Không Ngoảnh Lại - Chương 5
Nhưng may mắn là bầu không khí kỳ quặc ấy không kéo dài lâu.
Hắn lật tìm một lúc trước kệ sách, lấy ra một tấm da dê và trải ra. Đó là một tấm bản đồ, trên đó đánh dấu các thế lực xung quanh.
“Đến xem.” Hắn nhàn nhạt nói.
Ta bước tới. Tuy kiếp trước ta không phải là người đứng ở trung tâm quyền lực, nhưng đôi lúc Ân Càn cũng kể cho ta nghe những chuyện trong triều. Thường thì chỉ mình hắn nói, ta chưa bao giờ đáp lời.
Nhìn vào tấm bản đồ, ta chỉ ra một vài nơi có mỏ khoáng mà ta biết, cũng như vị trí đóng quân của cha Hà Oánh.
Ta bỗng nhiên nhận ra có gì đó bất thường.
“Ơ? Thành Nhuyễn này chẳng phải là nơi đóng quân của Hà tướng quân sao?”
Ân Cửu Hà lắc đầu: “Là của Trần tướng quân.”
Ta cau mày: “Nhưng lúc đó, hắn đã trực tiếp tiếp viện từ Nhuyễn thành, nếu không có hắn thì Ân Càn khó mà thắng được.”
Vừa dứt lời, ta lập tức ngậm miệng nhìn Ân Cửu Hà. Hắn chăm chú nhìn bản đồ, dường như không để ý đến lời ta nói.
Nhưng ta biết hắn đã nghe thấy.
Ta im lặng, không dám nói thêm lời nào.
“Đang nghĩ gì vậy?”Ân Cửu Hà đột nhiên nhẹ giọng, giống như sợ làm ta sợ hãi.
Chắc ta bị điên rồi nên mới có suy nghĩ như vậy, ta cứng ngắc lắc đầu: “Không có gì.”
Không ngờ ánh mắt của hắn lại càng thêm sâu thẳm, tựa như mây đen đang chuẩn bị ập đến.
Ta lo rằng ngay giây sau, hắn sẽ ném ta ra khỏi thư phòng. May thay, hắn chỉ khẽ thở dài: “Ta không định thăm dò bí mật của nàng, vậy nên nàng không cần phải phòng bị như thế.”
Lời nói ấy như một mũi kim khẽ đâm vào tim ta, không đau nhưng cũng khiến ta cảm thấy không thoải mái.
Sau đó, hắn lại nói thêm vài chuyện có thể xảy ra trong thời gian tới, rồi ta liền trở về phòng.
Không ngờ tối hôm ấy, ta lại chứng kiến một cảnh mà ta hoàn toàn không ngờ tới.
“Điện hạ?”
Ta vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô, bước ra đã thấy Ân Cửu Hà ngồi ngay ngắn trước bàn nhỏ, đang đọc sách.
Hồng Tụ thì chẳng hề ngạc nhiên, rõ ràng là đã biết từ trước. Nàng mỉm cười với ta rồi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị ta túm chặt lại.
Nụ cười của nàng cứng đờ, lén nhìn Ân Cửu Hà một cái rồi nhanh chóng gỡ tay ta ra, bước nhanh ra ngoài. Thuận tiện còn “chu đáo” đóng cửa lại, để ta – chỉ mặc mỗi chiếc áo lót – đứng đó, cứu mạng.
“Điện hạ?”
Giọng ta run rẩy, cuối cùng Ân Cửu Hà ngước mắt lên nhìn ta. Hắn liếc ta một cái rồi thản nhiên nói: “Trắc phi cứ ngủ trước đi.”
…
Đây là điểm mấu chốt sao???
Ta cắn môi, đang định hỏi hắn đang làm gì, chưa kịp mở miệng, hắn đã cất tiếng, hoàn toàn dập tắt lời nói tiếp theo của ta:
“Trong phủ có gian tế, đang truy tìm.”
Mặt ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch. Đó chẳng phải là lý do ta đã đoán sao? Hắn thậm chí còn không buồn đổi lời giải thích.
“Vậy buổi tối… làm sao nghỉ ngơi?”
Ta nhìn lướt qua chiếc giường, ngón chân trong giày không tự chủ mà co lại, cảm giác bồn chồn hiện rõ.
Hắn ngẩng lên nhìn ta, đôi nét cương nghị trên khuôn mặt bỗng dịu đi vài phần, trong mắt thoáng hiện nét cười: “Dĩ nhiên là phải để trắc phi chịu thiệt ngủ dưới đất, nếu không làm sao bảo toàn được sự trong sạch của bổn điện hạ?”
Ta bị nghẹn họng, tràn ngập cảm giác xấu hổ vì tự mình đa tình.
Ta lập tức trải chăn đệm ra đất, nằm xuống, trùm chăn kín đầu, chẳng khác nào một con đà điểu.
Nếu có thể, ta mong rằng trời đừng sáng, thật quá mất mặt.
Một đêm trằn trọc.
Sáng sớm khi ta tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn. Ta định gọi Hồng Tụ, nhưng nhìn thấy người trên giường vẫn còn nhắm mắt, ta chỉ đành nhẹ nhàng xếp gọn chăn đệm rồi mặc quần áo lại.
Khi ta quay lại, Ân Cửu Hà đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn ta như thể đang suy tư điều gì đó.
Ta đỏ mặt: “Chào buổi sáng điện hạ.” Hắn nhìn ta không nói gì, đứng dậy quen thuộc véo nhẹ cổ ta, trước khi ta kịp thấy khó chịu, hắn nói ra câu đầu tiên trong ngày.
“May mà tiếng ngáy của nàng không làm cổ bị trấn thương lần nữa.”
Ta: “???”
Trong mắt hắn hiện lên ý cười, gọi người tiến vào, nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, cắt ngang lời ta định nói. Không còn cách nào, ta đành phải đứng bên giả bộ cung kính chờ hắn rửa mặt xong.
Khi ăn sáng, hắn bảo ta sau khi hạ triều hãy tới tìm hắn, nhớ mang theo điểm tâm, vẻ mặt lãnh đạm như thể không hề quan tâm chút nào.
Ta nghiến răng, hôm qua là ai nói đồ ăn dở chứ?
Ta tính toán thời gian, bỗng nhớ ra rằng khoảng hai tháng nữa, Nhị Hoàng tử sẽ đột ngột lâm bệnh mà chết, còn Tứ Hoàng tử sẽ bị giam lỏng vì tội che giấu văn thư mưu phản.
Ta liền nói chuyên này cho hắn biết.
Nhưng thời gian không nhất định chính xác, ta chỉ biết kết quả sẽ xảy ra vào thời điểm đó, chứ không biết chi tiết quá trình.
Hắn gật đầu, từ tốn ăn hết bữa sáng rồi đi lên triều.
Ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, khẽ thở dài.
Ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ, với tính cách của Ân Càn chắc chắn sẽ gây rắc rối, không biết hắn sẽ làm gì đây?
Ai ngờ, ngày về nhà ấy lại bình lặng, đến khi ta và Ân Cửu Hà về phủ cũng không có chuyện gì xảy ra.
Ta còn thở phào nhẹ nhõm với Ân Cửu Hà, nhưng hắn chỉ cười nhạt: “Hắn cũng cần có thời gian chứ.”
Nhìn sự lạnh lùng trong mắt hắn, ta đoán chắc chắn hắn đã làm gì đó, trong lòng hơi xao động.
Chỉ là, theo từng ngày sống chung, Ân Cửu Hà ngày càng kiêu ngạo.
Nghe đại phu bảo cổ ta đã khỏi, hắn kêu gọi ta đến thư phòng từ sáng đến tối, pha trà rót nước cho hắn. Ta bên ngoài cười vui vẻ, nhưng trong lòng đã chửi rủa hắn từ đầu đến chân tám trăm lần.
Pha trà rót nước chẳng lẽ cũng là phần thưởng sao?
Nhưng, chung quy vẫn có thứ gì đó đã thay đổi.
Trên bàn ăn, những món ta yêu thích ngày càng nhiều, rõ ràng ban đầu khẩu vị các món đều rất nhạt, nhưng giờ lại toàn xuất hiện những món cay.
Ân Cửu Hà mỗi lần chỉ ăn vài miếng mặt đã đỏ bừng, ta còn chẳng nỡ nhìn.
Bài trí trong phòng cũng ngày càng giống phong cách nhà ta, chỉ là xa hoa hơn, ngay cả nệm giường cũng được thay bằng loại ta thích.
Đặc biệt là khi bàn chuyện chính sự trong thư phòng, ánh mắt hắn dịu dàng thỉnh thoảng nhìn ta lại càng làm tim ta rối bời.
Mọi thứ không nên phát triển như vậy. Nếu hắn thắng, hắn sẽ là hoàng đế, ta không thể nhập cung thêm lần nữa.
Hai tháng sau, Ân Cửu Hà nói với ta, Nhị Hoàng tử đã chết, không phải bệnh tật, mà là bệnh hoa liễu.
Nói rồi, hắn cười: “Lão Nhị xưa nay sạch sẽ, ngay cả thiếpthất trong phủ cũng toàn là những cô nương nhà lành, ta thật không hiểu hắn chết vì thứ bệnh bẩn thỉu này sẽ khó chịu đến mức nào.”
Giọng điệu hắn bình thản, sắc mặt thong dong.
Ta há miệng, da đầu tê dại, nhất thời không nói nên lời.
Hắn không có gì sai, nhưng lại khiến ta một lần nữa cảm nhận được lòng người trong cung có biết bao lạnh lẽo.
Ân Cửu Hà nhìn ta, dịu dàng xoa đầu ta như thể đang an ủi.
Lòng ta càng lạnh.
Tối hôm đó, ta nằm trên sàn nhà suy nghĩ về những chuyện xảy ra mấy tháng qua, trằn trọc không ngủ được.
Ân Càn độc ác, Ân Cửu Hà cũng chẳng phải người tốt lành gì, nếu sau khi sự việc thành công, hắn không thả ta đi, ta chỉ có thể lãng phí một đời trong cung như kiếp trước.
“Không ngủ được sao?”
Nghe tiếng, ta nhận ra Ân Cửu Hà đang nhìn mình, ta lắc đầu ngay lập tức nhắm mắt lại, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn bước xuống giường.
“Nàng sợ chuyện ban ngày, hay là sợ ta?” Ta cắn môi, bỗng nhớ đến dáng vẻ hắn tự xưng “Bổn điện hạ”, trong lòng càng thêm khổ sở: “Không có, chỉ là không ngủ được thôi.”
Hắn tự mình nằm xuống bên cạnh ta: “Đừng nghĩ nhiều, vốn đã không đẹp, thức khuya càng xấu hơn.”
Ta nghiến răng.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn dịu đi vài phần: “Thế lực ẩn của Ân Càn đã bị dọn dẹp gần hết, ta thực sự ngạc nhiên, nếu như không phải đã biết từ trước, ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.”
Ta không nói gì.
Ngoài cửa có tiếng ve kêu, từng tiếng từng tiếng, không khí trong phòng cũng trở nên mập mờ.
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi…”
“Ta sẽ rời đi.”
Ta cắt ngang lời hắn.
Cảm giác mập mờ tan vỡ thành từng mảnh.
Ánh mắt hắn trở nên cô độc, ta không dám nhìn.
Lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Cũng tốt, nàng tuy xấu, nhưng làm thương nhân cũng ổn.”
Ta cố gượng cười: “Phải, tự do tự tại.”
Hắn nhắm mắt, đột nhiên ngồi dậy nhìn ta: “Gián điệp đã bị loại bỏ, sau này nàng còn muốn… ngủ trên sàn sao?”
Ý hắn là hỏi ta, còn muốn ngủ cùng hắn trong một căn phòng nữa không.
Ta nhìn vào ánh mắt mong đợi của hắn, rồi quay đi: “Đã vậy thì đương nhiên sẽ phải ngủ trên giường.”
Nghe câu trả lời của ta, sự mong đợi ấy hoàn toàn tắt lịm.
Từ hôm đó, chúng ta quay về trạng thái ban đầu, chỉ nói chuyện chính sự, không đề cập đến tình cảm.
Những tháng ngày đã qua như một giấc mộng hoang đường.
Ta không biết hắn ban đầu thích ta ở điểm nào, nhưng ta biết, ta đã động lòng, cần phải kịp thời rút lui.
Nửa năm sau, thế lực của Ân Càn bị tiêu diệt gần hết, những quân cờ ngầm cũng lần lượt bị phá bỏ.
Hơn nữa, kiếp trước hắn vốn dĩ đánh bất ngờ mà suýt thua, giờ lại bị lật hết bài tẩy, càng không thể chống lại Ân Cửu Hà.
Mọi chuyện đã thành định cục, tất cả đều kết thúc.
Tuy nhiên, dù rết có chết, trăm chân vẫn ngọ nguậy, Ân Cửu Hà bảo ta ở yên trong phủ không được ra ngoài, đề phòng bất trắc.
Ta cũng không vội gì một hai tháng, liền đồng ý.
Nhưng không ngờ, chuyện vẫn xảy ra.