Không Quan Trọng - Chương 2
3.
Một tuần sau, tôi nhận được tin nhắn của Chu Cảnh Nghiễn, với dòng chữ ngắn gọn thông báo tôi đến Cục dân chính ly hôn.
Tôi ra đường định bắt xe đến đó thì từ xa nhìn thấy một người phụ nữ đi tới.
“Đúng là xui xẻo.” Tôi day day trán, chẳng buồn để ý.
“Cô Ôn.” So với một người sắp chết như tôi thì An Nhã trông có vẻ rất hồng hào: “Nghe A Nghiễn nói, hôm nay hai người sẽ ly hôn.”
Tôi khoanh tay, hoie mất kiên nhẫn: “Sao, lại giống như trước đây, tôi vừa đi khỏi là hai người kết hôn ngay à?”
An Nhã cười với tôi, đầy vẻ chế giễu: “Không, tôi khác với cô. A Nghiễn yêu tôi, cưới tôi là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng cùng là phụ nữ, tôi thấy cô thật đáng thương, giữ chặt một người đàn ông bao nhiêu năm, cuối cùng anh ta chẳng phải vẫn lên giường với tôi sao?”
“À, có một chuyện tôi rất tò mò.” An Nhã tiến lại gần tôi, mùi nước hoa xộc vào mũi khiến tôi buồn nôn: “Hai người kết hôn bảy năm mà không có con, là do cô không có khả năng sinh sản, hay là A Nghiễn căn bản chẳng buồn động vào cô. Nếu không sao tôi mới có một tháng mà đã mang thai rồi?”
Tôi tức đến mức máu dồn lên não, không nhịn được nữa liền cho người phụ nữ đáng ghét bên cạnh một cái tát: “Còn nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ cho cô thêm một cái tát.”
Sau khi kết hôn, Chu Cảnh Nghiễn rất yêu thương tôi, không nỡ để tôi xuống bếp, không nỡ để tôi đi bộ nhiều, dù chỉ là từ phòng ngủ ra phòng khách anh ta cũng bế tôi đi. Thế nhưng dần dần, anh ta bắt đầu thường xuyên biến mất, không về nhà. Ban đầu tôi còn đi tìm anh ta.
Cho đến khi tôi nhận được những bức ảnh An Nhã gửi đến, giờ đã chất đầy trong ngăn kéo của tôi. Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra mọi thứ thực sự đã không còn quay lại được nữa, dù tôi có yêu anh đến nhường nào.
“Ôn…” An Nhã còn chưa nói hết câu, tôi đã giáng cho cô ta thêm một cái tát, lần này mạnh hơn lúc nãy, khiến cô ta ngã nhào xuống đất.
Có lẽ do cảm xúc quá kích động nên tôi đã dùng sức quá mạnh, khiến dạ dày cuộn lên dữ dội, rồi một mùi tanh nồng của máu xộc lên. Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên tiếng Chu Cảnh Nghiễn nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Tuệ!”
“Cút.” Tôi ôm ngực, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình: “Anh còn nói thêm câu nào nữa, tôi đánh cả anh đấy.”
Nhìn vào đôi mắt giận dữ của Chu Cảnh Nghiễn, tôi lạnh lùng nói: “Ly hôn nhanh đi, cứ nghĩ đến hai kẻ ghê tởm các người đứng trước mặt tôi là tôi thấy buồn nôn muốn chết rồi.”
So với nỗi đau của tôi, mấy cái tát này với bọn họ chẳng thấm vào đâu.
“Ôn Tuệ, đừng ép tôi trong lúc này còn phải cãi nhau với cô.” Chu Cảnh Nghiễn tức giận đến mức bóp lấy cổ tôi, tay kia giơ lên như muốn trả lại cho tôi hai cái tát của An Nhã.
Cho đến khi anh ta nhìn thấy máu từ khóe miệng tôi từ từ chảy ra, tôi thầm chửi thề trong lòng, sao lại không nhịn được chứ.
“Cô chảy máu.” Trong mắt Chu Cảnh Nghiễn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, tay cũng buông xuống.
Tôi đẩy anh ta ra, đứng vững lại, điều hòa hơi thở: “Tức đến thổ huyết, sắp chết rồi, giờ thì hai người vừa lòng chưa?”
Thấy Chu Cảnh Nghiễn định bước tới, tôi siết chặt nắm đấm, lần này quyết tâm cho anh ta một cú đấm vào mặt: “Đừng có giả bộ nữa, buồn nôn lắm! Ly hôn hay cút đi!”
Không phải tôi không nỡ, mà là tôi thật sự không còn sức lực.
Vì sự cố nhỏ này mà trên đường đến Cục dân chính ly hôn, tôi và Chu Cảnh Nghiễn đều im lặng. Ly hôn nhanh hơn kết hôn, chưa đầy mười phút sau khi bước ra khỏi cổng, chúng tôi đã thành người dưng.
Chu Cảnh Nghiễn cất giấy chứng nhận ly hôn vào túi, tôi không chút do dự ném giấy chứng nhận ly hôn của mình vào thùng rác.
“Ôn Tuệ, nếu cô không có tính khí kỳ quặc, không khiến người ta thấy thương hại thì chúng ta đã không đến nông nỗi này.”
“Im miệng được không?” Tôi nghiến răng nói: “Cút đi mà cưới An Nhã của anh đi, sau này sinh lão bệnh tử chẳng liên quan gì đến nhau nữa.”
Anh ta cười lạnh hai tiếng rồi lên xe, cửa kính xe hạ xuống, An Nhã nở nụ cười chiến thắng với tôi.
“Hai tên thần kinh.” Tôi buột miệng mắng.
Rõ ràng ghét anh ta đến vậy, nhưng nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn trong thùng rác, tôi vẫn đứng yên hồi lâu. Vừa rồi anh ta nói tôi thế nào nhỉ?
Tính khí kỳ quặc, không khiến người ta thấy thương hại.
“Chu Cảnh Nghiễn, biết thế đã khuyên anh đi khám não rồi.”
Bởi vì anh ta luôn quên những lời đã nói với tôi. Ngày trước, anh ta ôm một bó hoa cát tường to tướng tỏ tình với tôi, ngượng ngùng hỏi: “Tuệ Tuệ, làm bạn gái anh nhé, anh nhất định sẽ cưng chiều em như trẻ con, yêu thương em cả đời.”
Những lời ấy, tôi đã ghi nhớ rất lâu, không ngờ rằng chỉ quay đi là anh đã quên mất. Hoặc có lẽ, những gì anh nói với tôi từ trước đến giờ, chưa từng là lời chân thật.
Ví dụ như lời thề nguyện trong hôn lễ, nói sẽ không bao giờ rời xa nhau.
“Chu Cảnh Nghiễn, anh là kẻ dối trá nhất trên đời.”
4.
Sau khi ly hôn, tôi trở về thành phố Châu, đến khám bệnh tại một bệnh viện tư.
“Cô Ôn, cô đã bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất rồi, có thể chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi.” Bác sĩ điều trị của tôi nói những lời này, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho tôi.
Nhưng tôi không quá đau buồn, chỉ không nhịn được mà thở dài: “Vâng, tôi biết rồi.”
Thấy tôi còn trẻ mà đã mắc bệnh nặng như thế, lại còn đi một mình, bác sĩ quan tâm hỏi: “Người nhà của cô đâu?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường trắng của bệnh viện, thất thần nhớ lại nhiều năm trước, ngày tôi bước ra khỏi cổng trại trẻ mồ côi.
Chu Cảnh Nghiễn nắm tay tôi: “Tuệ Tuệ, từ nay về sau em không phải một mình nữa, anh sẽ cho em một mái ấm.”
Tôi thu hồi dòng suy nghĩ, mỉm cười lắc đầu: “Tôi không còn người thân nào nữa.”
Hoàn tất thủ tục nhập viện, tôi cất giấy chẩn đoán đi, định mua một ít đồ dùng cần thiết thì gặp người quen ở cửa hàng.
“Tuệ Tuệ?” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Tống Tình, người mà tôi vừa nhắc đến cách đây không lâu.
“Tống Tình, lâu rồi không gặp.”
Tính ra, chúng tôi đã gần mười năm không gặp. Hồi đó đã hứa sẽ làm phù dâu cho nhau, vậy mà cả hai đều thất hứa.
Có lẽ vì đều đã trưởng thành nên không còn căng thẳng như trước nữa, chúng tôi ngồi trò chuyện ở quán trà sữa gần trại trẻ mồ côi.
“Sao lại đến bệnh viện một mình thế này, anh ấy đâu?” Tống Tình nhìn tôi.
Tôi cười nhạt: “Cậu nói Chu Cảnh Nghiễn à? Tôi đã ly hôn trong hòa bình với anh ta rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ta sắp tái hôn đấy.”
Ánh mắt cô ấy có chút khó tin.
Cũng phải, trước đây tôi và Chu Cảnh Nghiễn từng yêu nhau sâu đậm như vậy, chuyện ly hôn này, ai mà tin được chứ.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm trà sữa khoai môn mà trước đây mình thích nhất: “Vị đã thay đổi rồi, không còn ngọt nữa.”
“Cậu đến bệnh viện là do sức khỏe không tốt à?” Tống Tình hỏi tôi.
“Tạm thời chưa thấy khó chịu gì, chỉ là không sống được bao lâu nữa.” Trông tôi lúc này chắc chắn giống như đang nói hươu nói vượn.
Ai ngờ giây tiếp theo, bên tai tôi vang lên tiếng nức nở khe khẽ: “Ôn Tuệ, cậu quá đáng lắm, rời khỏi thành phố Châu cũng không báo cho tôi biết, kết hôn cũng không mời tôi…”
Tôi không lên tiếng, nghe cô ấy trách móc một lúc lâu, cuối cùng đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy ướt: “Chuyện sinh lão bệnh tử, tôi cũng không thay đổi được.”
Cuối cùng, tôi vẫn nói với giọng điệu như đang cầu hòa: “Nhưng mà, Tống Tình, cậu là người bạn duy nhất của tớ, chuyện chôn cất tớ, giao cho cậu đấy.”
Tiếng khóc bên tai tôi càng lúc càng lớn.
Nằm viện được một thời gian, vào một ngày nọ, tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm của Chu Cảnh Nghiễn: “Cái túi xách tay lần trước cô mua ở đâu vậy, An Nhã rất thích, cũng muốn mua một cái.”
Tôi suýt nữa thì không nhịn được mà chửi tục, sau đó chỉ ngắn gọn trả lời một chữ: “Cút.”
Bên kia hiện lên đang nhập tin nhắn, tôi cười lạnh không chút do dự kéo số liên lạc của anh ta vào danh sách đen.
Tống Tình xách hoa quả vào đặt lên bàn: “Anh ta không biết chuyện cậu bị bệnh à?”
Tôi ném điện thoại sang một bên, bắt đầu gặm táo: “Anh ta không có tư cách biết.”
Dù sao, tôi cũng không cần sự thương hại và đồng cảm của anh ta.
Cứ tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, Chu Cảnh Nghiễn là người kiêu ngạo, sẽ không đến quấy rầy tôi nữa.
Tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Ôn Tuệ, cô có thể đừng…”
Chưa để anh ta nói hết câu, tôi đã cúp máy và tắt nguồn.
Dạo này, Chu Cảnh Nghiễn thật sự rất khác thường, trước đây nửa năm cũng chẳng nói với tôi một câu, bây giờ thì cứ cách vài hôm lại gọi điện quấy rầy, chặn đến mỏi tay.
“Anh có bị bệnh không?” Tôi không nhịn được nữa liền nghe máy, chỉ muốn mắng cho anh ta một trận.
“Ở chỗ ở trước đây vẫn còn đồ của cô, về lấy đi.” Giọng Chu Cảnh Nghiễn có chút bực bội, tôi đoán là do tôi đã chặn vô số số điện thoại của anh ta.
“Vứt đi.” Tôi cũng nổi cáu, nhất quyết không nói chuyện tử tế với anh ta: “Không lấy đi thì có nghĩa là, đối với tôi, đó là rác.”
“Cô nói thật à?” Giọng anh ta cao lên một bậc, tôi chợt nhớ ra thứ còn để lại đó là gì: “Phải, con gấu bông xấu xí như vậy, lại còn là do anh tự tay làm, tôi mang theo chẳng phải xui xẻo sao?”
Tôi mặc kệ tiếng gầm rú ở đầu dây bên kia, đập nát điện thoại xuống đất, xem anh ta còn cách nào quấy rầy tôi nữa không.