Không Thể Cùng Đồng Hành Nữa - Chương 3
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, cô ta thậm chí còn vô thức lùi lại hai bước.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Tôi không biết tại sao đã nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn giữ nguyên bộ dạng đáng thương yếu đuối như hồi cao trung. Tôi cũng không hiểu tại sao cô ta đã có Kỳ Bách rồi mà còn dùng thái độ mập mờ dây dưa với một người đàn ông khác.
Đương nhiên, điều khiến tôi càng khó hiểu hơn là hai người đàn ông này rốt cuộc thích cô ta ở điểm gì.
Có lẽ trên người Quý Điềm Điềm có điểm sáng nào đó mà tôi không nhìn thấy. Chẳng lẽ là hào quang nữ chính?
Tôi thu hồi tầm mắt, cười nói: “Tổng giám đốc Phó cũng thật tận tâm với công việc, một tổng giám đốc bận rộn trăm công nghìn việc còn có thời gian đích thân đi cùng một nghệ sĩ nhỏ trong công ty đến thử vai, đăng lên mạng chắc chắn sẽ giành được giải thưởng ông chủ tốt nhất.”
Anh ta cười lên, không thèm để ý đến lời mỉa mai của tôi, còn định đưa tay ra xoa đầu tôi như hồi nhỏ, tôi cũng không né tránh. Anh ta như đang nghiêm túc giải thích với tôi: “Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là do Điềm Điềm nhát gan, hơn nữa cơ hội này rất quan trọng, anh chỉ đến cổ vũ cho cô ấy với tư cách một người bạn thôi. Hơn nữa, anh còn là ông chủ của cô ấy.”
Tôi cười cười không tỏ rõ ý kiến, chỉ cảm thấy ghê tởm thay cho Hàm Sương.
Tôi nghĩ, thảo nào bây giờ cô ấy lại quyết đập nồi dìm thuyền như vậy.
Phó Nghiên Trì nhìn tôi, không biết tại sao lại nói thêm một câu: “Đừng nói với Hàm Sương.”
Tôi ngẩng đầu lên, giả vờ như không biết hỏi: “Tại sao không thể nói?”
Anh ta nhíu mày: “Em ấy… Hàm Sương vẫn luôn hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Điềm Điềm, mấy hôm trước còn vì chuyện này mà đòi chia tay với anh, anh không muốn em ấy suy nghĩ nhiều.”
Tôi cười lạnh.
Tôi không biết tại sao anh ta lại không để tâm đến việc Hàm Sương đòi chia tay như vậy. Có lẽ anh ta cảm thấy đây chỉ là mâu thuẫn giữa Hàm Sương và anh ta, sau này anh ta dỗ dành cô ấy một chút là được.
Nhìn xem, đàn ông hình như đều như vậy. Phó Nghiên Trì một mặt cho rằng việc mình quan tâm đến Quý Điềm Điềm chỉ là tình bạn trong sáng không sợ bị soi mói, một mặt lại biết chuyện này không thể để vị hôn thê danh chính ngôn thuận hiện tại của mình biết. Nếu thật sự là tình bạn đơn thuần, nếu anh ta cảm thấy đây là khoảng cách giao tiếp hợp lý giữa nam và nữ, vậy tại sao lại sợ Hàm Sương biết?
Chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Tôi quay người định đi, anh ta gọi tôi lại từ phía sau, nói: “Thính Vãn, mấy hôm nữa có thể em sẽ gặp Kỳ Bách.”
Tôi đảo mắt, vẫy tay về phía sau, không quay đầu lại mà bỏ đi.
04
Việc diễn viên thử vai không nằm trong phạm vi can thiệp của tôi, tôi cùng lắm là xem lại một số cảnh quay thử vai của diễn viên cùng đạo diễn, đưa ra một số ý kiến tham khảo từ bên cạnh.
Tôi không xem video thử vai của Quý Điềm Điềm.
Sau đó tôi nghe thấy mấy nhân viên hậu trường trong đoàn làm phim đang buôn chuyện:
“Mấy hôm trước, người đi cùng Quý Điềm Điềm đến thử vai hình như không phải là người bạn trai Kỳ Bách mà cô ta công khai ra ngoài kia.”
“Tôi biết, người đàn ông đó là tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Dập, Phó Nghiên Trì, ông chủ đã ký hợp đồng với Quý Điềm Điềm.”
“Chậc, bình thường người đi cùng diễn viên đến thử vai không phải đều là người quản lý à? Lần đầu tiên tôi thấy ông chủ công ty đi cùng nghệ sĩ… Sao cứ cảm thấy quan hệ của hai người họ không bình thường sao ấy?”
“Suỵt… Lúc thử vai tôi cũng có mặt ở đó, Quý Điềm Điềm ngay cả lời thoại cũng nói lắp bắp, đạo diễn Lý cũng cứng rắn thật, trực tiếp mỉa mai trước mặt, không nể nang Quý Điềm Điềm chút nào. Lúc đó tổng giám đốc Phó còn bảo đạo diễn Lý nể mặt anh ta một chút, đạo diễn Lý nói thẳng nếu không phải nể mặt anh ta thì Quý Điềm Điềm ngay cả cửa phòng thử vai cũng không bước vào được.”
“Lúc đó sắc mặt của tổng giám đốc Phó kia khá khó coi, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười đầy ẩn ý, tôi cảm thấy sau này chắc chắn sẽ còn chuyện hay ho để xem.”
…
Tiếng nói chuyện bên trong ngày càng nhỏ dần.
Tôi suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Hàm Sương, hỏi cô ấy: “Tiến độ hủy hôn của cậu và Phó Nghiên Trì thế nào rồi?”
Bên kia mãi không trả lời, tôi nghĩ chắc là cô ấy đang bận rộn trong phòng thí nghiệm với giáo sư của mình.
Tắt điện thoại, tôi nghĩ Cố Hàm Sương thật sự không thể kéo dài thêm nữa rồi.
Tôi thật sự không hiểu sự kiên trì của cô ấy, năm đó tôi cũng rất thích Kỳ Bách, nhưng lúc cậu ta bênh vực Quý Điềm Điềm trước mặt tôi, tôi đã lập tức từ bỏ cậu ta.
Vì vậy, tôi không hiểu một người có người khác trong lòng thì có gì đáng để thích, Cố Hàm Sương còn chịu đựng nhiều năm như vậy.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện chưa được mấy ngày, tôi đã gặp Kỳ Bách.
Đây chắc là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta sau khi cãi nhau năm đó.
Cậu ta đến với tư cách là nhà đầu tư nên ngồi ở vị trí chủ trì. Tôi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ta, cậu ta lại mỉm cười với tôi, vẻ mặt như đã dự liệu trước mà không hề kiêng dè trước mặt đạo diễn mà gật đầu với tôi, cười nói: “Thính Vãn, đã lâu không gặp.”
Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn về phía tôi, tôi lấy lại bình tĩnh sau giây phút ngạc nhiên, rồi mỉm cười, thoải mái đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Đợi tôi ngồi xuống, cậu ta mới nghiêng đầu giải thích với những người xung quanh đang tò mò: “Đây là cô em hàng xóm lớn lên cùng tôi ở khu đại viện, hồi nhỏ chúng tôi thường chơi cùng nhau.”
Nói xong cậu ta như đang hoài niệm mà thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Sau đó cô ấy đi du học, cũng không biết gọi một cuộc điện thoại nào, nếu không phải bữa tiệc đầu tư tối nay, e rằng tôi khó mà gặp được cô ấy.”
Giọng điệu của cậu ta như đang nói đùa, mọi người xung quanh cũng đều cười thiện ý.
Chỉ có tôi là ngồi im lặng mỉm cười, khách sáo, thỉnh thoảng thuận theo lời của cậu ta để hồi tưởng lại chuyện xưa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi gặp Kỳ Bách ở bãi đậu xe.
Cậu ta đáng lẽ phải rời đi rồi, lại dựa vào cấy cột bên cạnh chỗ tôi đậu xe, tay cầm một điếu thuốc, chỉ nhìn chứ không hút.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía tôi, ngập ngừng một chút, rồi mới cười nói: “Thính Vãn, cậu vẫn còn giận mình à?”
Tôi thật sự muốn thở dài.
Năm đó, giữa tôi, Kỳ Bách và Quý Điềm Điềm thật ra cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi tôi bắt gặp Kỳ Bách và Quý Điềm Điềm ở hậu trường, quả thực tôi đã rất sốc. Sau đó tôi đặc biệt chú ý đến Quý Điềm Điềm, phát hiện ra rất nhiều chuyện mà tôi đã sơ ý bỏ qua.
Ví dụ như cô ta làm thêm ở quán cà phê mà Kỳ Bách thường trốn học đến, ví dụ như Kỳ Bách và cô ta thực ra thân thiết hơn tôi tưởng, ví dụ như cậu ta sẽ giả vờ như vô tình đặt một ly trà sữa lên bàn cô ta khi cô ta ôm bụng nằm bò ra bàn, ví dụ như khi sắp xếp chỗ ngồi lần đó, cậu ta đã chủ động ngồi cạnh Quý Điềm Điềm. Từ tiểu học đến trung học, cho đến trước khi Quý Điềm Điềm xuất hiện, cậu ta luôn luôn ngồi sau tôi.
Lúc đó cậu ta còn thường xuyên nói đùa với tôi: “Đã nói là sẽ bảo vệ cậu, đương nhiên phải bám sát cậu rồi.”
Đợi đến khi cậu ta và Quý Điềm Điềm trở thành bạn cùng bàn, Hàm Sương mới nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy hỏi tôi: “Thính Vãn, cậu và Kỳ Bách làm sao vậy?”
Lúc đó tôi cúi đầu nhìn sách giáo khoa của mình, trong lòng tôi không phải là không buồn bã thất vọng, nhưng tôi biết nói sao đây? Những tình cảm mơ hồ giữa tôi và Kỳ Bách trước đó chưa từng được ai nói rõ, nói cho cùng chỉ là rung động của tuổi trẻ và những lời trêu chọc của người lớn. Trên thực tế, tôi và cậu ta không có quan hệ gì, vì vậy cậu ta thích ai, muốn ngồi cùng ai là quyền tự do của cậu ta.
Tôi không có tư cách tức giận chất vấn, trong tình huống rõ ràng như vậy, tôi cũng sẽ không chạy đến tức giận chất vấn cậu ta, giẫm đạp lên lòng tự trọng của bản thân.
Không cần thiết, cậu ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi.
Vì vậy, tôi giả vờ như không có chuyện gì mà nói với Hàm Sương: “Không có gì đâu, cậu ta và mình cũng không có quan hệ gì, cậu ta muốn làm gì thì làm, mình can thiệp không được.”
Lúc đó Hàm Sương nhìn tôi với ánh mắt đau lòng, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Lúc này chúng tôi đều không biết Phó Nghiên Trì cũng quen Quý Điềm Điềm.
Cho đến lúc đó, tôi vẫn không có ác ý gì với Quý Điềm Điềm. Mãi cho đến khi tôi phát hiện ra cô ta có thể vào học trường chúng tôi là nhờ ba tôi.
Lúc mới khai giảng, có bạn học trong lớp từng thắc mắc tại sao Quý Điềm Điềm có thể đến trường chúng tôi học, vì thành tích của cô ta quả thực không nổi bật. Lúc đó có người cho rằng người nhà cô ta là giáo viên công chức của trường, nhưng tôi không ngờ rằng, không phải người nhà cô ta, mà là ba tôi.
Chuyện cũng cũ rích từ thời xa xưa, trước khi kết hôn với mẹ tôi, ba tôi từng có một cô bạn gái khi đi công tác ở nông thôn. Nhưng sau đó vì gia đình không đồng ý hai người bên nhau, sau đó nữa, ba mẹ tôi biết nhau qua sự giới thiệu của người lên hai bên rồi ba kết hôn với mẹ tôi. Hai người họ lại cùng chung chí hướng nên sau khi kết hôn cũng rất hòa thuận, kính trọng lẫn nhau. Ít nhất là trong ký ức của tôi, hai người luôn rất yêu thương nhau.
Tôi nghĩ mẹ tôi chắc cũng không biết, mẹ của Quý Điềm Điềm đã tìm đến ba tôi từ hai năm trước. Năm đó sau khi chia tay với ba tôi, bà ta nhanh chóng kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình, chỉ là số phận không may, người đàn ông bà ta lấy lại nghiện cờ bạc, sau đó bị chủ nợ truy đuổi, lúc bỏ trốn đã trượt chân ngã xuống nước chết đuối.
Một mình bà ta nuôi con vất vả, cũng không biết thông qua cách nào mà liên lạc được với ba tôi, ba tôi vẫn luôn áy náy vì năm đó bất đắc dĩ phải chia tay với bà ta, nên đã sắp xếp nhà cửa cho hai mẹ con họ ở thành phố A, lại nhờ mối quan hệ của mình để Quý Điềm Điềm được đi học, còn sắp xếp công việc cho mẹ của Quý Điềm Điềm.
Tôi phát hiện ra chuyện này là vì tôi bắt gặp ba đang ăn cơm với Quý Điềm Điềm ở một nhà hàng gần trường.