Không Phải Là Duy Nhất - Chương 6
13
Sau ngày đó, Chu Việt có một đoạn thời gian rất dài không xuất hiện nữa.
Mà tôi lại một lần nữa biết được tin tức của hắn, là bởi vì cảnh sát gọi điện thoại tới, nói Chu Việt xảy ra tai nạn xe cộ.
Cảnh tượng cơ hồ giống kiếp trước như đúc, chỉ là thời gian sớm hơn kiếp trước.
“Tình huống của Chu tổng không quá lạc quan, anh ấy không có người thân, chúng tôi chỉ có thể liên lạc với cô.”
Cảnh sát nói: “Mặt khác, người gây tai nạn cho Chu tổng cũng bị bắt tại chỗ, cô ấy nói muốn gặp cô một lần.”
Trong nháy mắt, tôi ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong đầu giống như có tiếng nổ vang lên, vạn vật ồn ào, lại trong nháy mắt quy về yên tĩnh.
Một giây kia, tôi giống như suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.
Sau khi lái xe tới bệnh viện, Chu Việt đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Cùng kiếp trước không giống nhau, lần này hắn bảo vệ được tính mạng, chỉ là bởi vì chân trái bị thương quá nặng, phải cắt bỏ.
Chu Việt nằm trên giường bệnh nhắm chặt hai mắt, cau mày, đại khái là thật sự rất đau khổ.
Hắn gầy đi, cái chân bị cắt đứt kia, vết thương quấn băng gạc, chân phải bên cạnh có vẻ lẻ loi.
Tôi trầm mặc nhìn một lát, lấy điện thoại di động ra, bấm số trợ lý của hắn.
“Chu Việt xảy ra tai nạn xe cộ, cần cậu thuê hộ lý đến bệnh viện chăm sóc anh ấy.”
Bên kia chần chừ gọi: “Bà chủ?”
“Không cần gọi tôi như vậy, tôi và Chu Việt đã ly hôn rồi.”
Tôi bình tĩnh nói: “Anh mau tới đây, để tránh sau khi Chu Việt tỉnh lại không ai chăm sóc.”
“Bà…… cô Lâm, cô thật sự không ở lại chờ một chút sao? Lúc trước chúng tôi đi bàn chuyện hợp tác, Chu tổng uống say, vẫn luôn gọi tên cô, anh ấy vẫn rất nhớ cô, cũng…… rất yêu cô.”
Cái đó thì có ích gì.
Vậy thì có ích gì.
Tôi muốn cười, nhưng giơ tay lau đuôi mắt, vẫn có nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng tôi rời khỏi bệnh viện, đến cục cảnh sát gặp Kiều Mộc.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh lại làm cho người ta không rét mà run: “Lâm Ngôn Tư, cô thật sự là mạng lớn, có người kéo cô một phen, nhặt về một cái mạng cho cô.”
Tôi hít sâu một hơi: “Cho nên chiếc xe màu đen hôm đó, chính là cô.”
“Đúng.”
“Kiếp trước, người đụng chết Chu Việt người, cũng là cô sao?”
“Đúng”
“Cô trở về lúc nào?”
Cô ta cười khẽ một tiếng: “Chính là buổi chiều hôm đó, Chu Việt vô duyên vô cớ sa thải tôi, tôi không thể tin được, rõ ràng tình cảm của chúng tôi đang chuyển tối thành sáng, đang yên đang lành, không biết tại sao lại đột nhiên thay đổi. Tôi tưởng là cô giở trò quỷ, đặc biệt đi tìm các người, sau đó những ký ức kia lập tức trở lại.”
“Kiếp trước cũng giống như vậy.”
“Tôi nói chuyện mang thai cho Chu Việt, sau đó anh ấy nói với tôi, anh ấy muốn chia tay với tôi, muốn trở về với gia đình, anh ấy…… Còn yêu cô. Tôi hỏi anh ấy, tôi đây tính là cái gì, sáu năm này tính là cái gì, anh ấy không trả lời được, chỉ nói tôi và cô không giống nhau.”
“Rốt cuộc có chỗ nào không giống, chính là bởi vì tôi xuất hiện quá muộn sao?”
“Nhưng rõ ràng, tôi cùng anh ấy chia sẻ bí mật lớn nhất trong cuộc đời, người thích hợp với anh ấy nhất cũng là tôi.”
Cô ta nói xong, ngữ khí dừng một chút: “Nhưng bây giờ cũng tốt. Không thể sống cùng một chỗ, vậy thì cùng đi xuống địa ngục đi.”
Tôi nhìn cô ta.
Dưới cặp mắt bình tĩnh kia cất giấu cảm xúc cực đoan đến điên cuồng, giống như vòng xoáy sâu không lường được dưới mặt biển.
Tôi lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Kiếp trước trước tang lễ của Chu Việt mấy ngày, cảnh sát gọi điện thoại tới, nói về vụ tai nạn đã có một ít manh mối.
Sau đó không quá hai ngày, Kiều Mộc xông vào tang lễ, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Sáu năm điên đảo hỗn loạn dây dưa, từng chút từng chút tiêu hao tất cả kiên nhẫn của cô ta, cho nên cô ta dùng một loại phương thức gần như tự hủy, đưa tôi và Chu Việt cùng nhau xuống địa ngục.
Không biết tại sao, tôi nghĩ đến lúc vừa sống lại trở về, Chu Việt còn chưa trở về, đối mặt với “ác mộng” và bài xích Kiều Mộc mà tôi nói, phản ứng đầu tiên của hắn là: “Em nói anh xảy ra tai nạn xe cộ, chẳng lẽ là cô ấy đụng?”
Không thể tưởng được một câu thành sự thật.
Nghĩ đến đây, tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Cho dù cô tìm một ngàn một vạn lý do, cũng không thể thay đổi sự thật là cô và Chu Việt làm sai. Tôi cũng không có chỗ nào không làm cô thất vọng, cô muốn hận cũng nên hận Chu Việt, là anh ta không ly hôn với tôi, lại đi trêu chọc cô.”
Cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn tôi, bỗng nhiên đưa tay che mắt, nước mắt chảy xuống.
“Bởi vì tôi ghen tị với cô, ghen tị với cô, cho dù trái tim anh ấy nhất thời lệch đi, cuối cùng cũng sẽ trở lại bên cạnh cô.”
Tôi không để ý tới cô ta nữa, xoay người rời đi.
Lúc ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài trăng sáng sao thưa.
Tôi đi trong gió đêm hơi lạnh, không hiểu sao nghĩ tới thật lâu thật lâu trước đây.
Khi đó chúng tôi mới mười hai tuổi, cây hạch đào phía sau núi thị trấn đã chín.
Biết tôi thích ăn hạch đào non, Chu Việt liền đi tới sau núi trèo cây hái cho tôi, kết quả từ trên cây ngã xuống, chân đau đến sắc mặt trắng bệch.
Tôi nắm tay hắn, không ngừng chảy nước mắt, hắn liền cười nói:
“Lâm Ngôn Tư, em đau lòng như vậy, nếu chân anh thật sự gãy, có phải em cũng thật sự muốn gả cho anh không?”
“Được rồi, được rồi, thật sự không có chuyện gì, anh còn có thể đi được.”
Để trấn an tôi, hắn cố gắng chống đỡ đứng lên đi vài bước, kết quả sau đó phải đến bệnh viện huyện, bác sĩ nói vốn chỉ là xương khớp bị lệch rất ít, bởi vì mấy bước kia mà trở nên nặng thêm, phải bó thạch cao.
Tôi ở bên giường bệnh, tự trách mình, khóc đến thở không ra hơi, vì thế thân là bệnh nhân Chu Việt ngược lại an ủi tôi: “Sao em lại thích khóc như vậy, Lâm Ngôn Tư.”
“Đừng khóc đừng khóc, anh sẽ cố gắng dưỡng thương, em không nghe bác sĩ nói sao, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng?”
“Lâm Ngôn Tư, anh sẽ không bao giờ để em rơi một giọt nước mắt nữa.”
Lúc ấy chỉ là chuyện bình thường.
(Hết)