Không Thể Cùng Đồng Hành Nữa - Chương 4
Tôi khó mà diễn tả được sự tức giận của mình lúc đó, nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện, tôi cũng không muốn mẹ tôi biết chuyện này.
Trước tiên, tôi cần xác định Quý Điềm Điềm và tôi không phải là chị em cùng ba khác mẹ đã, sau đó tôi cho ba thời gian để giải quyết chuyện này.
Lúc đó ba tôi luống cuống tay chân giải thích với tôi rằng ông ấy chỉ là giúp đỡ con gái của người quen cũ, thấy cô bé đáng thương nên giúp đỡ một chút. Tôi mặt không cảm xúc, cảm thấy ông ấy đang coi tôi như trẻ con mà lừa gạt. Bởi vì có rất nhiều cách để giúp đỡ, dù là cách nào cũng không phải là kiểu sắp xếp người yêu cũ vào làm việc ở công ty của mình, sau đó sắp xếp con gái của người yêu cũ vào lớp học của con gái mình như thế này.
Tôi xem điện thoại của ông ấy, mẹ của Quý Điềm Điềm còn thường xuyên gọi điện thoại, nhắn tin cho ba tôi, mời ông ấy đến nhà ăn cơm, coi như là lời cảm ơn.
Một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, giọng điệu yếu ớt, trong lời nói đều là nếu không có sự giúp đỡ của ba tôi thì hai mẹ con họ biết làm sao, ba tôi là ân nhân của hai mẹ con họ… Không hề có giới hạn với một người đàn ông đã có vợ, tuy ba tôi từ chối đến nhà bà ta ăn cơm, nhưng ông ấy không hề từ chối sự sùng bái này.
Tôi không muốn làm tổn thương mẹ mình, nên tôi cho ba thời gian để giải quyết chuyện này.
Không biết tại sao sau đó chuyện này lại biến thành Quý Điềm Điềm nước mắt lưng tròng đến tìm tôi, nói tôi muốn đối phó với cô ta thế nào cũng được, chỉ xin đừng làm hại mẹ cô ta.
Tôi cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao chuyện này lại biến thành tôi bắt nạt học đường.
Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng tìm cô ta, vì lúc đó tuy tôi còn nhỏ, nhưng cũng biết nguồn cơn của chuyện này là ba tôi.
Giải quyết người phụ nữ là vô ích, chỉ có giải quyết người đàn ông mới được.
Lúc đó tôi còn muốn cho Quý Điềm Điềm và mẹ cô ta chút mặt mũi, chỉ muốn lặng lẽ giải quyết chuyện này.
Sau đó Kỳ Bách cũng đến tìm tôi, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt thất vọng, lạnh lùng nói: “Sao cậu lại như vậy? Quý Điềm Điềm và mẹ cô ấy sống nương tựa lẫn nhau, đáng thương tội nghiệp như vậy, sao cậu phải dồn người ta vào đường cùng?”
Tôi rất cạn lời, nhưng bấy giờ, tuy tôi đã không còn thích cậu ta nữa nhưng tôi vẫn coi cậu ta là bạn. Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên tôi vẫn kiên nhẫn giải thích, kết quả Kỳ Bách trực tiếp hỏi tôi: “Ngoài những chuyện này ra, cậu nhắm vào Quý Điềm Điềm như vậy, là vì cậu thích tôi đúng không?”
Tôi sững sờ cả người.
Chính vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian nhiều năm chúng tôi lớn lên cùng nhau chẳng là gì cả, cậu ta chưa bao giờ hiểu tôi, tôi cũng chưa bao giờ hiểu cậu ta.
Câu nói mình sẽ bảo vệ cậu khi gặp nhau lần đầu giống như một trò đùa, tát mạnh vào mặt tôi, khiến tôi lập tức tỉnh táo vô cùng.
Tôi nhớ lúc đó tôi đã cười nhạt, tôi lạnh lùng nhìn Kỳ Bách, thờ ơ nói: “Kỳ Bách, cậu là cái thá gì?”
Quý Điềm Điềm không muốn uống rượu mời, vậy tôi đành phải cho cô ta nếm thử rượu phạt, ba tôi nhu nhược, không dám mở lời, đành phải để tôi ra tay thay ông ấy.
Tôi in những lời nhỏ nhẹ dịu dàng, quan tâm ân cần, ôn nhu hiền thục mà mẹ của Quý Điềm Điềm gửi cho ba tôi ra, kèm theo ảnh chụp chung của bà ta và cô ta, phát cho mỗi người trong trường một bản, trong buổi lễ chào cờ sáng thứ Hai, trước mặt toàn trường, tôi mỉm cười nói: “Quý Điềm Điềm lớp hai ban sáu, cô có thể bảo mẹ cô đừng quyến rũ ba tôi nữa được không?”
Tôi đã nói rồi, tôi luôn nhân từ nương tay, đáng tiếc không ai tin, coi tôi như cục đất sét dễ dàng nhào nặn, vậy thì chỉ có thể cho bọn họ thấy bộ dạng độc ác của tôi.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, Quý Điềm Điềm chủ động bỏ học, nhưng nghe nói Kỳ Bách và Phó Nghiên Trì đều âm thầm giúp đỡ cô ta.
Mẹ tôi lo lắng cho tâm lý của tôi, sau khi nói chuyện với tôi cả đêm thì bà ấy đi giải quyết ba tôi.
Chuyện tới đây, mẹ tôi không cho tôi biết thêm gì nữa.
Chỉ là trước khi tôi ra nước ngoài, ba tôi còn quỳ trong vườn cầu xin mẹ tôi tha thứ, ông ấy không đồng ý ly hôn.
Chuyện cũ giống như một vở hài kịch, bây giờ Kỳ Bách đứng ở đây, như một người không có chuyện gì xảy ra, lại còn đang hồi tưởng lại quá khứ, buồn bã hỏi tôi: “Thính Vãn, cậu vẫn còn giận mình à?”
Tôi không trả lời câu hỏi này của cậu ta, chỉ chuyển chủ đề, hỏi cậu ta: “Quý Điềm Điềm có biết cậu sẽ hỏi tôi câu này không?”
Những lời này không lạnh không nhạt, tôi cũng không biết tại sao, sau khi tôi hỏi câu này, không biết cậu ta nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên, mắt mày cong cong, dường như rất vui vẻ.
Cậu ta bước về phía tôi, nói: “Ăn cơm cùng nhau nhé? Vừa nãy trên bàn ăn mình thấy cậu cũng không ăn được mấy miếng.”
Tôi lãnh đạm nhìn cậu ta, cậu ta giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng: “Chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi, trước đây trẻ người non dạ, coi như mình xin lỗi cậu.”
Tôi thật sự bật cười: “Một bữa cơm là có thể chuộc lỗi, tổng giám đốc Kỳ ra tay hào phóng thật đấy.”
Cậu ta dường như không nghe ra lời nói trào phúng của tôi, cũng cười nói: “Vậy thì cứ chuộc lỗi đến khi nào cậu cảm thấy được thì thôi.”
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta vẫn đẹp trai tuấn tú như vậy, để mặc cho tôi nhìn. Thành thật mà nói, tôi không rõ cậu ta rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu không biết, vậy thì phải làm cho rõ.
Tôi chán ghét việc mỗi lần gặp mặt đều bị cậu ta thăm dò, giải quyết một lần cho xong, sau này ai cũng thoải mái.
05
Bữa cơm với Kỳ Bách diễn ra rất gượng gạo.
Tôi không hiểu tại sao cậu ta cứ hồi tưởng lại chuyện hồi nhỏ của chúng tôi.
Khi cậu ta hỏi tôi có còn nhớ lúc mười sáu tuổi tôi đã xếp hàng cả đêm để mua cho cậu ta bộ Lego phiên bản giới hạn không, tôi ngắt lời cậu ta.
“Tổng giám đốc Kỳ, có gì thì nói thẳng, thời gian của chúng ta đều rất quý báu.”
Cậu ta dừng câu chuyện định nói lại, chỉ nhìn tôi với vẻ tiếc nuối: “Thính Vãn, chúng ta không thể quay lại được nữa sao?”
Lời này nói ra cứ như mối quan hệ giữa tôi và cậu ta giống như trong Nửa Đời Duyên Phận của Trương Ái Linh vậy.
Tôi không nhịn được nhíu mày: “Đã bảy năm rồi. Kỳ Bách, tôi không hiểu còn gì đáng để hồi tưởng nữa, hơn nữa, xin nhắc nhở rằng, tuy tôi không thích Quý Điềm Điềm, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, hiện tại cô ta là bạn gái của anh.”
Kỳ Bách cười khẩy một tiếng, cứ như tôi không nhắc đến Quý Điềm Điềm thì thôi, vừa nhắc đến cô ta, vẻ mặt của cậu ta sẽ dần dần lạnh nhạt đi, cậu ta nói: “Cô ta không phải còn một Hiệp sĩ luôn túc trực bên cạnh sao?”
Tôi cảm thấy thật nực cười và hoang đường, nhất thời không nói nên lời.
Kỳ Bách nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã: “Đôi khi mình cũng không biết mình làm sao nữa, trước đây mình thật sự rất thích Quý Điềm Điềm. Lúc đó mình cảm thấy cô ấy lương thiện, kiên cường. Lúc diễn kịch mình vô tình giẫm vào tay cô ấy, cô ấy đau đến mức mặt mũi tái nhợt, nhưng vẫn cắn môi không nhúc nhích, sau đó biết được hoàn cảnh của cô ấy, mình càng thêm đau lòng…”
“Tình cảm của tuổi trẻ là thật lòng, những năm này mình giúp cô ấy mở đường, cho cô ấy tài nguyên, nhưng trên người cô ấy dường như chỉ có sự nỗ lực kiên trì, nhưng lại không có chút tiến bộ nào…”
“Trước đây gia đình ngăn cản chúng mình đến với nhau, nhưng mình cảm thấy vì cô ấy mà có thể vượt núi băng biển, thế nhưng, bây giờ gia đình dần dần chấp nhận thì mình lại cảm thấy mình và cô ấy đã không còn là người của cùng một thế giới nữa.”
Tôi nhìn vẻ mặt hoang mang thoáng qua trên mặt cậu ta, cảm thấy nực cười.
Tôi nghĩ Quý Điềm Điềm đúng là đang cầm kịch bản của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Cô ta giống như nữ chính trong những bộ truyện thanh xuân vườn trường đó, chỉ cần kiên cường, nỗ lực, lương thiện, đơn thuần, gia cảnh đáng thương, trong mọi thời khắc khó khăn, tự nhiên sẽ có nam chính từ trên trời rơi xuống, cứu cô ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thế nhưng bối cảnh câu chuyện thanh xuân vườn trường đã kết thúc, nó dừng lại ở cái kết viên mãn nữ phụ phản diện bỏ đi xa xứ, nam chính và nam phụ si tình kiên định bảo vệ, mà cuộc sống vẫn tiếp diễn. Bây giờ xem ra, một trong hai nam chính dường như đã chán ghét việc luôn làm người cứu thế, chán ghét việc Quý Điềm Điềm dường như vẫn giống như nữ chính trong truyện thanh xuân vườn trường, ngoài sự nỗ lực kiên cường ra thì chẳng có gì khác.
Nhưng chẳng phải đây là dáng vẻ mà cậu ta từng yêu sao?
Tôi thật sự lười phải dây dưa với cậu ta nữa, nên mở lời: “Tổng giám đốc Kỳ, thời gian của tôi rất quý báu, nếu cậu muốn tôi làm bác sĩ tâm lý cho cậu, thì đó là một mức giá khác.”
Cậu ta cười phá lên, rất sảng khoái, cười một lúc rồi mới nhìn tôi chăm chú, mở lời nói: “Thính Vãn, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa sao?”
“Dù sao chúng ta mới là người của cùng một thế giới đúng không?”
Tôi xách túi đứng dậy, thở dài nhìn cậu ta, tôi nói: “Kỳ Bách, chúng ta từ bảy năm trước đã không còn là bạn bè nữa rồi.” Dừng một chút, tôi nói thêm: “Tôi và cậu cũng chưa bao giờ là người của cùng một thế giới.”
Nói đến đây, tôi cho rằng chúng tôi đã nói rõ ràng với nhau rồi.
Sau này đường ai nấy đi, gặp nhau trong giới cũng chỉ là mối quan hệ xã giao xa cách, mỉm cười lướt qua nhau mà thôi.
Chuyện này đối với tôi quả thực đã được đặt dấu chấm tròn.
Ngày hôm sau, ảnh của tôi và cậu ta lên trang nhất.
Tiêu đề được sử dụng rất giật gân, nói rằng: Bạn trai giàu có của Quý Điềm Điềm hẹn hò riêng với mỹ nhân, chuyện tình thanh xuân vườn trường bị chen chân?
Đương nhiên, tin đồn này nhanh chóng bị Kỳ Bách cho người gỡ xuống.
Nhưng Quý Điềm Điềm chắc là đã nhìn thấy.