Không Ngoảnh Lại - Chương 4
Tiếng bàn tán không dứt bên tai.
Tử Ngọc từ nhỏ đã luyện võ, khí thế ngạo mạn, quay đầu quét mắt nhìn mọi người, dân chúng đang bàn tán lập tức im bặt.
Ta mặt không biểu cảm nhìn thẳng về phía trước.
Tử Ngọc có lẽ đã được dặn dò kỹ càng, không kiêu ngạo như thường ngày, đối với ta cung kính lễ phép, rất khách sáo, khiến mọi người nhìn thấy mà sắc mặt khó coi. Một câu “Ngày mai đến đón” càng khiến sắc mặt họ khó coi hơn.
Có lẽ họ đang nghĩ, một cô gái thương hộ tuổi đã lớn còn có thể làm thiếp thái tử, thì con gái họ càng có thể.
Trong lòng ta tràn đầy mỉa mai, lấy thái tử có gì tốt chứ?
Thật buồn cười.
Cha mẹ tưởng ta thật sự được thái tử để mắt đến, một lúc vừa mừng vừa lo, ta nói với họ thái tử đối xử với ta rất tốt, rất cưng chiều ta, họ mới không hỏi thêm nữa.
Tối đến, sau khi dùng bữa xong, Hồng Tụ tắm rửa cho ta.
Trong làn sương mù, ta nhắm mắt mơ màng, đêm qua quá căng thẳng nên hầu như không ngủ, bây giờ buồn ngủ không chịu nổi.
Nhưng lại không thể ngủ, chuyện ta “lấy” thái tử chắc chắn Ân Càn đã biết rồi, cũng không biết có đến không.
Nếu đến, thì có thể coi là ta đã “giúp” thái tử tìm ra y rồi.
Nhưng Ân Càn nhẫn nhục chịu đựng bấy lâu, ít nhiều cũng sẽ nghi ngờ lý do thái tử cưới ta.
“Tiểu thư, nếu buồn ngủ thì ngủ đi.”
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng dậy, nàng lau khô người cho ta, mặc áo lót vào, rồi ra ngoài canh đêm. Thiêm Hương đã rời phủ, có lẽ đang vui vẻ may váy cưới ở nhà.
Đáng tiếc là ta sẽ không thể nhìn thấy nàng thành thân, đôi khi cũng khá ghen tị với nàng, vô lo vô nghĩ lại đáng yêu, có thể cùng người yêu hai tình tương duyệt, sống bình dị cả đời.
Ta cúi mắt, che giấu cảm xúc dao động, thổi tắt nến, những ảo tưởng đó, không phải là điều ta nên nghĩ đến.
Nửa đêm, một tiếng động nhẹ.
Cái kẹp sách dựa vào cửa sổ rơi xuống đất, có người vào rồi.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ từ tiến lại gần, ta hơi ngạc nhiên.
Thật sự đến sao?
Ân Càn đang cẩn thận bước về phía ta, thấy ta tỉnh, ánh mắt không cam lòng.
“Ta đã nói tỷ tỷ sao lại đột nhiên hủy hôn, còn biết được thân phận của ta, thì ra là vì Ân Cửu Hà, nhưng tỷ tỷ vốn thông minh, sao không nghĩ kỹ xem, liệu y có thật lòng không?”
Ta lạnh lùng nói: “Vậy ngươi thì có tấm lòng chân thành rồi sao?”
Ánh mắt Ân Càn lóe lên vẻ giận dữ: “Đinh Diễm Nhi! Nếu ta không chân thành, làm sao hôm nay ta dám liều mạng đến tìm nàng! Nàng thực sự nghĩ ta không biết hôm nay là cái bẫy Ân Cửu Hà giăng ra cho ta sao?”
Ta nghe hắn nói mà chỉ thấy buồn cười: “Ngươi nói vậy, suýt nữa khiến ta tưởng ngươi và Hà Oánh chỉ là trò đùa thôi.”
Ánh mắt hắn nhuốm màu u ám. Ta đứng dậy, trực tiếp kéo cổ áo hắn ra, vết răng nhỏ xinh trên đó hoàn hảo chứng minh sự ngu ngốc của ta ở kiếp trước.
Hà Oánh vẫn luôn thích để lại dấu ấn trên cổ Ân Càn mỗi khi ân ái, để ta khó chịu.
Xem ra kiếp này cũng vậy.
Ân Càn cứng người, vội vàng nói: “Hà Oánh tính tình có hơi nóng nảy, nhưng ta cần được Hà tướng quân ủng hộ mới có cơ hội thắng lợi hơn. Hơn nữa, ta không định bỏ rơi nàng đâu. Khi vào cung, ta sẽ đón nàng vào. Lúc đó, người ta sủng ái nhất chỉ có thể là nàng…”
Ta đẩy hắn ra, nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, ghê tởm đến mức chẳng muốn nói lời nào.
Thấy vậy, hắn nắm chặt tay, có vẻ khó chịu, đột nhiên hạ giọng: “Nàng đối xử với ta như vậy, có phải Ân Cửu Hà đã động đến nàng rồi không?”
Nghe câu này, lòng ta dâng lên cảm giác buồn nôn, liền dùng lời độc địa hơn để đáp trả: “Phải đấy, dù sao ngươi cũng biết đó, Thái tử điện hạ giỏi hơn mà.”
Một câu hai ý.
Hắn không ngờ ta lại nói vậy, ánh mắt tức giận dần dần bị nuốt chửng, biến thành điên cuồng.
Giây tiếp theo, cổ ta bị hắn bóp chặt, phát ra tiếng “cạch”.
“Nói, nói nàng đang lừa ta!”
Ta thở không nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Ngay khi ta cảm thấy mình thực sự sắp chết trong tay hắn, một mũi phi tiêu xuyên qua cửa sổ giấy, nhắm thẳng vào cổ tay Ân Càn.
Hắn buộc phải buông tay ra khỏi cổ ta.
Ta ngã xuống đất, cảm thấy toàn thân như sắp rời ra từng mảnh.
Ân Càn nhìn ta như vậy, có chút hối hận, nhưng vẫn nghiến răng nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ không tha cho nàng đâu!”
Nói xong liền nhảy qua cửa sổ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào bóng đêm.
Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra, một luồng khí lạnh bao phủ lấy ta. Ân Cửu Hà ôm ta vào lòng, hơi ấm từ cơ thể hắn khiến người ta lưu luyến khó tả.
“Đuổi theo.”
“Vâng.”
Vài bóng người lướt qua, ta hoàn hồn vội vàng đẩy hắn ra, chống người dậy bám vào thành giường: “Thái…”
Ai ngờ vừa mới nói được một chữ, cổ họng như bị một luồng khí nóng thiêu đốt, đau rát vô cùng.
Đôi tay như ngọc đỡ lấy ta, bàn tay nắm lấy cánh tay ta hơi dùng lực, rồi lập tức buông ra: “Không biết võ công còn muốn mạnh mẽ cái gì?”
Giọng hắn mang theo chút lạnh lẽo.
Ta sững người, nhớ lại câu nói “Thái tử điện hạ giỏi hơn” vừa rồi, vừa đau vừa kinh ngạc không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng như có lửa đốt: “Ngoài… ý muốn.”
Hắn im lặng một lúc, rồi mới thở dài: “Ngày mai Tử Ngọc sẽ đến đón nàng.”
Ta theo thói quen gật đầu, kết quả đầu chưa kịp cúi xuống đã cảm thấy như bị đứt lìa, đau đến mức phải hít một hơi.
Ân Cửu Hà nghe thấy liền dừng bước, do dự một chút, rồi vẫn quay lại bước về phía ta, đưa tay chạm vào cổ ta.
Cảm giác ấm áp khiến ta ngẩn người, giây sau, cơn đau dữ dội truyền đến.
“Cạch”
Tốt thôi, ta không nhịn được vì đau, cũng chẳng còn để ý đến Ân Cửu Hà đang ở gần, nhăn mặt nhíu mày ôm lấy chỗ đau.
“Hừ, thật xấu xí.”
Tiếng cười nhẹ vang lên, trong tầm mắt, Ân Cửu Hà khẽ cong môi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, như phủ lên đường nét sắc sảo của hắn một lớp ánh sáng dịu dàng.
Trong lúc ta đang ngẩn ngơ, nụ cười vừa rồi đã biến mất, như hoa nở chớp mắt, hay như chưa từng xuất hiện. Hắn mặt không cảm xúc nhét cho ta một bình thuốc.
“Dùng thuốc này trước, ngày mai đến phủ rồi tìm ngự y khám cho nàng.”
Ta vừa định gật đầu, lại nhớ đến cảm giác ấm áp trên cổ vừa rồi, giật mình sợ hãi, đáp một tiếng “Vâng”. Có lẽ cảnh tượng vừa rồi quá sốc, khiến tim ta cũng kHồng Tụ chủ đập loạn vài nhịp, hắn nhìn chằm chằm vào ta, như đang dò xét điều gì đó.
Ta vô thức tránh ánh mắt hắn.
Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi. Ta nhìn bóng lưng ấy, cắn môi, rồi đi kiểm tra Hồng Tụ và những người khác.
May mắn thay, họ vẫn đang ngủ say.
Chỉ là trải qua chuyện này, ta lại không thể ngủ được nữa.
Ngày hôm sau
Khi nhìn thấy bộ y phục cưới màu hồng đỏ kia, lòng ta càng thêm rối bời.
“Tử Ngọc cô nương… lớp áo lót kia chẳng lẽ là sa tằm… không đúng, y phục cưới là gấm vân sao ư? Điều này…”
Gấm vân sao hình như ngay cả trong cung cũng chỉ có một hai tấm thôi.
Sa tằm thì chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có, cho ta mặc sao?
Tử Ngọc nhìn dáng vẻ của ta, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười: “Trắc phi không cần lo lắng, cứ yên tâm xuất giá là được.”
… Nói như thể là cưới thật vậy.
Ta nhìn bóng mình trong gương, đôi mươi xuân xanh, mặt như hoa phù dung, nhưng trong mắt đã có vài phần mệt mỏi khó che giấu.
Cổ được băng vải màu hồng nhạt bọc lại để che đi vết thương, lại dùng những món trang sức nhỏ xinh trang trí, trông càng thêm kiều diễm.
Vốn tưởng sẽ bị trực tiếp khiêng đến phủ Thái tử, nhưng không ngờ Ân Cửu Hà lại tự mình đến.
Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, ta có chút hoang mang.
Vở kịch này thực ra không cần diễn đến mức ấy, Ân Cửu Hà rốt cuộc là vì Ân Càn, hay là vì…
Ta không dám nghĩ tiếp, sau khi vào phòng tân hôn, ta tự ý cởi khăn che mặt, khiến Hồng Tụ kinh hãi kêu lên.
“Tiểu thư! Không được cởi!”
Ta cười cười: “Không sao đâu.”
Không biết thuốc mỡ đêm qua làm từ gì, mới bôi có một đêm mà đã đỡ nhiều rồi, giờ đã có thể nói được vài câu, cử động nhẹ nhàng cũng không còn cảm giác gì.
Hồng Tụ thở dài, lén nhìn ra ngoài, rồi lấy từ trong ngực ra một viên kẹo.
“Tiểu thư thật là, khi nào mới có thể ngoan ngoãn một chút đây.” Nàng tưởng ta bị vẹo cổ, nên nhẹ nhàng bẻ viên kẹo, chọn miếng to hơn cẩn thận đưa cho ta, ta mỉm cười với nàng.
“Thật ngọt.”
Nàng véo véo má ta, rồi lại đắp khăn che mặt lên cho ta.
Thực ra nàng ấy không biết, ta chỉ là không muốn đối mặt với cảnh tượng khó xử này mà thôi.
Ta nghe thấy tiếng cửa mở, biết rằng Ân Cửu Hà đã vào phòng. Ngay sau đó, cửa lại lần nữa phát ra tiếng động, hắn là Hồng Tụ đã rời đi.
Nghe thấy động tĩnh, ta liền tự tay gỡ chiếc khăn che đầu, vừa nhìn lên đã thấy Ân Cửu Hà đang chuẩn bị dùng gậy để nâng chiếc khăn đó lên.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên hết sức kỳ lạ.
Không rõ Ân Cửu Hà có nhận ra sự kháng cự của ta hay không.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái rồi đặt gậy xuống: “Không ngờ trắc phi lại nóng lòng đến vậy.”
Ta vờ như không nhận ra sự khó chịu trong lời nói của hắn, cười nhẹ đáp: “Vậy… khụ khụ, lại lần nữa?”
Nói xong, ta cầm chiếc khăn lên, lặng lẽ trùm lại lên đầu.
Lần này, ta phải đợi một lúc lâu mới thấy khăn mới được vén lên, nhưng trước mặt lại không phải Ân Cửu Hà mà là Hồng Tụ. Nàng cau mày nhìn ta: “Tiểu thư, sao điện hạ lại rời đi?”
Ta đáp: “…Ta cũng không biết.”
Hồng Tụ nhìn vẻ mặt của ta, thở dài ngao ngán, rồi bắt đầu giúp ta tẩy trang, thoáng chốc lộ ra vẻ “hận sắt không thành thép.”
Ta giả vờ vô tội.
Đêm đó, ta suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không dám tin.
Kiếp trước, ta thật sự có tình cảm với Ân Càn, về chuyện nam nữ cũng chẳng phải ngây thơ, nhưng Ân Cửu Hà… sao có thể?
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể tự trấn an lừa dối bản thân, có lẽ Ân Cửu Hà quá coi trọng nghi lễ. Dù có là diễn trò, hắn cũng muốn mọi thứ phải hoàn hảo, nên mới khó chịu như vậy.
Dù sao thì quy củ trong cung nghiêm ngặt, mà hắn lại là người rất có giáo dưỡng…
Được rồi, lý do này có phần không thỏa đáng, nhưng vẫn tốt hơn là tin rằng hắn có cảm tình với ta.
Hôm sau, ta chuẩn bị sẵn điểm tâm, chờ sẵn ngoài thư phòng của hắn, quyết tâm đóng vai một trắc phi hoàn hảo.
Khi hắn từ triều về, ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Bước chân của hắn khựng lại một chút, dù nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ta vẫn nhìn thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn, như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Ta vội vàng dời ánh mắt đi. Không biết có phải ảo giác không, không biết có phải ta nhìn nhầm không, hắn hình như như đang nghiến răng, sau đó nắm lấy tay ta, kéo thẳng vào thư phòng.
Nhìn bàn tay đang siết chặt lấy ta, miệng ta mấp máy nhưng chẳng nói được lời nào.
Mãi đến khi vào thư phòng, hắn vẫn chưa buông tay, ta mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ, trong phủ có gian tế sao? Chúng ta phải diễn trò cho ai xem ư?”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, ta lập tức im lặng.
Ân Cửu Hà nhếch môi lạnh lùng: “Trắc phi thật thông minh, vậy thì phối hợp cho tốt vào.”
Nói xong, hắn buông tay ta ra, rồi cắn một miếng điểm tâm: “Nàng làm à?”
Ta cứng cổ gật đầu.
Hắn lười nhác nói: “Thật khó ăn.”
…