Khúc Hát Của Đào Kép - Chương 4
Ta trở về viện, Tiểu Thúy lo lắng đến mức rơi nước mắt, vì cổ họng ta đã chảy máu, uống nước chỉ dám từng chút một nuốt xuống.
Hôm nay chỉ là bắt đầu, ý tứ của Tiết Thải Linh cũng rất rõ ràng, bất kể ta được sủng ái đến mức nào, trước mặt nàng ta, ta vẫn luôn giống như một con chim, muốn giết chết ta rất đơn giản.
Trước mặt ta, nàng ta dựa vào gia thế nhưng nếu gia thế của nàng ta không còn thì sao? Ta thấy mình phải hành động rồi.
Tối hôm đó, ma ma bên cạnh hoàng hậu đến mời ta: “Nương nương nhà chúng ta muốn tìm tiệp dư nói chuyện…”
Ta theo ma ma đến Vị Ương cung, lần này gặp hoàng hậu, nàng không còn lạnh nhạt như trước, thấy ta cũng nở nụ cười.
“Tỷ muội trong cung gần đây đều ngủ không yên!”
Hoàng hậu nói có hàm ý, rõ ràng là đang nói đến việc Tiết Thải Linh mang thai hoàng tự, mọi người đều bất an.
Những người khác thế nào ta không rõ nhưng hoàng hậu thực sự hoảng sợ, nếu không nàng sẽ không thẳng thắn như vậy.
“Quý phi nương nương mang thai hoàng tự, các tỷ muội đều vui mừng.”
Ta không tiếp lời hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy ta không tiếp lời, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt mở lời: “Bản cung cũng không vòng vo với ngươi, bản cung là hoàng hậu, cho dù Tiết Thải Linh sinh hoàng tử, cũng không ảnh hưởng gì đến bản cung.
“Nhưng ngươi thì khác, ngươi và Tiết Thải Linh đã đấu với nhau nhiều lần, cho dù nàng ta chịu thiệt vài lần nhưng nàng ta có gia thế thì đứng ở thế bất bại, ngươi dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng thì không đi xa được, giờ nàng ta mang thai hoàng tự, hoàng thượng nhất định sẽ thiên vị nàng ta, sau này cuộc sống của ngươi sẽ không dễ dàng…”
Hoàng hậu nói thẳng ra, ta cũng không thể tiếp tục giả vờ điếc không nghe nữa: “Hoàng hậu nương nương, địa vị hoàng hậu của người không vững chắc, hiện tại người nguy hiểm nhất chính là người…”
Lời ta nói khiến sắc mặt hoàng hậu lạnh đi, đôi mắt nhìn chằm chằm ta, trong mắt dâng lên sự tức giận, rõ ràng cảm thấy ta mạo phạm nàng.
24.
Nhưng hoàng hậu không ngắt lời ta, ta cũng tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương xuất thân từ Tào gia, Tào gia nắm giữ hơn nửa binh quyền của Đại Lương, võ tướng lấy Tào gia làm đầu, còn cha của quý phi nương nương xuất thân từ thừa tướng, văn thần trong triều lấy thừa tướng đại nhân làm tôn, hai người mới là trời sinh đối lập.”
Hoàng hậu lộ vẻ không kiên nhẫn, rõ ràng cảm thấy những gì ta nói đều là lời vô nghĩa.
Ta lấy ra từ trong ngực một quyển sổ nhỏ: “Thần thiếp nói địa vị hoàng hậu của nương nương không vững chắc, chính là vì cái này…”
Hoàng hậu nhìn quyển sổ nhỏ trong tay ta, lộ vẻ tò mò, ma ma sau lưng nàng đi đến bên ta, cầm lấy quyển sổ nhỏ đưa cho hoàng hậu.
Quyển sổ nhỏ này ghi chép lại những tin tức mà ta gần đây đã trích xuất từ những ghi chép mà Cao ma ma đưa cho ta.
Hoàng hậu mở quyển sổ nhỏ ra, chỉ lướt qua vài lần rồi khép lại: “Những gì ghi chép trong này liên quan gì đến bản cung? Chỉ là hành tung của một số thương nhân mà thôi!”
Ta cười nói: “Nương nương có lẽ không để ý, những người này không phải thương nhân bình thường, đều là thương nhân dược liệu, hơn nữa hiện tại đều mua thuốc chữa thương do đao kiếm…”
Hoàng hậu lộ vẻ không hiểu, ta tiếp tục giải thích: “Thuốc chữa thương thực ra là loại thuốc được dự trữ đầy đủ nhất trong dân gian, bình thường sẽ không xuất hiện tình trạng mua với số lượng lớn như vậy, cho dù có mua cũng sẽ không xuất hiện ở kinh thành, có thể khiến thương nhân dược liệu số lượng lớn đến kinh thành mua thuốc chữa thương, điều đó chứng tỏ thuốc chữa thương trên toàn quốc đều khan hiếm, đặc biệt là những thương nhân thuốc này còn đến từ Tây Bắc…”
“Thế thì sao?” Hoàng hậu hỏi.
Ta cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Bộ lạc Khắc Khánh Nhĩ nội loạn, Tào tướng quân phụng mệnh đi dẹp loạn, hiện tại đã ba tháng trôi qua nhưng chiến báo vẫn chưa truyền về, bộ lạc Khắc Khánh Nhĩ cũng ở Tây Bắc, Tây Bắc thiếu thuốc chữa thương…”
Ta nói đến đây, hoàng hậu cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, nàng không dám tin: “Ý ngươi là lần dẹp loạn này bất lợi? Nhưng chiến báo không truyền về kinh à? Không đúng, có người ngăn cản chiến báo vào kinh?”
Vừa nói ra, hoàng hậu đã nghĩ đến một người: “Ông ta sao dám?”
Người này chính là cha ta, đương triều thừa tướng đại nhân, hoàng thượng kiêng dè Tào gia nắm giữ hơn nửa binh mã của Đại Lương nên dùng văn thần thay thế võ tướng làm giám quân, văn thần này vẫn luôn do cha ta quản lý, vốn là để kiềm chế lẫn nhau, chiến báo vào kinh vẫn không vào kinh, rõ ràng là bên cha ta đang đè chiến báo lại.
“Trì hoãn chiến báo tuy là đại tội nhưng sau đó có thể tìm một con dê thế tội, bộ lạc Khắc Khánh Nhĩ vẫn luôn là con mắt của Đại Lương trên thảo nguyên, nếu Tào gia sai lầm trong việc dẹp loạn nội bộ Khắc Khánh Nhĩ, khiến Đại Lương mất đi sức chế ước trên thảo nguyên thì chắc chắn sẽ bị trị tội, đến lúc đó hoàng hậu nương nương ắt sẽ bị liên lụy…”
Ta nói đến đây thì không nói nữa, đứng dậy hơi khom người với hoàng hậu rồi rời đi.
25.
Ta trở về viện của mình, kiên nhẫn xem hoàng hậu phá giải thế nào, ta thực sự không ngờ có thể tìm ra manh mối này từ những thứ mà Cao ma ma ghi chép lại.
Cũng coi như là trùng hợp, trong một vở kịch ta học cũng có cốt truyện như vậy, cũng là có văn quan trì hoãn chiến báo giết chết toàn bộ võ tướng.
Ngay khi phát hiện thuốc chữa thương khan hiếm, ta đã cho Cao ma ma tiếp xúc với những thương nhân thuốc này, moi được không ít tin tức, cũng chứng thực được suy đoán của ta, vì vậy ta mới dám nói với hoàng hậu như vậy.
Bời vì ta cố ý lưu ý đến Vị Ương cung, cho nên ta mới biết được, hoàng hậu đã bí mật triệu kiến người Tào gia, ta biết hoàng hậu chuẩn bị ra tay nên ta chuẩn bị tặng nàng ta một món quà lớn.
Ta lại đến Vị Ương cung, sau khi gặp hoàng hậu, ta trực tiếp mở lời: “Thần thiếp muốn một bản đồ bố phòng quân đội của Tào tướng quân…”
Hoàng hậu sắc mặt thay đổi, trực tiếp nổi giận nói: “Ngươi làm càn!”
Bản đồ bố phòng quân đội ngoài Tào tướng quân và vài người thân tín ra, những người khác không thể biết được, bởi vì một khi bản đồ bố phòng bị tiết lộ thì tương đương với việc nói hết điểm yếu cho quân địch, chắc chắn sẽ tổn thất thảm hại nên hoàng hậu mới tức giận như vậy.
Ta nhìn hoàng hậu cười nói: “Hoàng hậu nương nương đừng giận, người đã gặp người Tào gia, hẳn cũng đã chứng thực suy đoán của thần thiếp là thật rồi, đưa bản đồ bố phòng này cho thần thiếp, thần thiếp sẽ tặng hoàng hậu nương nương một món quà lớn…”
Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt dò xét nhìn ta, một lúc sau nàng ta trầm giọng nói: “Ngày mai bản cung sẽ cho người đưa đến cung của ngươi.”
Ta khom người cảm ơn, sau đó rời khỏi Vị Ương cung.
26
Trở lại viện tử thì vừa vặn gặp Tiểu Thúy mặt mày ủ rũ, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc xong.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta nhìn Tiểu Thúy hỏi.
Tiểu Thúy tức giận bẩm báo: “Vừa rồi đến Ngự thiện phòng lấy đồ bổ cho nương nương, gặp Xuân Đào bên Tiết quý phi, nàng ta mỉa mai nương nương, còn nói nương nương ăn những đồ bổ cũng chỉ lãng phí, là gà mái không đẻ được trứng…
“Nô tỳ tức quá nên cãi nhau với nàng ta vài câu, bị người mà Xuân Đào dẫn theo đánh một trận!”
Ta thở dài, bảo người đi tìm thái y đến xem Tiểu Thúy thế nào.
“Nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi!”
Chuyện như vậy không phải một hai lần, ta cũng chẳng để bụng, vì nàng ta cũng không còn nhảy nhót được bao lâu nữa.
Ngày hôm sau bản đồ bố phòng đã được đưa đến viện của ta, ngay hôm đó bản đồ bố phòng này đã xuất hiện trong tay Cao ma ma, ta sắp xếp cho Tiểu Vũ Tử nhận cha, không chỉ để bức tử Tống thị.
Đến ngày thứ tư, kinh thành xảy ra một chuyện lớn, đó là chiến báo của đại quân dẹp loạn Tây Bắc đã được đưa về, người đưa chiến báo là con cháu Tào gia, bọn hắn bị thương rất nặng, vừa vào thành đã ngất đi, trong ngực ôm chặt chiến báo.
Tin tức này khiến triều đình chấn động, rõ ràng là có người ngăn cản chiến báo vào kinh, nửa đường chặn giết, hoàng thượng nổi giận, lệnh cho thái y toàn lực cứu chữa.
Sau một ngày một đêm, người kia tỉnh lại, trực tiếp kêu oan, muốn cáo buộc đương triều thừa tướng Tiết Thành Phong thông đồng với giặc bán nước, đưa bản đồ bố phòng quân đội cho quân phản loạn bộ lạc Khắc Khánh Nhĩ, khiến binh lính Đại Lương tổn thất thảm hại.
Thừa tướng sợ việc này bại lộ, nhiều lần ngăn cản chiến báo vào kinh, còn phái người chặn giết, đại quân dẹp loạn Tây Bắc vào kinh, lương thực và thuốc men thiếu thốn, tràn ngập nguy hiểm.
Điều này khiến hoàng thượng nổi giận, ra lệnh điều tra rõ ràng chuyện này.
Con cháu Tào gia cũng là một kẻ tàn nhẫn, trực tiếp lấy cái chết để chứng minh, đập đầu vào cột ngay trước mặt văn võ bá quan, sống chết không rõ.
Chuyện này lập tức ầm ĩ, hoàng thượng không thể không tạm thời giam giữ cha ta, sau đó cho người điều tra.
Người của Đại lý tự vốn định qua loa cho xong việc nên chỉ đến phủ thừa tướng để lục soát, vốn dĩ họ cũng không nghĩ là có thể lục soát được gì, trong mắt mọi người thì đây chỉ là cuộc đấu giữa Tào tướng quân và Tiết thừa tướng mà thôi.
Chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, trước đây đều là sấm to mưa nhỏ, lần này chỉ sợ cũng vậy thôi.
Kết quả là không ngờ, trong thư phòng của Tiết thừa tướng lại tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bị khóa, mở chiếc hộp đó ra thì đúng là bản đồ bố phòng quân sự của Tào gia, trong đó còn có một lá thư, nội dung lá thư là người của bộ lạc Khắc Khánh Nhĩ viết, đại ý là sau khi Tiết thừa tướng có được bản đồ bố phòng, Khắc Khánh Nhĩ sẽ âm thầm ủng hộ Tiết thừa tướng, cũng sẽ ủng hộ Từ quý phi trở thành hoàng hậu…
27.
Hoàng thượng thấy đồ vật mà Đại lý tự dâng lên thì nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh điều tra rõ ràng.
Thiên tử nổi giận, không ai dám qua loa, tất cả đều bắt đầu điều tra, trước tiên là điều tra chuyện cha ta giữ chiến báo.
Tiếp đó có người tố cáo cha ta hạ độc hại chết Tống thị, sau đó qua khám nghiệm tử thi của ngỗ tác thì xác thực là bị đầu độc, Đại lý tự bắt toàn bộ nô tài trong phủ thừa tướng, sau một trận tra tấn nghiêm khắc, quản gia của phủ thừa tướng cuối cùng cũng khai ra sự thật, là thừa tướng ra lệnh hạ độc…
Ta cố ý cho người đưa tin tức này đến Cẩm Tú cung, trước sau không quá nửa canh giờ, Tiết Thải Linh đã quỳ ở Ngự thư phòng, cầu xin hoàng thượng khai ân nhưng hoàng thượng không gặp nàng ta.
Tội của cha ta quá lớn, chậm trễ quân tình, thông đồng với giặc bán nước, đầu độc chính thê, nếu xét theo đúng luật thì phải tru di cửu tộc.
Lúc này, mẫu tộc Tống thị đã phát huy tác dụng, cha của Tống thị tuy đã mất nhưng năm xưa ông ta cũng từng là thái phó, môn sinh có không ít người giữ chức vụ quan trọng trong triều, những người này vì thể diện của thầy mình, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cha ta, liên hợp thỉnh cầu hoàng thượng trừng trị nghiêm khắc…
Cha ta ở bên kia đương nhiên luôn miệng kêu oan nhưng bây giờ đã vô dụng rồi, có lẽ chuyện thông đồng với giặc bán nước còn có thể nghi ngờ nhưng chuyện chậm trễ quân tình thì là sự thật hiển nhiên, điều này đã không khác gì thông đồng với giặc bán nước.
Hoàng thượng lập tức hạ lệnh xử cha ta tội chết, liên đới giam Tiết Thải Linh vào lãnh cung, tất cả quan viên tiếp xúc mật thiết với cha ta và liên quan đến chuyện này đều bị xử tử…
28.
Một tháng sau, trong Vị Ương cung, hoàng hậu cười tươi như hoa nhìn ta: “Chuyện này bản cung nợ ngươi một ân tình… Hoàng thượng đã phái binh chi viện Tào gia, lần này thực sự cảm ơn ngươi…”
Một lần trừ khử được cha ta và Tiết Thải Linh, đối với hoàng hậu mà nói thực sự là tin tức tốt vô cùng, vì vậy nàng ta mới vui mừng như vậy.
Ta nhìn hoàng hậu, nói: “Thần thiếp biết nhiều như vậy, nương nương có phải đang cân nhắc làm thế nào để âm thầm trừ khử thần thiếp không?”
Hoàng hậu sắc mặt không đổi nhưng con ngươi hơi co lại, rõ ràng đã bị ta đoán trúng.
Ta không đợi hoàng hậu mở miệng, tiếp tục nói: “Nương nương không cần lo lắng, thần thiếp chỉ là một nữ tử xuất thân từ hoa phường, bất kể hoàng thượng sủng ái thần thiếp thế nào, thần thiếp cũng chỉ là một phi tần trong hậu cung mà thôi, cho dù thần thiếp sinh ra nhi tử hay nữ nhi cũng không uy hiếp được nương nương…”
Hoàng hậu không nói gì, ta tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương cũng thấy rồi, thần thiếp vốn cùng một phe với người, người có thể ra tay với thần thiếp nhưng thần thiếp cũng không phải kẻ ngốc, trước khi chết phản kích một đòn cũng đủ khiến hoàng hậu nương nương bị thương gân động cốt, như vậy thì mất nhiều hơn được!”
Ta không nói cho hoàng hậu biết về sự tồn tại của Tiểu Vũ Tử, chính là để hoàng hậu kiêng dè ta, ta có thể thần không biết quỷ không hay đưa bản đồ bố phòng đến thư phòng của phủ thừa tướng, điều này đủ để khiến nàng ta kiêng dè, có sự kiêng dè thì nàng ta mới không dám ra tay, ta cũng có thể sống tốt trong hậu cung.
Ta không tin có bạn bè mãi mãi, sự đe dọa và kiêng dè thích hợp ngược lại sẽ khiến liên minh của đôi bên chặt chẽ hơn.
Ta nói đến đây, hoàng hậu đột nhiên cười nói: “Muội muội nói gì vậy, bản cung vẫn luôn rất thích muội muội, sao có thể ra tay với muội muội được.
“Sau này chúng ta phải thân thiết hơn nữa, về sau bản cung còn cần muội muội chỉ bảo nhiều hơn, dù sao muội muội cũng hiểu biết rộng rãi…”
Nghe hoàng hậu nói vậy, ta cũng yên tâm, nàng ta cũng hiểu rằng giết ta sẽ mất nhiều hơn được.
29.
Nửa tháng sau, hoàng hậu muốn xuất cung đến chùa Linh Đài cầu phúc cho quân đội Tào gia, ta cũng quỳ cầu xin hoàng thượng cho ta đi cùng.
Sau khi xuất cung, ta liền ngồi xe ngựa đến một ngôi mộ ở ngoại thành, lúc này trước mộ đã có mấy người chờ sẵn, trong đó có một người mặc áo tù bị trói đang quỳ trước mộ.
Xe ngựa dừng lại, ta từ trong xe ngựa bước ra, người quỳ kia ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt, cả người đều kích động: “Thì ra là thế, thì ra là thế…”
Người này chính là cha ta, ta lớn lên rất giống mẫu thân nên ông ta nhìn một cái là nhận ra, cũng đoán ra đầu đuôi sự việc.
“Thừa tướng đại nhân, giờ còn gì muốn nói không?”
Cha ta nghe ta nói, cả người giãy giụa muốn đứng dậy, rõ ràng muốn xông tới nhưng bị hai thị vệ ấn chặt, ông ta không thể nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu, gào lên: “Đồ tiện nhân, đều là bẫy của ngươi, ngươi thế mà tìm người lừa ta, ngươi đáng chết…”
Ta cười nhạo: “Lừa ngươi thì sao, năm xưa ngươi và Tống thị đối xử với mẫu thân ta thế nào? Những gì các ngươi chịu bây giờ còn chưa bằng một phần vạn những gì mẫu thân ta phải chịu…”
Nói xong ta nhìn mấy thị vệ: “Đè hắn xuống bồi tội với mẫu thân ta, bắt hắn dập đầu một nghìn cái!”
Cha ta nghe vậy lại giãy giụa kịch liệt nhưng rõ ràng là vô dụng, thị vệ xách ông ta lên như xách một con gà con, trực tiếp ấn ông ta xuống dập đầu.
Một, hai, ba…
Cha ta từ lúc đầu giãy giụa, đến về sau tê liệt, rồi tuyệt vọng, máu từ trán ông ta chảy ra…
Ông ta lẩm bẩm: “Ta sai rồi, ta sai rồi, tha cho ta…”
Trong cơn mơ màng, ta như nhìn thấy đêm đó, mẫu thân cõng ta, từng chút một bò về Xuân Y phường, con đường máu dài dằng dặc…
“Sau khi dập đầu một nghìn cái thì giết hắn trước mộ mẫu thân ta, dù sao hôm nay cũng là ngày hành quyết hắn…”
Ta quay người bước về phía xe ngựa: “Nương, người ở trên trời có linh thiêng, có thể nhắm mắt rồi!”
-HẾT-