Không Phải Duy Nhất - Chương 4
10
Bất kể như thế nào Chu Việt cũng đồng ý ly hôn.
Tôi đối với sự thống khổ của làm như thấy, khi xuất viện ngay lập tức tìm tới luật sư, nếu đồng ý thì khởi tố ly hôn.
mà đời cùng với Kiều Mộc chỉ mới mập mờ yêu đương, tìm thấy bất cứ chứng cứ ngoại tình nào, chỉ thể thực hiện tố tụng dài kỳ.
Chiều hôm đó về nhà lấy một ít đồ, Chu Việt lên tiếng theo .
Kết quả ở lầu đụng Kiều Mộc.
Cô vẫn như cũ chạy chiếc xe màu đỏ đầy kiêu ngạo , thấy chúng liền xuống xe chạy đây: “Chu tổng, em làm điều gì sai tại sa thải em?”
Nói đến đây ánh mắt cô , mang theo vài phần đắc ý cùng khiêu khích: “Là chị , như thế nào, chỉ mà chị cũng ghen ?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Tôi vô cảm cô một cái, lách qua bên cô mà .
Kiều Mộc bắt cổ tay của : “Đừng mà, chúng cho rõ ràng, vô duyên vô cớ đuổi việc , chỉ vì chị nghĩ nhiều mà Chu Việt sa thải ?”
Cô kêu chính là “ Chu Việt”.
Tôi chán ghét rút tay về, thẳng đôi mắt của cô : “Cô làm gì thì trong lòng tự rõ, từ đầu đến cuối đều do Chu Việt quyết định, là một cá thể độc lập, quyền can thiệp lựa chọn của .”
Cho nên lúc Kiều Mộc hấp dẫn mới thể làm lơ lời cùng tâm tình của , một mực xích gần mối quan hệ với cô .
Mà hiện giờ trọng sinh, cảm thấy hối hận, chút do dự đá cô .
Kiều Mộc sửng sốt một chút, theo bản năng về phía .
Chu Việt làm lơ cô , chỉ đuổi theo cầu xin mà : “Tư Tư, sẽ bất kỳ quan hệ nào với cô nữa, chúng chuyện ?”
Một đường đuổi theo đến cửa.
Lúc đang tìm thẻ mở cửa thì Chu Việt bắt tay .
Phía vang lên âm thanh của Kiều Mộc: “Chu Việt!!!”
Tiếng kêu bén nhọn mang theo yêu hận đan xen, cảm xúc cực kỳ căng thẳng.
Giật , theo bản năng về phía cô .
Hoàng hôn cuối chân trời đỏ như máu, ẩn hiện trong các tầng mây.
Cơn nóng ran xuất hiện, huyệt thái dương của đau nhức, nữa, cơn đau đầu tới nữa.
Kiều Mộc cách đó xa ánh hoàng hôn bao phủ, gương mặt kiều diễm hiện vẻ quỷ quyệt điên cuồng.
Cô chằm chằm Chu Việt, nhẹ nhàng ; “Em đã đem bí mật của cho , đối xử với em như thế?”
“Trêu chọc em, nghĩ thể dễ dàng thoát ?”
Bị cặp mắt như rắn độc chằm chằm, bỗng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Kiều Mộc xong câu đó cũng hề , xoay lên xe liền .
Sau khi về nhà thu xếp đồ, Chu Việt vẫn luôn theo phía , nhiều, Kiều Mộc hấp dẫn như thế nào, cũng biết tại làm như , rõ ràng chán ghét nhất loại ngang ngược như cô , nhưng qua một thời gian, cuối cùng vẫn một lần nữa nhường nhịn cô .
Hắn càng càng mờ mịt, đến cuối cùng trong âm thanh thậm chí còn mang theo một tia nức nở: “Anh cũng biết tại , Tư Tư, chúng rõ ràng ở bên nhiều năm như , cũng xác định yêu chính là em, lẽ là vì thời gian trôi qua quá lâu nên…”
Tôi đem hộp trang sức trong tay ném thật mạnh xuống đất.
Một tiếng “bốp” thật lớn vang lên.
“Thời gian trôi qua quá lâu?” Tôi trào phúng : “Thời gian của lâu? Nhiều năm như chẳng lẽ bao giờ gặp loại giống như Kiều Mộc? bởi vì đã xác định yêu chính là , cho nên khi suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì cho tương lai trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất một , đó là !”
“ thì ? Anh ở bên cô 6 năm, một thời gian lâu, vì cái gì? Còn là vì yêu và tin tưởng , cho nên bao giờ nghĩ đến sẽ một ngày biết chuyện ngoại tình ly hôn, đúng ?”
“ , kiếp kỷ niệm 9 năm ngày cưới vẫn luôn vắt hết ốc mà chuẩn , đó là bởi vì nhận thấy thời gian đó tâm tình của , còn tưởng rằng công ty đang ở trong giai đoạn mấu chốt đưa thị trường, áp lực tâm lý của quá lớn cho nên mới làm hậu phương vững chắc cho , nghĩ là duy nhất thế giới vô điều kiện, vĩnh viễn yêu thương …”
“Vậy mà hóa … cũng là duy nhất của …”
Mặt mày Chu Việt xám như tro tàn, đơ tại chỗ.
Có lẽ việc đổi hồn cũng khiến thân xác suy yếu, giờ khắc qua cùng với suy sụp tinh thần khi chết của kiếp cũng khác lắm, một đàn ông 25 tuổi trẻ trung sự nghiệp phát triển, khí phách hăng hái nữa.
Tôi cũng đau lòng cùng hoang mang giống như kiếp , chỉ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tháo xuống nhẫn cưới tay, chằm chằm , ác độc mà thêm một câu.
“Anh trở về làm cái gì? Chu Việt, thà rằng chết trong vụ tai nạn ở kiếp còn hơn.”
11
Ở ký túc xá của công ty là một kế sách lâu dài, khi làm xong thủ tục phân chia tài sản và ly hôn xong xuôi, nhanh chóng tìm phòng trọ dọn ở.
Từ ngày hôm đó Chu Việt giống như phát điên .
Mỗi ngày tan làm về nhà, đều thể thấy ở lầu nhà , từ khi hoàng hôn buông xuống ở phía Tây cho đến khi trăng sáng lên cao.
Hắn hút thuốc nhiều.
Mà vẫn nhớ rõ Chu Việt giờ bao giờ hút thuốc.
Khi trời mưa sẽ trong xe một chút.
Đèn xe sáng lên, chiếu rõ những hạt mưa bụi li ti và cả vẻ mặt chán nản của Chu Việt ở trong xe.
Vì tầng lầu ở cao nên tất cả những điều đều thu trong mắt .
Qua mấy ngày, trong công ty bỗng nhiên lan truyền lời đồn về .
Nói lòng ghen tuông của quá nặng, lấy thế ép , vô duyên vô cớ nhắm một cô gái trong công ty của chồng , ép buộc chồng sa thải cô .
Mà cô gái gia cảnh nghèo khó, bởi vì mất công việc mà sinh hoạt càng thêm khó khăn.
Gia cảnh nghèo khó?
Tôi nghĩ đến cái xe màu đỏ kiêu ngạo của Kiều Mộc, trong chốc lát biết gì.
Thủ đoạn của cô hạ tiện nhưng hiệu quả, lời đồn nổi lên bốn phía, cũng làm sáng tỏ nhưng cuối cùng cũng nổi.
Ngay lúc Chu Việt xuất hiện.
Đầu tiên, mua trà sữa và cà phê cho bộ trong văn phòng, nhân cơ hội đó giải thích về việc giảm biên chế của Kiều Mộc trong công ty , giải thích rõ ràng và tỉ mỉ lý do tại cô sa thải, là bởi vì năng lực làm việc đủ, phương án làm xuất hiện nhiều lần sai lầm, báo giá sai, làm nhiều lần thậm chí khiến cho tiến độ công việc chậm trễ.
Kiếp Kiều Mộc cũng phạm sai lầm như , chỉ là khi đó Chu Việt cảm thấy “ ảnh hưởng đến cục”, thế là dù cô làm gì cũng đều bỏ qua.
Hiện tại ở công ty của , mỉm , thong dong : “Ngôn Tư em tính cách hướng nội, đối với những lời vô căn cứ cũng dám phản bác, vợ chồng chúng tình cảm vẫn .”
Tôi mở miệng cắt đứt lời : “Nếu đã ly hôn thì giữ cho mới của , đừng để cô đến đây ảnh hưởng đến sinh hoạt và công việc của .”
Chu Việt dám tin mà , ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm.
Tôi mặt biểu tình đẩy , trở về vị trí của .
Từ ngày hôm đó những lời bàn tán trong công ty về đã biến mất. Ngược , mấy chị gái trong công ty còn mời ăn cơm, lúc ăn nhẹ nhàng với : “Đàn ông đều như thế, cảm thấy nào mới mẻ liền theo đuổi, một khi em rời khỏi , sẽ cảm thấy em mới mẻ, nếu em trở về sẽ cảm thấy em nhàm chán. Tư Tư, đừng mềm lòng.”
Tôi ôm ly rượu, rũ mắc : “Sẽ .”
Mấy cô chớp chớp mắt với : “Nếu đã ly hôn thì thể suy nghĩ đến việc tìm mới, em vẫn còn trẻ mà.”
Tôi nhẹ, cảm ơn ý của các cô .
Kết quả là hai ngày , giờ tan tầm khỏi công ty, rõ ràng là đèn xanh một chiếc xe màu đen bỗng dưng từ bên chạy đến, tăng tốc hướng về đâm tới.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ở phía một cánh tay ôm lấy bả vai kéo mạnh.
Tôi lảo đảo vài bước, kinh hồn, kịp vững, về chiếc xe .
Nó đã phóng xa, mà ở vị trí ghế lái mang khẩu trang và đội mũ, thể thấy rõ là ai.
Chẳng lẽ chỉ là sự cố ngoài ý ?
“Chị Tư Tư, cẩn thận nhé!”
Phía truyền đến một giọng nam dễ , đầu , là một gương mặt trẻ tuổi vài phần quen thuộc.
Nhớ một chút…
Một năm , là sinh viên kiên trì tuyển dụng, tự phỏng vấn , hình như tên là Tạ Thuyền, làm ở bộ phận nghiên cứu phát minh.
Tôi chằm chằm, lỗ tai của Tạ Thuyền đỏ lên, tự nhiên đầu .
“Em lúc vốn dĩ công ty tuyển em, là chị kiên trì chọn em, tiền lương cũng , em mời chị ăn cơm thay lời cảm ơn ạ?”
Đều là trưởng thành, biết ý của .
Tôi trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng : “Ăn cơm thì cần , một việc gấp giúp, chứ?”