Anh ta tức giận vì tôi làm loạn trong thời gian này nên cố tình muốn khiến tôi khó chịu.
Tôi nhìn họ, gật đầu: “Đúng vậy, vậy nênì cô phải trân trọng khoảng thời gian bên nhau này, dù sao cô cũng biết, tình yêu của anh ta luôn đến rồi đi cũng rất nhanh.”
Trúc Ca đột nhiên biến sắc.
Việc người bên cạnh Châu Tư Nam thay đổi nhanh như chong chóng luôn là một cái gai trong lòng cô ta.
Vì vậy, cô ta không đồng ý ngay khi bị theo đuổi, cố gắng hết sức để tỏ ra khác biệt với Châu Tư Nam.
Chỉ là không muốn trở thành một trong số những người đó.
Trúc Ca không vui, cô ta cố hết sức để chọc tức tôi.
“Nếu chị Khương Chi nói về bản thân mình thì đúng là như vậy, ai mà không biết, anh Tư Nam không yêu chị.”
Tôi không phản bác.
Thực ra cô ta nói cũng không sai.
Tôi cười cười: “Vậy thì chúc hai người bạc đầu giai lão, khóa chặt cửa đừng ra ngoài làm hại người khác, tôi chờ thiệp cưới của hai người.”
Có lẽ lời tôi nói đã đâm trúng tim Châu Tư Nam, sắc mặt anh ta dần trầm xuống, hỏi tôi: “Em nói vậy là có ý gì?”
Tôi nói đó chính là ý trên mặt chữ, hai người rất hợp nhau.
Nhưng Châu Tư Nam đột nhiên cáu kỉnh ngắt lời giải thích của tôi: “Thiệp cưới là có ý gì?”
Ồ.
Lần trước hình như tôi quên nói với Châu Tư Nam.
Tôi nhìn Châu Tư Nam, nói với anh ta.
“Đợi ông nội Châu về, chúng ta hủy hôn nhé.”
Tôi hiếm khi thấy Châu Tư Nam như thế này.
Nhiều cảm xúc hòa trộn vào nhau, không rõ anh ta đang cười hay tức giận đến cực điểm.
“Khương Chi, tôi đã nói rồi.” Giọng anh ta nhẹ nhàng mang theo lời cảnh cáo. “Em đừng làm quá.”
“Ai cho phép em tùy tiện nói đến chuyện hủy hôn?”
Châu Tư Nam vẫn không coi lời tôi nói là thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi cũng đã nói rồi, tôi không muốn chơi với anh nữa.”
Châu Tư Nam đột nhiên nổi giận: “Em dám?”
Nếu không phải Trúc Ca đang ở bên cạnh, dáng vẻ của Châu Tư Nam lúc này suýt khiến tôi tưởng rằng anh ta rất yêu tôi, anh ta không nỡ hủy hôn.
Tôi cười anh ta: “Anh thích Trúc Ca như vậy, sao không cho cô ta một danh phận đàng hoàng.”
Lúc này Châu Tư Nam mới như sực nhớ đến Trúc Ca ở bên cạnh.
Trúc Ca đỏ mắt nhìn Châu Tư Nam, cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Châu Tư Nam chỉ nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại chuyển về phía tôi.
Anh ta lặng lẽ nhìn tôi vài giây, nhẹ giọng hỏi tôi: “Dạo trước em có tham gia một cuộc thi đúng không?”
“Nghe nói nó rất quan trọng với em.”
Tôi lập tức căng thẳng: “Anh có ý gì?”
Rất nhanh, tôi đã biết anh ta có ý gì.
Tối hôm đó, biên tập liên lạc với tôi, nói rằng chuyện giải thưởng đã có thay đổi.
Tôi không phải là họa sĩ nổi tiếng gì, đây cũng không phải là giải thưởng lớn lao gì.
Với địa vị và tài chính của Châu Tư Nam, hoàn toàn có thể làm được điều này.
Ý của Châu Tư Nam rất rõ ràng, chỉ cần tôi còn dám tiếp tục nhắc đến chuyện hủy hôn thì mọi nỗ lực của tôi trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể.
Tôi nắm chặt đầu ngón tay, cảm giác buồn nôn chưa từng có ập đến.
Vào đêm trước khi ông nội Châu về, Châu Tư Nam dùng điện thoại của người khác gọi đến.
Nghe rõ giọng nói, tôi không chút do dự cúp máy.
Nghe nói tối hôm đó Châu Tư Nam đã vô cùng tức giận.
Không ít anh em thấy không ổn, khuyên anh ta: “Lần này cậu và Trúc Ca ầm ĩ quá rồi, nếu thực sự không muốn hủy hôn thì hãy cúi đầu dỗ dành Khương Chi đi.”
Châu Tư Nam ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Ban đầu là do chính cô ấy khóc lóc đòi kết hôn với tôi.”
“Cô ấy còn dám hủy hôn với tôi sao?”
“Tôi thấy lần này cô ấy thật sự…”
“Rầm” một tiếng, ly rượu bị đập vỡ tan tành.
“Cô ấy sẽ không bỏ đi.” Châu Tư Nam bực bội đến cực điểm, anh ta nhắm mắt lại: “Tôi cũng không cho phép cô ấy làm vậy.”
…
Ông nội Châu vừa về, đám anh em của Châu Tư Nam đều chạy đến hóng chuyện.
Sự xuất hiện của tôi khiến cho đại sảnh im lặng trong vài giây.
Người anh em bên cạnh Châu Tư Nam vỗ vai anh ta: “Khương Chi hình như đến rồi.”
Châu Tư Nam cứng đờ trong chốc lát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn sang, đáy mắt tối tăm không rõ.
Ông nội nhìn thấy tôi thì trách Châu Tư Nam: “Không phải cháu nói tối nay Chi Chi có việc không đến sao? Sao có thể lừa người già chứ? Có biết tôn trọng người già không?”
Tôi vừa định mở miệng, Châu Tư Nam nhẹ nhàng kéo tôi đến bên cạnh.
Anh ta cười nhìn tôi: “Có lẽ Chi Chi muốn tạo cho ông một bất ngờ.”
Ông nội nghe xong vui vẻ hơn nhiều, cứ kéo tôi hỏi han ân cần.
“Chi Chi sao lại gầy đi rồi, có phải thằng nhóc này lại lén bắt nạt con không?”
Tôi ngẩn người một giây mới phản ứng lại. Những năm gần đây ông nội vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng lão, thêm vào đó Châu Tư Nam cố tình che giấu mọi chuyện.
Ký ức của ông vẫn dừng lại ở lúc Châu Tư Nam rất thích tôi.
Thấy tôi không nói gì, ông nội tát Châu Tư Nam một cái: “Có phải thằng nhóc này đã để Chi Chi chịu ấm ức đúng không?”
Châu Tư Nam không trả lời.
Ánh mắt anh ta vẫn nhìn tôi.
Mỗi khi tôi định nói gì, anh ta luôn cười, nhẹ nhàng ngắt lời.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, không hiểu anh ta có ý gì.
Đột nhiên, lòng bàn tay tôi lạnh ngắt, trong tay xuất hiện thêm một chiếc vòng tay.
Ông nội nhìn tôi, nói rằng lần này ông về định tiến hành hôn sự của tôi và Châu Tư Nam sớm hơn.
Ý nghĩa của chiếc vòng ngọc này, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Tôi lập tức đẩy trả lại: “Thực ra lần này cháu đến là muốn thương lượng với ông nội một chuyện.”
“Có liên quan đến cháu và Châu Tư Nam…”
“Khương Chi.”