Không Thể Cùng Đồng Hành Nữa - Chương 1
01
Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tôi sẽ nghe thấy câu nói này từ miệng Cố Hàm Sương.
Dù sao năm đó, khi tôi cãi nhau với Kỳ Bách, tôi đã từng chân thành khuyên nhủ cô ấy:
“Hàm Sương, bỏ đi thôi. Bọn họ đều bị Quý Điềm Điềm mê hoặc tâm trí rồi. Trong lòng bọn họ, Quý Điềm Điềm là đóa sen trắng, còn chúng ta là hoa ăn thịt người xấu xa độc ác.”
“Chỉ là một người đàn ông thôi mà, cậu cùng mình ra nước ngoài đi. Chỉ cần mắt không thấy thì lòng không phiền.”
Tôi nhớ lúc đó, Cố Hàm Sương cười với tôi. Cô ấy rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn là hoa khôi học giỏi toàn diện, tính cách lại vô cùng dịu dàng, vì vậy, tôi vẫn luôn không hiểu nổi, Phó Nghiên Trì bị mỡ heo che mắt hay sao lại đi thích Quý Điềm Điềm? Người con gái chẳng bằng Cố Hàm Sương ở bất cứ điểm nào.
Cô ấy khẽ lắc đầu với tôi, nói: “Thính Vãn, mình thích Phó Nghiên Trì, không liên quan đến anh ấy.”
Một câu nói sến súa, nhưng từ miệng Cố Hàm Sương nói ra, lại chỉ khiến người ta thấy tiếc cho cô ấy. Tôi thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Thôi được rồi, hy vọng sau này cậu đừng hối hận.”
Sau đó tôi ra nước ngoài. Cố Hàm Sương chắc cũng biết tôi không thích nghe chuyện của Phó Nghiên Trì và Kỳ Bách, nên trong điện thoại, cô ấy chưa bao giờ nhắc đến bọn họ trước mặt tôi.
Chỉ là chúng tôi có rất nhiều bạn bè chung, muốn tránh cũng không được. Tôi thường nghe được những câu chuyện phiếm về cô ấy và Phó Nghiên Trì từ miệng người khác.
Nghe nói Quý Điềm Điềm sau khi bắt cá hai tay với Kỳ Bách và Phó Nghiên Trì, cuối cùng cô ta cũng đã quyết định ở bên Kỳ Bách.
Nghe nói Phó Nghiên Trì thất tình say xỉn, Cố Hàm Sương vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
Nghe nói Cố Hàm Sương cùng Phó Nghiên Trì học chung một trường đại học.
Nghe nói Cố Hàm Sương và Phó Nghiên Trì ở bên nhau…
…
Sau đó Phó Nghiên Trì đăng một bài công khai trên vòng bạn bè, là ảnh của Cố Hàm Sương. Hình như bọn họ đang ở một nhà hàng nào đó, phông nền là cảnh đêm lung linh. Cố Hàm Sương mỉm cười nhìn vào ống kính, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương, dường như có thể xuyên qua màn hình, trông rất xinh đẹp.
Tay của họ nắm chặt lấy nhau.
Lúc đó tôi thật sự vui mừng cho Cố Hàm Sương, cô ấy thích Phó Nghiên Trì từ nhỏ, đã qua nhiều năm như vậy, coi như cuối cùng ước mơ cũng thành hiện thực rồi.
Vì vậy tôi bình luận một câu bên dưới: Chúc mừng.
Sau đó tôi bận rộn tốt nghiệp, ít liên lạc với trong nước. Cho đến hôm nay tôi về nước, Cố Hàm Sương ra đón tôi, chúng tôi ngồi uống với nhau, tôi mới hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy và Phó Nghiên Trì.
Tôi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ngại ngùng hay là hạnh phúc.
Nhưng tôi không ngờ rằng, cô ấy lại bình tĩnh như vậy. Giọng điệu cô ấy thản nhiên nói với tôi: “Thính Vãn, mình quyết định từ bỏ Phó Nghiên Trì rồi.”
Tôi ngẩn người, nhìn Cố Hàm Sương.
Cô ấy cúi đầu, lặng lẽ nhìn ly rượu của mình. Ánh đèn đêm mờ ảo yên tĩnh từ phía sau chiếu tới, tôi không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, chỉ có thể thấy hàng mi khép hờ, dày và mảnh, như cánh bướm sắp sửa bay lên.
Giọng điệu của cô ấy bình thản, như thể đang nói một chuyện gì đó không hề quan trọng.
Tôi ngập ngừng một lát, mới hỏi: “Hai người không phải đã đính hôn rồi sao?”
Cô ấy khẽ cười, Cố Hàm Sương vẫn luôn dịu dàng, cô ấy luôn đối xử thế với mọi người rất ôn hòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt và mỉa mai như thế này trên gương mặt cô ấy. Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, trên mặt là nụ cười mơ hồ, giọng điệu thản nhiên: “Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là đính hôn.”
Tôi im lặng một lúc, không biết nên nói gì.
Tính cách của tôi và Cố Hàm Sương hoàn toàn trái ngược nhau. Cô ấy dịu dàng trầm lặng, tôi hoạt bát thẳng thắn.
Hồi nhỏ, ba mẹ hai chúng tôi thường nói muốn đổi con gái nuôi. Mẹ tôi mong tôi có thể dịu dàng như Cố Hàm Sương, mẹ cô ấy lại mong Cố Hàm Sương có thể hoạt bát như tôi.
Nhưng sau khi tôi đè đám con trai cùng khu đại viện xuống, đánh cho cả bọn khóc lóc thảm thiết, mẹ cô ấy liền không bao giờ nhắc lại câu này nữa.
Lúc đó, ngày nào tôi cũng lăn lộn trong bùn đất như khỉ con, Cố Hàm Sương thì mặc váy, đi giày da nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, yên lặng đi theo sau tôi, xách cặp cho tôi. Khi tôi đánh nhau với đám con trai giật tóc cô ấy thì cô ấy giúp tôi canh chừng, vẻ mặt lo lắng nói với tôi: “Thính Vãn, giáo viên đến kìa.”
Từ khi học mẫu giáo, hai chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Tình bạn của chúng tôi không gì có thể phá vỡ. Đương nhiên, chúng tôi cũng từng gặp phải thử thách, đó là lúc chúng tôi có mối tình đầu. Tôi thầm mến Kỳ Bách, cô ấy thầm mến Phó Nghiên Trì, chúng tôi đều tưởng đối phương thích người mà mình thích.
Bị ảnh hưởng bởi các bộ phim tình cảm Đài Loan, cả hai đều cảm thấy không thể tranh giành người mình thích với bạn thân nhất, vì vậy cứ lúng túng che giấu, cho đến khi tôi cảm thấy không đúng, cho nên tôi trực tiếp hỏi cô ấy thích ai.
Cô ấy không chịu nói, tôi liền nói trước: “Mình thích Kỳ Bách.”
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt không kịp phản ứng: “Hả? Hả? Cậu thích Kỳ Bách á?”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm: “Vậy cậu thích ai?”
Mặt cô ấy liền đỏ bừng, cúi đầu hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Phó Nghiên Trì.”
“Ha.” Tôi chê bai một tiếng: “Cậu thích tên mặt trắng đó à? Suốt ngày treo nụ cười giả tạo trên mặt, đẹp trai thì có ích gì.”
Cô ấy ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, rồi ăn miếng trả miếng: “Vậy còn Kỳ Bách? Ngày nào cũng vênh váo như người ta thiếu nợ cậu ta vậy, trẻ con.”
Hai chúng tôi đấu khẩu kịch liệt, đều cố gắng thuyết phục đối phương rằng người mình thích mới là tốt nhất, cuối cùng nói mãi rồi cũng bật cười, cô ấy nói: “Thật tốt.”
Đúng vậy, thật tốt.
Lúc đó thích một người là một chuyện rất đơn giản. Tôi thích Kỳ Bách là bởi vì đám con trai trong khu đại viện bị tôi ức hiếp lâu ngày cuối cùng cũng quyết định vùng lên phản kháng, bọn họ kéo nhau thành nhóm đến tìm tôi trả thù. Lúc đó Kỳ Bách vừa chuyển đến đã một mình đấu với mười người, sau đó cậu ta khinh thường cười lạnh nói: “Nhiều con trai như vậy mà lại đi bắt nạt một đứa con gái, thật mất mặt.”
Rồi cậu ta đưa tay về phía tôi, nói: “Cậu đừng sợ, cậu tên gì?”
Tôi giả vờ hiền lành như chim cút, lặng lẽ ném cây cán bột trong tay ra sau lưng, nhỏ giọng e lệ nói: “Tạ Thính Vãn.”
Cậu ta nở nụ cười, rồi nắm tay tôi đưa tôi về nhà, cậu ta nói với tôi: “Trùng hợp thật, mình ở ngay tầng dưới nhà cậu, sau này mình sẽ bảo vệ cậu.”
Tôi tỏ vẻ e thẹn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mẹ tôi, ngoan ngoãn gật đầu nói được.
Cố Hàm Sương thích Phó Nghiên Trì thì càng đơn giản hơn. Phó Nghiên Trì lớn hơn chúng tôi một tuổi, cũng học trên chúng tôi một lớp, thành tích của anh ta rất tốt, mỗi lần chào cờ, người đại diện cho toàn thể giáo viên và học sinh phát biểu đều là anh ta.
Thành tích của Cố Hàm Sương cũng rất tốt, tôi nghĩ cô ấy thích Phó Nghiên Trì, chắc là sức hút giữa những học sinh giỏi với nhau.
Vì ở cùng một khu đại viện, cho nên quan hệ và tình cảm của bốn chúng tôi sau này đều rất tốt. Từng có một thời đi ngang đi dọc trường học, là con cưng trong mắt mọi người. Đầu tháng ba, vào ngày tốt nghiệp, cũng vừa đúng sinh nhật của tôi, bốn người chúng người tôi tổ chức tiệc ở bờ biển để chúc mừng. Tôi đã thành tâm cầu nguyện: “Mong bốn người chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời.”
Ước nguyện vừa mới cầu được một tháng, khai giảng lớp mười, chúng tôi đã gặp Quý Điềm Điềm.
02
Quý Điềm Điềm đi làm thêm, hậu đậu vụng về.
Vừa khai giảng lớp mười, cô ta đã vô tình hắt cả cốc nước sôi vào người tôi, tôi bị bỏng đến mức không nhịn được phải hít vào mấy ngụm khí lạnh, thế mà tôi còn chưa làm gì, cô ta đã kêu lên trước, ngẩng mặt lên, mắt ngấn lệ, sợ hãi nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi xin lỗi.”
Tôi thấy cô ta cũng đáng thương, nên nhịn cơn giận định phát ra, chỉ nhìn hai bọng nước to tướng nổi lên trên mu bàn tay, đau đến mức tôi cứ phải hít hà. Kỳ Bách ở bên cạnh tôi kiểm tra vết thương của tôi xong, rồi hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, cậu ta lạnh lùng nói: “Không có mắt nhìn à?”
Cô ta cúi đầu không nói gì, như thể đang chịu uất ức, nước mắt cô ta rơi lã chã xuống sàn, tôi thấy thì phiền lòng nên nói: “Thôi bỏ đi, cô ấy cũng không phải cố ý.”
Đó là lần đầu gặp mặt.
Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ để Quý Điềm Điềm vào lòng. Tôi và cô ta học cùng lớp, nhưng sự tồn tại của cô ta thật sự rất mờ nhạt.
Trường A là trường trung học có thực lực tổng hợp tốt nhất thành phố A, ngoài những học sinh có thành tích cực kỳ xuất sắc thì còn có những cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
Nhưng Quý Điềm Điềm rõ ràng không thuộc nhóm học sinh giỏi, nhìn từ cách ăn mặc và cử chỉ lúng túng của cô ta, dường như cũng không phải là con nhà giàu có.
Có lẽ là con gái của giáo viên nào đó trong trường.
Có người trong lớp từng ngờ vực phỏng đoán như vậy.
Nhưng không ai đi tìm hiểu ngọn ngành. Thời đại khác rồi, dù là học sinh giỏi hay con nhà giàu, mọi người đều đang tập trung vào việc học, sẽ không giống như trong phim ảnh mà phân tâm đi bắt nạt người khác.
Những người không có giá trị, mọi người chỉ theo thói quen lờ đi mà thôi.
Rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.
Quý Điềm Điềm và một cậu bạn mập mạp ngồi ở góc cuối lớp, yên lặng như một người vô hình.
Lần đầu tiên tôi thực sự chú ý đến sự tồn tại của cô ta là khi cô ta xảy ra tranh chấp với người khác. Nguyên nhân hình như là do cậu bạn mập mạp ngồi cùng bàn với cô ta sau giờ học đứng giữa đường chắn đường người phía sau, người phía sau đợi một lúc, rồi mất kiên nhẫn mà chậc một tiếng. Chắc người đó đã nói câu gì đó kiểu như: “Mập thì đừng có chắn đường.” Quý Điềm Điềm vốn nhút nhát ít nói lại đứng lên bênh vực bạn cùng bàn, cô ta mặt đỏ bừng nói: “Sao cậu có thể chê bai ngoại hình của người khác như vậy?”
Cậu nam sinh đó là người tôi biết. Vì gia thế của cậu ta rất tốt nên luôn ngạo mạn, miệng lưỡi hơi độc, nói là có ý xấu gì thì cũng không hẳn, nhưng khá sĩ diện. Cậu ta bị Quý Điềm Điềm phản bác trước mặt mọi người như vậy cũng có chút tức giận, cậu ta nhìn Quý Điềm Điềm, cười nhạo: “Xin lỗi chứ cậu ta chắn đường mấy phút rồi không nhúc nhích, tôi còn không được nói hai câu à? Chỉ thế này đã xông lên bảo vệ rồi? Sao? Đau lòng à?”
“Quả nhiên là bạn cùng bàn, cậu và tên mập này đúng là một đôi trời sinh.”
Quý Điềm Điềm trông có vẻ là người vụng về trong cách ăn nói, cô ta mặt đỏ bừng, không nói được một lời phản bác, ngược lại cậu bạn mập mạp ngồi cùng bàn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Quý Điềm Điềm, nói: “Tớ mới không thích cậu ấy.”
Có người trong lớp bật cười khẽ. Quý Điềm Điềm lúng túng đứng đó, tôi nhíu mày, cảm thấy người này hơi quá đáng, tuy Quý Điềm Điềm mạnh miệng bênh vực người không đáng cũng khá ngu ngốc, nhưng tôi vẫn lên tiếng giải vây cho Quý Điềm Điềm. Tôi cao giọng nói to: “Cố Dương, cậu có ra ngoài nữa không? Lát nữa vào lớp muộn tôi nhất định sẽ ghi tên cậu, phạt cậu dọn vệ sinh một tuần.”
Cố Dương giơ hai tay lên, vẻ mặt nhượng bộ ngoan ngoãn nói: “Được rồi được rồi, lớp trưởng đại nhân, tôi đi rồi về ngay.”
Cậu ta không dây dưa với Quý Điềm Điềm và bạn cùng bàn của cô ta nữa, chỉ nghiêng người chen qua một bên bỏ đi.
Quý Điềm Điềm nghe thấy giọng nói này liền ngước mắt nhìn về phía tôi, do đứng xa nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ta, chỉ cảm thấy cô ta vẫn luôn cứng đờ đứng đó, nhìn về phía tôi.
Tôi nhún vai, quay người lại không để ý nữa.
Kỳ Bách ngồi sau tôi cũng lười biếng thu hồi ánh mắt từ bên đó, tôi nghe thấy cậu ta khinh thường nói một câu: “Ngu ngốc.”
Sau ngày hôm đó, Quý Điềm Điềm càng trở nên im lặng hơn trong lớp.
Mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi đều muốn xuyên không về lúc đó cho mình một cái tát để tỉnh lại.
Có thể là thấy cô ta đáng thương, hoặc là do não bị rút gân. Tôi là người không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng luôn có một tấm lòng hiệp nghĩa, câu này không phải tự khen, mà là Cố Hàm Sương từng nhận xét về tôi.