Không Phải Là Duy Nhất - Chương 5
11
Ở ký túc xá công ty chung quy không phải là kế sách lâu dài, sau khi làm xong thủ tục chia tài sản, ly hôn, tôi rất nhanh tìm một căn phòng và dọn vào.
Từ ngày đó trở đi, Chu Việt tựa như điên rồi.
Mỗi ngày tan tầm về nhà, tôi đều có thể nhìn thấy hắn đứng dưới lầu nhà tôi, từ mặt trời chiều ngả về tây cho đến khi trăng lên cao.
Hắn hút thuốc rất nhiều.
Mà tôi nhớ Chu Việt vốn chưa bao giờ hút thuốc.
Nếu trời mưa, hắn sẽ quay lại xe một lúc.
Đèn trước xe sáng lên, đem mưa bụi nhỏ rơi xuống chiếu rõ ràng, nhìn rõ cả vẻ mặt mờ mịt lại chán nản của Chu Việt trong xe.
Đại khái là bởi vì tầng trệt không cao, tất cả những thứ này tôi đều thấy rõ ràng.
Qua mấy tuần, trong công ty bỗng nhiên bắt đầu lưu truyền tin đồn về tôi.
Nói lòng ghen tị của tôi quá nặng, lấy thế áp người, vô duyên vô cớ nhằm vào một cô gái trong công ty của chồng, buộc sa thải cô ấy.
Còn cô gái kia gia cảnh nghèo khó, bởi vì mất đi công việc này, cuộc sống trở nên khó khăn hơn.
Gia cảnh nghèo khó?
Tôi nghĩ đến chiếc Mercedes màu đỏ phô trương của Kiều Mộc, nhất thời im lặng.
Chỉ là thủ đoạn ti tiện nhưng hữu dụng của cô ta, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, tôi muốn làm sáng tỏ cũng không thể nào nói được.
Nhưng lúc này Chu Việt xuất hiện.
Đầu tiên hắn mời toàn bộ nhân viên văn phòng uống cà phê trà sữa, lại nhân cơ hội đưa ra lời giải thích cắt giảm biên chế của công ty về Kiều Mộc, trên đó giải thích cặn kẽ mà rõ ràng, cô ta bị sa thải, hoàn toàn là bởi vì năng lực làm việc không đủ, phương án và báo giá đưa ra nhiều lần xuất hiện sai lầm, trở lại làm việc thậm chí tạo thành chậm trễ tiến độ.
Kiếp trước Kiều Mộc từng phạm phải sai lầm giống nhau như đúc, chỉ là khi đó Chu Việt cảm thấy “vô hại”, thay cô ta chỉnh sửa nhiều lần.
Mà hiện tại, hắn đứng ở cửa công ty tôi, mỉm cười, thong dong nói:
“Tính tình Tư Tư hướng nội ôn hòa, đối mặt với lời nói vô căn cứ cũng sẽ không phản bác. Tình cảm vợ chồng chúng tôi vẫn rất tốt –”
Tôi bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt lời hắn:
“Nếu đã ly hôn, cứ quản tốt người mới mà anh lựa chọn, đừng để cô ấy quấy rầy công việc và cuộc sống của tôi nữa.”
Chu Việt không dám tin nhìn tôi, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm.
Tôi mặt không chút thay đổi đẩy hắn ra, trở về vị trí làm việc của mình.
Từ ngày đó trở đi, tin đồn trong công ty về tôi hoàn toàn lắng xuống.
Thay vào đó, là mấy chị lớn tuổi mời tôi ăn cơm, trong bữa tiệc uyển chuyển ám chỉ tôi:
“Đàn ông mà, đều là như vậy, cảm thấy ai mới mẻ thì theo đuổi người đó. Một khi cô rời khỏi anh ta, anh ta lại cảm thấy cô mới mẻ, sau đó trở về bị coi thường.”
“Ngôn Tư, cô đừng mềm lòng.”
Tôi cầm ly rượu, rũ mắt xuống cười cười: “Sẽ không đâu.”
Các cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “Nếu đã ly hôn, có thể cân nhắc chọn người khác, cô còn rất trẻ mà.”
Tôi nhếch khóe môi, cảm ơn ý tốt của họ.
Kết quả qua hai ngày, sau khi tan tầm tôi ra khỏi công ty, rõ ràng là đèn xanh, lại có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên từ bên phải lái ra, tăng tốc lao về phía tôi.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau có một bàn tay ôm lấy bả vai tôi, kéo mạnh về phía sau.
Tôi lảo đảo vài bước, chưa hoàn hồn đứng vững, nhìn về phía chiếc xe kia.
Nó đã đi rất xa, mà người ngồi trên ghế lái đeo khẩu trang và mũ, cũng không thể nhìn rõ là ai.
“Tai nạn à?”
“Chị Tư Tư, phải cẩn thận một chút.”
Phía sau truyền đến một giọng nam dễ nghe, tôi quay đầu, thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, khuôn mặt có vài phần quen thuộc.
Nhớ ra rồi.
Là một năm trước, sau khi tôi phỏng vấn, kiên trì tuyển một sinh viên mới ra trường, tên là Tạ Chu, làm nghiên cứu phát triển ở cùng một bộ phận.
Thấy tôi nhìn hắn chằm chằm, lỗ tai Tạ Chu bỗng nhiên đỏ lên, không được tự nhiên quay đầu đi:
“Lúc trước em có nghe nói, vốn công ty không định tuyển em, là chị kiên trì muốn tuyển dụng em, tiền lương cũng rất khả quan… Em muốn mời chị ăn cơm để cảm ơn, có thể chứ?”
Đều là người lớn, làm sao tôi lại không biết ý của hắn.
Tôi trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm thì không cần. Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện, có thể không?”
12
Lúc về nhà, Chu Việt quả nhiên lại chờ ở dưới lầu.
Khi nhìn thấy Tạ Chu cầm tay tôi, cả người hắn đều cứng đờ tại chỗ, trong mắt giống như ngọn đèn duy nhất cũng tắt, chỉ còn lại một mảnh bóng tối cuối cùng.
Tôi kéo Tạ Chu, đi qua, đứng trước mặt hắn:
“Chu Việt, chúng ta đã ly hôn, loại chuyện ghê tởm tự mình cảm động này anh còn muốn làm bao nhiêu lần nữa đây?”
Hốc mắt hắn đỏ bừng nhìn tôi: “Tư Tư, đừng đối xử với anh như vậy, em không thể đối xử với anh như vậy.”
Tôi cười khẽ một tiếng: “Tôi có giới hạn đạo đức hơn anh, cho dù muốn tìm người yêu mới, cũng là sau khi ly hôn. Chu Việt, anh ngoại tình trong lúc hôn nhân của chúng ta còn tồn tại, suốt sáu năm, còn làm cho người ta mang thai con của anh, thiên hạ này còn có thể có người vô sỉ và thấp hèn hơn anh sao?”
Trước mặt Tạ Chu là “niềm vui mới”, tôi dùng lời khó nghe nhất làm nhục hắn.
Đối với Chu Việt luôn luôn tự tôn kiêu ngạo mà nói, cái này không khác gì làm nhục hắn.
Vì thế, hắn rốt cuộc lái xe đi.
Mắt thấy chiếc xe kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, tôi cũng rút tay ra khỏi chỗ Tạ Chu, nghiêm túc nói lời cảm ơn với hắn:
“Cảm ơn cậu, vốn là chuyện riêng của tôi, khiến cậu chê cười rồi.”
“Tôi cũng biết ý của cậu, nhưng trước mắt tôi vừa ly hôn không lâu, trong thời gian tới cũng sẽ không suy nghĩ đến tình cảm mới, không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”
Một hơi nói nhiều như vậy, Tạ Chu lại chỉ vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi: “……Chị Tư Tư.”
Có xúc cảm ướt át nhỏ xuống mu bàn tay, từ trong đồng tử trong suốt của hắn, tôi mới nhìn thấy mặt mình đã đầy nước mắt.
Ngữ khí của tôi vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngại quá, tôi phải về nhà trước.”
Sau đó xoay người, lên lầu, xác nhận sau khi cửa phòng đã đóng kỹ, ôm đầu gối cuộn mình ở góc tường, thất thanh mà khóc.
Giống như là muốn đem tất cả đau lòng cùng tuyệt vọng từ kiếp trước đến bây giờ đều phát tiết ra, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, tiếng khóc của mình có thể tê tâm liệt phế đến nước này.
Bao nhiêu năm qua.
Tôi đã sống với hắn rất nhiều năm.
Lúc mới lên thị trấn lên trung học cơ sở, tôi bị mấy tên côn đồ ngăn chặn đòi tiền, quấy rối.
Chu Việt biết, liền tới cửa tìm bọn họ đánh nhau.
Một mình hắn, đối mặt với mấy nam sinh cao lớn, kỳ thật là ít không địch lại nhiều, nhưng vẫn tàn nhẫn vung quyền dù mặt đã đầy máu me, hoàn toàn dọa đối phương sợ hãi.
Kể từ đó không ai dám bắt nạt tôi nữa.
Sau đó vừa tốt nghiệp, tiền lương của tôi không cao lắm, hắn gây dựng sự nghiệp, công ty còn đang trong giai đoạn khởi đầu, chúng tôi sống túng thiếu.
Bác sĩ nói hoàn cảnh sống không tốt cũng sẽ dẫn đến hen suyễn, vì thế Chu Việt liền mua một chiếc xe điện cũ, sau khi kết thúc công việc còn phải chạy đến đêm khuya, chỉ vì đổi một căn nhà tốt một chút cho tôi ở.
Hắn rất tốt với tôi, rất tốt.
Cho nên mặc dù làm lại một lần, trước khi hết thảy còn chưa phát sinh, tôi luôn ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể cố gắng xoay chuyển cục diện, để cho câu chuyện tiếp tục đi theo quỹ đạo mà tôi kỳ vọng.
Nhưng chung quy chỉ uổng công.
Lời tôi nói với Tạ Chu không sai, cho dù đã ly hôn, tôi cũng biết rõ, bản thân không bao giờ có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới nữa.
Đối với tôi mà nói, Chu Việt đã không đơn giản là tình yêu.
Từ năm tuổi đến ba mươi mốt tuổi, suốt hai mươi sáu năm, hắn giống như là một bộ phận thân thể, kín kẽ sinh trưởng trong sinh mệnh của tôi, hiện giờ tách ra, trả giá chính là đau đến không muốn sống, máu chảy đầm đìa.
Cho dù hôm nay tôi cùng người khác đến trước mặt hắn, sự đau khổ mà hắn nhận được sao bằng một phần trăm của tôi kiếp trước khi Kiều Mộc nói rằng bọn họ đã bên nhau sáu năm.
Tôi đã từng yêu hắn như vậy.
Vì vậy, tôi không thể tha thứ cho hắn thêm lần nào nữa.