Không Ngừng Rung Động - Chương 2
5.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong mật thất, tôi và Giang Nghiễn Xuyên quay lại gặp những khách mời khác.
Những cặp đôi khác đều ngọt ngọt ngào ngào, chỉ có tôi và Giang Nghiễn Xuyên là mặt không cảm xúc, giống như đã bị hút khô sức sống.
Nữ diễn viên Lâm Sương có quan hệ tốt với tôi tò mò lại gần: “Không phải hai người đi chơi mật thất sao? Sao lại như gặp quỷ thế này?”
Lúc cô ấy lại gần, trong tay còn ôm hoa.
Tôi thở dài: “Có lẽ do bị tàn phá đến trưa.”
Cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Giang Nghiễn Xuyên, dường như hiểu ra gì đó.
Thế là cô ấy nhét hoa vào lòng tôi: “Giúp mình ôm một lúc, mệt quá trời.”
Lực của cô ấy quá lớn, tôi loạng choạng lùi về sau hai bước.
Đúng lúc lùi vào trong lồng ngực Giang Nghiễn Xuyên.
Một tay anh cầm điện thoại, tay kia vô thức ôm lấy tôi.
Lâm Sương “ồ” một tiếng, thậm chí còn dùng khẩu hình nói với tôi: “Mình chỉ có thể giúp cậu đến bước này thôi.”
Tôi trừng mắt với cô ấy.
Đúng lúc này Giang Nghiễn Xuyên cúp điện thoại, thuận tay nhận hoa trong tay tôi: “Tặng tôi sao? Cảm ơn.”
Lúc nói lời này khóe miệng của anh đều sắp kéo đến mang tai rồi.
[Ôi ôi ôi, nhìn cái dáng vẻ không đáng giá kia của ai đó đi kìa.]
[Còn biết nói cảm ơn nữa, chưa thấy anh lịch sự với người khác đến mức này đâu đó.]
[Kiều Dữu ngơ luôn rồi, ha ha ha ha.]
Tôi vừa định nói đây không phải tặng anh thì anh đã ôm hoa đi bốn phía khoe khoang.
Cặp đôi người ta đang cùng nhau chuẩn bị đồ nấu ăn, anh ôm hoa đến đi qua đi lại một vòng: “Anh hỏi tối tôi ăn gì sao? À đúng, Dữu Tử vừa tặng hoa cho tôi.”
Người ta đứng ngắm cảnh đêm, anh đi từ phía lưng người ta lại: “Cảnh đêm đẹp thật, nhưng không đẹp bằng hoa Dữu Tử tặng cho tôi.”
Thấy anh sắp múa đến trước mặt Lâm Sương, tôi lập tức bước đến giữ anh lại: “Hoa này là tôi cầm giúp Lâm Sương, không phải tặng cho anh.”
Nụ cười trên mặt Giang Nghiễn Xuyên lập tức biến mất.
Anh nhét lại hoa vào tay tôi: “Trả em, anh không có quà cũng không sao.”
Nhìn vẻ mặt anh có hơi uất ức.
[Ôi chao, còn uất ức nữa kìa.]
[Anh không có quà cũng không sao~]
[Phiên dịch lại chút: Người khác đều có quà, chỉ anh không quá, thật tức giận, thật uất ức.]
[Oán khí của Giang Nghiễn Xuyên có thể nuôi được mười con Tà Thần rồi đấy.]
Tôi hơi suy nghĩ, định trả lại hoa cho Lâm Sương trước rồi tặng cho Giang Nghiễn Xuyên một bó sau.
Hết cách rồi, phải dỗ thôi.
Trên đường tôi đi tìm Lâm Sương, Giang Nghiễn Xuyên cũng đi sau lưng tôi.
Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn tôi.
Nhìn đến mức sau lưng tôi lạnh buốt.
Không được, nếu đêm nay không dỗ xong thì có khi nửa đêm tôi không ngủ được mất.
Nghĩ đến đây tôi tăng tốc, vừa thấy Lâm Sương đã kín đáo đưa hoa cho cô ấy: “Hoa của cậu này, cầm đi.”
Lâm Sương nhìn Giang Nghiễn Xuyên sau lưng tôi, lập tức hiểu ra vấn đề.
Cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc: “Không phải cậu tặng hoa này cho Giang Nghiễn Xuyên sao? Sao lại đưa cho mình? Cãi nhau à?”
Tôi trợn to mắt: “Hả?”
Không biết Giang Nghiễn Xuyên đã đi đến bên cạnh tôi từ khi nào.
Sau khi nghe thấy Lâm Sương nói, khóe miệng anh đã bắt đầu giương lên.
Lúc tôi nhìn về phía anh, anh lại tỏ vẻ nghiêm túc.
Mặt giống như bị rút gân.
Lâm Sương đẩy hoa về phía tôi, không ngừng nháy mắt ra hiệu: “Cậu muốn tặng thì tặng đi, đừng ngại.”
“Cậu ngại thì để mình tặng thay cậu nhé?”
Lâm Sương mở đường, Giang Nghiễn Xuyên tự giác cầm hoa: “Không cần phiền phức như vậy.”
Tôi nhìn dáng vẻ vui sướng hài lòng của anh, cuối cùng không nhẫn tâm đả kích anh nữa.
Ngay cả khu bình luận cũng rất phối hợp.
[Oa, Dữu Tử thật có lòng, hoa thật đẹp.]
[Giang Nghiễn Xuyên cũng hạnh phúc quá rồi!]
[Tặng hoa luôn sao, thật lãng mạn nha.]
Mấy người họ thậm chí còn sợ diễn chưa đủ thật, từng người còn đến từng bài viết khác xã giao một câu, thành công đưa tôi và Giang Nghiễn Xuyên lên hotsearch.
#Kiều Dữu tặng Giang Nghiễn Xuyên hoa
#Giang Nghiễn Xuyên rất thích
#Giang Nghiễn Xuyên: Anh có biết hoa Dữu Tử đưa cho tôi đẹp đến mức nào không?
Lúc nhìn thấy những hotsearch này, tôi không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Nghiễn Xuyên.
Anh đang ngồi trả lời bình luận của fan hâm mộ, hoa trong tay chưa từng thả xuống.
Tôi thử hỏi: “Không phải anh tính đêm ôm hoa đi ngủ đấy chứ?”
Như thế cộm lắm đấy.
Không ngờ Giang Nghiễn Xuyên thật sự suy nghĩ về vấn đề này: “Không thể ôm đi ngủ được, ngày mai sẽ héo mất.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn tranh thủ thời gian tìm cơ hội tặng Giang Nghiễn Xuyên một món quà khác.
Nếu không ngày nào cũng nhìn bó hoa này, tôi sẽ áy náy chết mất.
6.
Vì đề toán kinh khủng trong buổi chiều ở mật thất.
Buổi tối tôi lập tức mơ thấy ác mộng.
Mơ thấy Giang Nghiễn Xuyên biến thành zombie, tôi phải làm đủ 100 đề toán anh mới biến lại thành bình thường.
Tôi trong mơ không chút do dự, bắt đầu còng lưng làm bài.
Nhưng càng làm tôi càng không ổn.
Làm không hết, căn bản làm mãi cũng không hết.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Nghiễn Xuyên bắt đầu bị phân hủy, tôi òa khóc lớn.
Vừa khóc vừa lấy công thức để áp dụng vào đề khác.
Sau đó…
Tôi ngã từ trên giường xuống.
Tỉnh giấc, nước mắt vẫn chưa khô.
Giang Nghiễn Xuyên nghe thấy tiếng động thì đi vào, thấy tôi ngồi dưới đất khóc không ra hơi, lo lắng hỏi: “Ngã đau hay mơ thấy ác mộng?”
Tôi lau nước mắt: “Cả, tôi mơ thấy anh bị biến dị, làm tôi sợ muốn chết.”
Giang Nghiễn Xuyên kéo tôi từ dưới đất lên, thuận miệng hỏi: “Biến thành cái gì?”
“Sợ như vậy sao? Ngã cả xuống đất rồi.”
“Lo cho tôi thì nói, em khóc cái gì chứ.”
Vì mặt mũi, tôi nói: “Ai lo cho anh, sau khi anh bị biến dị xấu quá, tôi bị dọa khóc!”
Giang Nghiễn Xuyên có vẻ không tin, đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn cho tôi lau mặt.
Tôi thấy tâm trạng anh có vẻ rất tốt, lại lần nữa lặp lại: “Thật sự không phải vì lo cho anh.”
Giang Nghiễn Xuyên gật đầu, để tôi nằm xuống ngủ tiếp.
Trước khi đi, anh không nhịn được mà hỏi tôi: “Tôi biến dị thành cái gì mà khiến em sợ vậy?”
Tôi kéo cao chăn lên: “Cả người trắng bệch, mắt xanh, lại còn có răng nanh,”
Sắc mặt Giang Nghiễn Xuyên đen lại: “Mau ngủ đi, em nhớ bật đèn, sợ thì gọi tôi.”
“Ồ.”
7.
Hoạt động tiếp theo là làm cho nhau một món yêu thích.
Lúc trước khi tôi và Giang Nghiễn Xuyên ở bên nhau thường tự mình nấu cơm nên chúng tôi hoàn toàn không lo lắng.
Nhưng hình như trạng thái của Giang Nghiễn Xuyên không ổn lắm.
Không phải cắt trúng tay thì cũng bị bắn dầu khi xào rau.
Cuối cùng đồ ăn cũng làm xong, nhưng tay Giang Nghiễn Xuyên lại đầy vết thương.
Tôi không thể làm gì khác ngoài xử lí vết thương cho anh trước.
Tôi vừa bôi thuốc vừa chế nhạo: “Giang Nghiễn Xuyên, mới bao lâu mà anh không biết nấu cơm nữa rồi?”
Giang Nghiễn Xuyên đau đến mức hít sâu một hơi: “Không có người nào ăn cơm tôi nấu, tôi lười làm.”
[Ha, bạn học Tiểu Giang lại bắt đầu bài ca tỏ vẻ đáng thương để Dữu Tử đồng cảm rồi.]
[Kiều Dữu mau ăn cơm anh ấy nấu đi, nhìn đứa nhỏ này thật đáng thương.]
[Khó trách có một thời gian Giang Nghiễn Xuyên mập như vậy, hóa ra là ăn đồ ăn ngoài.]
[Chị Kiều mau băng bó cho anh ấy đi, vết thương của người ta sắp lành đến nơi rồi kìa.]
Giang Nghiễn Xuyên nhìn tôi băng bó vết thương cho mình, đột nhiên hỏi: “Quấn thêm một vòng nữa đi, lỡ như dính nước bị nhiễm trùng lại đau hơn.”
Tôi lườm anh một cái: “Bọc dày như vậy làm gì? Trời nắng, anh che giòi đấy à?”
Giang Nghiễn Xuyên bĩu môi, không nói thêm gì.
Khu bình luận chế nhạo anh không chút nể nang.
[Ha ha ha ha, mắt Dữu Tử sắp trợn ngược lên trời rồi.]
[Chết cười, Giang Nghiễn Xuyên tỏ vẻ đáng thương không thành công.]
[Kiều Dữu: Đừng có mà diễn với chị.]
Giang Nghiễn Xuyên lấy cớ một tay không tiện, vẫn luôn đi theo tôi.
Tôi vừa mắng là anh sẽ đáng thương nâng tay lên: “Chỉ có đứng bên cạnh em mới không đau.”
Tôi không thể làm gì khác là để kệ anh đi theo mình.
8.
Vì Giang Nghiễn Xuyên bị thương, chúng tôi không tham gia hoạt động buổi tối, ở lại biệt thự.
Tôi ngồi trên sofa, tiếp tục đọc tiểu thuyết mấy ngày trước đang đọc.
Giang Nghiễn Xuyên không ngừng muốn tôi chú ý.
“Em đang xem gì vậy? Hay không?”
“Tôi chán quá, gửi cho tôi với được không? Tôi cũng muốn đọc.”
“Tiểu thuyết đẹp mắt hơn tôi sao?”
“Để ý đến tôi chút đi.”
Lúc này tôi đọc đến đoạn ngọt muốn chết, xoay qua xoay lại trên sofa như sâu.
Giang Nghiễn Xuyên vẫn còn dông dài: “Em cũng đọc được một lúc lâu rồi, nhìn tôi chút đi?”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Ngậm miệng!”
Giang Nghiễn Xuyên thật sự ngậm miệng.
Sau đó tôi lại nằm xuống xoay qua xoay lại trên sofa.
Tôi đọc hết một quyển, phát hiện anh vẫn ngồi tại chỗ, trông chờ nhìn tôi.
Tôi vô thức tắt điện thoại, hỏi anh muốn gì.
Giang Nghiễn Xuyên vừa định lên tiếng thì những khách mời khác vội vàng chạy vào.
Tất cả đều ướt sũng.
Bên ngoài mưa, hoạt động ngoài trời của họ bị hủy.
Tổ chưa trình để cư dân mạng bỏ phiếu, để chúng tôi cùng nhau chơi game.
Ai chết đầu sẽ phải trả lời câu hỏi ngẫu nhiên của cư dân mạng.
Thậm chí vì để kiểm tra độ ăn ý mà còn phải viết lên bảng trắng.
Tôi ngồi bên cạnh Giang Nghiễn Xuyên, hơi căng thẳng: “Ngàn vạn lần anh phải sống cuối đó, chắc chắn tôi là người đầu tiên bị loại.”
Giang Nghiễn Xuyên tự tin nói: “Sẽ không đâu.”
Lâm Sương ngồi bên cạnh nghe vậy còn nhướng mày với tôi: “Anh ấy tin tưởng cậu thật.”
Giang Nghiễn Xuyên cũng cười nói: “Nhất định cô ấy có thể thắng.”
Chính tôi còn không tin.
Nhưng khi chơi game, tôi vừa la hét nói Giang Nghiễn Xuyên cứu mình vừa dùng cá ướp muối đánh bay hai khách mời.
Ngay lúc tôi sắp bị loại, chỉ cần kêu một tiếng “cứu tôi” là có thể thành công hạ gục một khách mời khác.
Tôi và Giang Nghiễn Xuyên được quán quân không chút áp lực.
Lâm Sương nhìn mà than thở: “Cậu cũng ngầu quá rồi đó, vừa la hét kêu người ta cứu mình vừa đánh bay mấy người.”
Giang Nghiễn Xuyên giải thích: “Lúc trước chơi game cô ấy đều như vậy, mỗi lần nói tôi cứu là chúng tôi chắc chắn có thể thắng.”
Tôi dùng cùi chỏ đánh anh một cái để anh đừng nói linh tinh.
Khu bình luận bày ra dáng vẻ chúng tôi hiểu mà.
[Kiều Dữu thật mạnh mẽ ha ha ha ha, đến bây giờ vẫn còn cố gắng che dấu.]
[Rất tò mò không biết Giang Nghiễn Xuyên đã đắc tội cô ấy như thế nào, ngay cả danh phận cũng không có.]
[Tôi đoán là vì Giang Nghiễn Xuyên quấy rầy cô ấy đọc tiểu thuyết.]
[Ồ, vậy thì là Giang Nghiễn Xuyên đáng đời.]
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng mình và Giang Nghiễn Xuyên có thể thắng liên tiếp.
Không ngờ mấy ván trôi qua, chúng tôi bắt đầu đầu gối chạm đất.
Tôi chỉ qua chỉ lại, nói với Giang Nghiễn Xuyên: “Skin này không may, chúng ta đổi cái khác.”
Đổi qua đổi lại mười mấy mẫu, tôi và Giang Nghiễn Xuyên vẫn không thắng.
Chỉ có thể bắt đầu trả lời câu hỏi của cư dân mạng.
Vẻ mặt đạo diễn vô cùng hài lòng, bắt đầu đọc câu hỏi: “Xin hỏi vì sao hai người lại đồng ý tham gia chương trình này?”
Tôi trung thực viết: “Người đại diện của tôi uy hiếp tôi, nếu tôi không quay chị ấy sẽ chia sẻ list truyện của tôi lên mạng, tôi không muốn bị mắng nên tham gia.”
Mà Giang Nghiễn Xuyên lại viết: “Vì người tôi thích ở đây.”
Hiện trường và khu bình luận yên tĩnh mất mấy giây.
[Giang Nghiễn Xuyên: Anh hiểu rồi, vậy nên anh còn không quan trọng bằng tiểu thuyết của em.]
[Giang Nghiễn Xuyên ngẩn cả người rồi kìa, ha ha ha ha.]
[Vậy nên rốt cuộc Kiều Dữu đang đọc truyện gì vậy, sao lại sợ người đại diện tiết lộ vậy?]
[Hình như tôi hiểu rồi, đồng thời cũng muốn xin list truyện.]
[Tôi cũng muốn!]
Tôi yên tặng cầm bảng trắng che mặt.
Giang Nghiễn Xuyên nhìn tôi một cái, thở dài một hơi.
Câu hỏi thứ hai, nói ra ba khuyết điểm của đối phương.
Tôi liếc trộm bảng trắng của Giang Nghiễn Xuyên, anh che rất kĩ, tôi không thấy gì.
Hết thời gian, bảng trắng được mở ra.
Giang Nghiễn Xuyên viết: “Không có.”
Tôi viết…
Nói nhiều x3.
Tôi và Giang Nghiễn Xuyên nhìn mặt mấy giây, tôi chột dạ nhìn về phía khác.
Giang Nghiễn Xuyên đúng là người không thành thật.
Rõ ràng đã nói là phải viết lời thật lòng rồi.
Hơn nữa lúc chia tay anh còn nói một lúc hơn 30 khuyết điểm của tôi.
Đối mặt với ống kính lại thành không có gì!
Khu bình luận mừng như điên.
[Giang Nghiễn Xuyên: Tình cảm những năm qua đều là sai lầm rồi!]
[Giang Nghiễn Xuyên đâu có nhiều lời lắm đâu?]
[Lầu trên, lúc nãy Kiều Dữu đọc truyện anh ấy ở bên cạnh nói nhảm cả nửa tiếng chỉ vì muốn người ta để ý mình một chút, có thể thấy anh ấy nói nhiều thật.]
[Cứu mạng, tôi bắt đầu đau lòng cho Giang Nghiễn Xuyên, câu này vừa hỏi xong, trái tim anh ấy chắc chắn vỡ thành vụn thủy tinh luôn rồi.]
Rõ ràng đạo diễn cũng ý thức được việc này.
Cho nên câu hỏi cuối cùng là hỏi về mình.
Mấy khách mời bắt đầu vây quanh trêu ghẹo.
Nhân lúc đám người không chú ý, tôi chắp tay trước ngực nói với Giang Nghiễn Xuyên: “Xin lỗi, tôi chỉ tiện tay viết mà thôi.”
Giang Nghiễn Xuyên hừ lạnh một tiếng, không để ý đến tôi.