Không Ngừng Rung Động - Chương 3
9.
Từ ngày đó trở đi, trước hay ngoài máy quay, Giang Nghiễn Xuyên nói rất ít.
Dù tôi có cố gắng tìm chủ đề đến mức nào, câu trả lời có thể nói một chữ anh chắc chắn sẽ không nói đến chữ thứ hai.
Ngay cả khi đã cố diễn, cư dân mạng vẫn nhìn ra điểm khác lạ.
[Sao vậy? Không phải cãi nhau đấy chứ?]
[Rõ ràng vẫn rất ngọt nhưng vừa nhìn đã thấy diễn.]
[Không được đâu, hai người họ không phải sẽ BE đấy chứ?]
[Lần đầu tiên tôi thích một cặp như vậy, có gì thì nói chuyện giải quyết với nhau đi!]
Cư dân mạng đều thúc giục tôi và Giang Nghiễn Xuyên làm lành.
Thậm chí có người còn tìm ra được một video.
Tôi và Giang Nghiễn Xuyên mặc đồng phục cấp ba, cùng nhau nhận phỏng vấn.
Trong video, tôi nghiêm túc trả lời câu hỏi, Giang Nghiễn Xuyên lại nghiêm túc nhìn tôi.
Lúc hỏi có muốn đến thủ đô không, hai người chúng tôi có hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược.
Giang Nghiễn Xuyên sờ gáy, đột nhiên nói: “Vừa nãy tôi trả lời nhầm, thật ra tôi thích một thành phố khác.”
Video đến đây là kết thúc.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn làm hòa với Giang Nghiễn Xuyên: [Tối nay rảnh không? Em mời anh ăn cơm nhé?]
Giang Nghiễn Xuyên trả lời rất nhanh: [Được.]
Vẫn là dáng vẻ ít nói.
Tôi chờ mấy phút, cố gắng nghĩ cách.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Sau đó là hơn mười tin nhắn của Giang Nghiễn Xuyên.
[Lúc đó em nói em không thích đàn ông nói nhiều, bây giờ anh đã không nói nhiều rồi, có thể quay lại không?]
Câu này anh gửi từng chữ một.
Tôi lướt mấy lần mới đọc hết được câu.
Đột nhiên thấy buồn cười.
Mấy ngày hôm nay Giang Nghiễn Xuyên không nói chuyện với tôi là vì học cách lạnh lùng à?
Tôi trả lời anh: [Có thể.]
Bên kia không có câu trả lời.
Một lúc sau Giang Nghiễn Xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Hơi thở gấp gáp, rõ ràng là chạy đến.
Anh đứng trước mặt tôi, không nói gì.
Tôi trêu ghẹo: “Sao, đang suy nghĩ có nên tiếp tục duy trì dáng vẻ lạnh lùng không à?”
Giang Nghiễn Xuyên có hơi uất ức: “Em chê anh nói nhiều.”
Sợ tôi không thừa nhận, anh bắt đầu liệt kê từng thứ: “Lúc chia tay, em nói em ghét người đàn ông mà đến việc đi ẻ cũng phải kể, sau đó không để ý đến anh nữa.”
“Anh nhịn nửa năm, khó khăn lắm mới được nói chuyện với em, em lại chê anh phiền.”
“Em lại còn cảm thấy đó là khuyết điểm của anh!”
Tôi chột dạ ho khan hai tiếng: “Em chỉ tìm cớ thôi, không thật sự chê anh nói nhiều.”
Sao tôi biết anh nhịn được đến nửa năm không tìm tôi chứ?
Giang Nghiễn Xuyên không ngừng hỏi tôi lí do thật sự là gì.
Tôi nghiến răng: “List truyện em sưu tập lâu như vậy mới được, anh đọc xong thì thôi đi, còn xóa của em, em đương nhiên là tức giận rồi!”
List truyện đó khó khăn lắm tôi mới tìm được đó!
Hơn nữa lúc đó tôi đang tức vì chuyện này, Giang Nghiễn Xuyên lại gửi tin nhắn cho tôi: [Cục cưng, bây giờ anh đang đi vệ sinh, nào đi xong anh đến đón em.]
Mọi người ai thấu không!
Giang Nghiễn Xuyên một lần đi nặng mấy lần đều báo cáo với tôi!
Lúc cãi nhau tôi không nhịn được nên mới nói chuyện này ra.
Lúc đó hai người đều đang tức giận, càng cãi càng hăng, cuối cùng ồn ào chia tay.
Giang Nghiễn Xuyên nhìn tôi một lúc lâu mới kịp phản ứng list truyện mà tôi nói là gì.
Anh kéo tôi đứng dậy từ sofa, xách tôi về phòng: “Anh có lòng, đã học được một chút, anh viết cho em xem.”
10.
Tôi và Giang Nghiễn Xuyên quay lại, giang cư mận nhanh chóng phát hiện ra.
[Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng làm hòa!]
[Thiếu chút nữa không có cơm chó mà ăn, nguy hiểm thật.]
[@Giang Nghiễn Xuyên, lần sau chú ý chút, bớt cãi nhau đi, nếu không tôi ăn cơm không ngon.]
[Tôi là cục dân chính, tự tôi đến nơi rồi, hai người có đăng kí không?]
Sau đó, Giang Nghiễn Xuyên lấy lí do muốn làm hài lòng người xem, càng dính người hơn.
Trước khi chương trình kết thúc, mọi người vui quá mà uống hơi nhiều.
Nhất là đạo diễn, ông ấy nhìn tôi và Giang Nghiễn Xuyên cười ngây ngô: “Lúc đó tôi vừa nói với Tiểu Giang là mời cậu ấy tham gia chương trình, cậu ấy nghe nói cô tham gia nên đã đồng ý ngay.”
“Sau đó tôi nói catxe với cậu ấy, cô biết gì không? Cậu ấy trực tiếp chuyển tiền cho tôi, còn giục tôi mau quay, không đủ tiền thì cậu ấy đầu tư.”
“May mà hai người quay lại, nếu không cậu ấy cả người cả của đều không có mất.”
Tôi nhìn Giang Nghiễn Xuyên lúng túng nháy mắt với đạo diễn ra hiệu ở bên cạnh, không nhịn được mà bật cười.
Giang Nghiễn Xuyên nắm tay tôi, vẻ mặt đắc ý: “Chỉ cần Dữu Dữu để ý đến anh, có trả gấp 10 lần anh cũng đồng ý.”
Ánh mắt tôi sáng lên: “Vậy đi, gấp 10 đưa cho em, em đi lĩnh chứng với anh.”
Giang Nghiễn Xuyên đã quấn lấy tôi nói chuyện này mấy ngày, tôi vẫn chưa đồng ý.
Không phải vì lí do gì, đơn giản là vì váy mặc đi đăng kí kết hôn tôi đặt vẫn chưa có.
Hôm nay vừa nhận được, anh cũng nói anh đồng ý bỏ tiền gấp 10 lần.
Bạn thấy đấy, tôi không đồng ý thì dở rồi.
Giang Nghiễn Xuyên lập tức quay đầu nhìn tôi: “Em nói thật chứ?”
Tôi cố gắng kiềm chế sự vui vẻ vì sắp nhận được một số tiền lớn, gật đầu với anh: “Thật, lần này chúng ta đừng để gian thương được lợi nữa, anh trực tiếp đưa cho em là được.”
Đạo diễn aka gian thương ngồi bên cạnh nghiến răng.
Giang Nghiễn Xuyên lập tức kéo tôi ra ngoài.
Đi nhưng vẫn không quên chuyển khoản cho tôi.
Về sau có người hỏi, đoạn cuối chương trình sao lại không thấy tôi và Giang Nghiễn Xuyên.
Đạo diễn tung video quay phim đi theo quay lại quá trình lĩnh chứng của chúng tôi kèm với caption: [Hai người kia sợ cục dân chính tan làm nên vội tan làm sớm rồi.]
Tin tức tôi và Giang Nghiễn Xuyên lĩnh chứng lập tức lan truyền khắp nơi.
Có không ít bạn bè trong giới gọi điện đến chúc mừng.
Giang Nghiễn Xuyên biết việc này thì thiếu chút nữa tức muốn ngất: “Anh muốn là người đầu tiên thông báo, không ngờ ông ấy lại giành trước!”
Tôi nhìn anh đi tới đi lui, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu anh không chia sẻ thì ngay cả người đầu tiên chia sẻ bài viết của em cũng không kịp làm nữa đâu.”
Giang Nghiễn Xuyên nghe xong lập tức bình tĩnh lại.
Anh vừa lấy điện thoại mở Weibo vừa nói tôi từ từ hãy đăng, tránh cho fan giành chia sẻ trước.
Tôi chờ anh chuẩn bị xong mới đăng bài.
Weibo vừa được đăng lên, Giang Nghiễn Xuyên đã ném điện thoại của chúng tôi qua một bên: “Được rồi, kệ bọn họ chia sẻ, chúng ta nên tiếp tục học tiểu thuyết em thích đọc thì hơn.”
Tôi: “…Anh ngầu đấy.”
11.
Con gái của tôi và Giang Nghiễn Xuyên kế thừa gần như tất cả ưu điểm của chúng tôi.
Bề ngoài phấn điêu ngọc trác không nói, lại còn có kĩ năng diễn xuất trời sinh.
Vậy nên, trước khi cô bé đi học, Giang Nghiễn Xuyên vẫn luôn thích khoe khoang con gái bảo bối nhà mình khắp nơi.
Cho đến khi…
Bạn nhỏ vừa đi học đã thi toán chỉ được 70 điểm.
Tôi xoa ngực tự an ủi mình, cũng là an ủi Giang Nghiễn Xuyên: “Con vẫn nhỏ, học bổ túc là có thể tốt, hơn nữa không ai hoàn hảo cả mà.”
Giang Nghiễn Xuyên lập tức tìm gia sư cho bạn nhỏ.
Mặc dù thành tích toán không đứng đầu nhưng cũng không đứng chót.
Tôi cho rằng khuyết điểm của bạn nhỏ chỉ như vậy.
Về sau bạn học nhỏ đi học lớp toán về, nhào vào lòng tôi hỏi: “Mẹ, giặc Oa là gì?”
Tôi hỏi sao đột nhiên bé lại hỏi chuyện này.
Bé nói: “Con thấy một video, bố thi lịch sử được 3 điểm, mẹ nói mẹ muốn xem bố là kiểu giặc Oa gì.”
Tôi bật dậy như xác chết biết đi.
Đúng rồi, bé có thể kế thừa chuyện học toán dở của tôi, lỡ như lịch sử cũng thế thì sao?
Tôi phòng ngừa chu đáo, mang bé đi học đủ các kiểu lịch sử chuyện xưa.
Cuối cùng bóp nát trạng thái thi lịch sử 3 điểm chết từ trong trứng nước.
Nửa đêm, tôi nằm trên giường, thở dài nhẹ nhõm: “Cũng may thành tích chính trị ổn định, nếu không em thật sự sợ nguyên nhân bạn trai tương lai của con bé thích nó vì muốn xem nó thất đức đến mức nào.”
Giang Nghiễn Xuyên thấp giọng cười.
Tôi lườm anh: “Cười cái gì mà cười? Nếu không phải năm đó anh muốn nhìn xem trong đầu em có gì thì sao em lại sợ con học lệch như vậy chứ?”
Đã trôi qua từ rất lâu nhưng vẫn có người nói lại câu nói của tôi và Giang Nghiễn Xuyên.
Tôi không cần mặt mũi sao?
Giang Nghiễn Xuyên lại gần hôn tôi: “Không sao, chỉ cần con bé là chính mình, kiểu gì cũng có người thích.”
Tôi tiến vào trong lòng anh, nhắm mắt lại.
12. Ngoại truyện Giang Nghiễn Xuyên
Lần đầu tiên tôi gặp Kiều Dữu là trong phòng làm việc.
Giáo viên toán học u sầu hỏi cô: “Bạn học Kiều Dữu, tôi thấy em học ở lớp rất tốt, sao đến tiết của tôi lại ngủ là sao? Em cảm thấy thầy giảng không hay sao?”
Kiều Dữu hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Giảng rất hay ạ, chỉ là em nghe không hiểu.”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Giáo viên lịch sử ho nhẹ hai tiếng, lườm tôi: “Em cười cái gì? Giang Nghiễn Xuyên, lịch sử mà em thi được có 3 điểm thôi à? Tôi dạy mấy chục năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy người như em đấy!”
Lần này đến lượt Kiều Dữu cười.
Hai chúng tôi từ văn phòng ra, hẹn bổ túc cho nhau.
Kết quả, không hiệu quả.
Tôi cất bài thi toán 14 điểm của cô ấy đi, cô ấy cất bài thi lịch sử 3 điểm của tôi lại.
Sau đó cô ấy đọc truyện rồi khóc trong tiết toán, bị giáo viên bắt tại chỗ.
Tôi cái khó ló cái khôn, giải thích: “Vì thầy không gọi cô ấy nên cô ấy đau lòng ạ.”
Giáo viên toán nhìn Kiều Dữu một cái, an ủi cô ấy: “Biết mình không giỏi mà cố gắng là chuyện tốt, sau này có chuyện gì có thể nói với thầy.”
Từ ngày đó trở đi, tiết nào Kiều Dữu cũng bị giáo viên gọi trả lời.
Không chỉ vậy, giáo viên toán còn nói cho các giáo viên khác, nhất định phải hỏi Kiều Dữu nhiều hơn.
Không thể làm mất tinh thần học tập của cô ấy.
Kiều Dữu tức đến mức nghiến răng, một thời gian dài không để ý đến tôi.
Hai người cùng học lệch lại cùng đậu chung một trường đại học.
Ngày ở bên nhau, Kiều Dữu hỏi rốt cuộc tôi thích cô ấy ở điểm nào.
Tôi nói: “Anh nói nhiều như vậy, em là người đầu tiên để ý đến anh.”
Đáng yêu một cách kì lạ.
Kiều Dữu gật đầu: “À, là vì em chưa từng thấy người nào nói nhiều như vậy, khá đáng yêu.”
Tôi ghim câu này vào trong lòng.
Sau đó yêu đương được vài năm, ngày nào chúng tôi cũng nhắn đến trăm tin.
Cho đến khi…
Một lần cãi nhau sau khi tốt nghiệp, cô ấy nói cô ấy ghét nhất là người đi ẻ cũng muốn chia sẻ.
Tôi: [Tan nát cõi lòng.jpg]
Vậy mà cô ấy lại chê tôi phiền.
Tôi bắt đầu học cách trở thành một người lạnh lùng.
Tập nửa năm, tôi cảm thấy có chút hiệu quả, nghĩ hết cách để cùng tham gia một chương trình với cô ấy.
Dưới sự cố gắng không ngừng của tôi, cô ấy đồng ý gả cho tôi.
Cuối cùng chúng tôi cũng hạnh phúc trọn vẹn.
[Hết]