Không Ngoan - Chương 5
21
Trần Tự không lái xe.
Hắn hiếm khi mặc một bộ âu phục màu đen, dựa vào chiếc xe phân khối kia.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn trong bộ vest.
Trong đầu lập tức liền nhảy ra bốn chữ “Tây trang côn đồ”.
Tôi thật sự đã bị học cho hỏng rồi.
Giờ khắc này trong lòng nghĩ, thật muốn cùng hắn mặc âu phục, làm một lần.
Tóc của hắn giống như cố ý chải qua, đặc biệt có kiểu dáng.
Giống như hôm nay hắn muốn kết hôn, muốn làm chú rể vậy.
Tôi dừng bước, đứng dưới ánh mặt trời nhìn về phía hắn.
Mà hắn cũng nhìn thấy tôi.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, hắn lập tức đứng thẳng người.
Người luôn luôn kiệt ngạo bất tuân, lại khẩn trương mím chặt môi.
Thần sắc đáy mắt mừng như điên, là không dám tin.
Càng nhiều, nhưng lại là thương tiếc ôn nhu.
“Thẩm Từ.”
Hắn nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Chân dài sải bước, vài bước đã tới trước mặt tôi.
“Trần Tự… Đầu tôi choáng quá, anh mau thả tôi xuống.”
Tôi cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai, ôm chặt hắn, run giọng cầu xin.
Hắn rất nghe lời dừng lại.
Chỉ là lúc dừng lại, liền hung hăng hôn tôi.
“Thẩm Từ.”
“Em có biết hay không, tối hôm qua anh cả đêm đều không ngủ.”
“Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, rốt cuộc cũng cảm nhận được.”
Trần Tự ôm tôi thật chặt, như thể vừa buông tay tôi đã bay mất.
“Sau này, một phút cũng không được rời khỏi tầm mắt của anh.”
“Không phải nói muốn tôi sống tự do tùy ý sao?”
“Em chỉ cần tự do tùy ý, anh đi theo em là được.”
“Luôn đi theo tôi sao?”
“Vẫn đi theo em.”
“Sẽ không chán, sẽ không chán, sẽ không muốn ra ngoài nếm thử……”
“Lão tử thủ thân như ngọc hai mươi sáu năm, chờ chính là ngày này, kẻ ngốc mới làm loại chuyện ngu này.”
“Cho nên hôm đó… là lần đầu tiên?”
Tôi rất bất ngờ, dù sao đêm đó, anh ta thật không giống lần đầu tiên.
“Có phải rất có thiên phú không?”
Trần Tự rất đắc ý, rồi lại mơ hồ có chút ngượng ngùng.
Tôi không thể không cười.
Trần Tự lại cúi đầu hôn tôi:
“Em cũng không biết, vì không cho em ghét bỏ anh, cho em thoải mái, anh nhịn được bao nhiêu vất vả.”
“Vậy…… Đêm nay tôi sẽ thưởng cho anh.”
Tôi ngửa mặt, hôn anh: “Nhưng anh phải mặc bộ âu phục này…”
22
Lúc Phó Cảnh Sâm đuổi theo, đang nhìn thấy tôi ngồi ở ghế sau xe máy của Trần Tự.
Hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, tôi cũng rất bình tĩnh giơ ngón giữa với hắn.
Xe máy ầm ầm đi xa, Phó Cảnh Sâm có đuổi theo hay không, tôi và Trần Tự dường như đều không thèm để ý.
Hắn chở tôi xuyên qua phố xá sầm uất, không biết đi bao lâu, bỗng nhiên lại ngừng lại.
Đó là một studio tư nhân rất độc đáo.
Trần Tự dẫn tôi vào, chị gái xinh đẹp trong phòng làm việc lấy ra một bộ váy cưới hoàn toàn bằng thủ công.
Kiểu dáng vô cùng đơn giản hào phóng, lại khéo léo tô điểm cho nguyên tố ba lê.
Tôi liếc mắt một cái liền thích.
Trần Tự thúc giục tôi đi thay áo cưới.
Tôi thay xong áo cưới, người chị tên Tiết Uyển kia giúp tôi gỡ tóc ra.
Buộc một cái đầu trơn bóng lưu loát.
Khi trang điểm lại, ánh mắt Trần Tự nhìn tôi khiến chị Tiết Uyển bật cười.
“Đẹp không?”
Tôi xách làn váy xoay tròn, làm một động tác ba lê rất chuẩn, mỉm cười nhìn về phía Trần Tự.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lại đột nhiên đỏ mắt.
“Trần Tự, anh làm sao vậy?”
Tôi có chút ngoài ý muốn.
Qua một lúc lâu, hắn giống như mới ổn định được tâm tình của mình.
“Thẩm Từ, em có nhớ đã bao lâu rồi mình không khiêu vũ không?”
Tôi ngây dại.
Chính xác mà nói, từ sau khi tôi và Phó Cảnh Sâm đính hôn.
Cha và mẹ kế không cho phép tôi tiếp tục khiêu vũ.
Bọn họ nói, về sau tôi muốn gả vào Phó gia làm thiếu phu nhân.
Việc lên sân khấu khiêu vũ không phù hợp với thân phận của tôi.
Mấy câu nói của bọn họ, hời hợt liền cắt đứt lý tưởng và hoài bão của tôi.
Mà khi đó tôi mười chín tuổi, thói quen nhu thuận.
Cố gắng lấy hết dũng khí muốn vì chính mình đấu tranh một lần.
Sau khi bị từ chối, cũng chỉ len lén trốn đi khóc một hồi.
Nước chảy bèo trôi tiếp nhận an bài của vận mệnh.
Sau đó, nửa năm có tình cảm tốt nhất với Phó Cảnh Sâm.
Tôi từng hỏi hắn, sau này tôi có thể tiếp tục nhảy ba lê hay không.
Phó Cảnh Sâm nói như thế nào?
“Thanh thản ổn định làm một thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng không thích sao?”
“Nhảy ba lê vất vả lắm, em xem chân em biến dạng rồi, em không cảm thấy rất xấu sao?”
Khi đó tôi rất thích hắn, trong lòng trong mắt đều chỉ có hắn.
Con gái luôn hy vọng mình hoàn mỹ trong mắt người mình thích.
Tôi tự nhiên cũng vậy.
Rất lâu sau đó, tôi thậm chí không dám để Phó Cảnh Sâm nhìn thấy chân mình.
“Thẩm Từ, em có biết hay không, em vừa rồi, cả người đều đang phát sáng.”
Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, Trần Tự ôm chặt lấy tôi.
“Anh muốn em làm Thẩm Từ chói mắt và thật chói mắt.”
“Giống như lần đầu tiên anh thấy em khiêu vũ, nó tỏa sáng và không ai có thể ngăn cản được.”
“Anh đã xem tôi khiêu vũ chưa?”
“Chính xác mà nói, mỗi một lần em biểu diễn, anh đã xem qua.”
23
Tôi và Trần Tự đi rất nhiều nơi.
Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, nhưng giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy.
Chị Tiết Uyển làm rất nhiều váy xinh cho tôi.
Ngày đó lúc rời đi, Trần Tự tất cả đều mang đi.
Anh dường như đặc biệt thích tôi ăn mặc xinh đẹp đến từng nơi xinh đẹp trên thế giới này.
Tôi không biết anh bắt đầu chuẩn bị từ khi nào, lại chuẩn bị bao lâu.
Mà phần tâm ý này, có lẽ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Cho nên, lúc anh chuẩn bị hết thảy, tâm tình như thế nào?
Tôi không đành lòng tưởng tượng.
Nhưng vận mệnh an bài, cuối cùng tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc chuẩn bị trở về thành phố, đã là cuối thu.
Đã hai tháng trôi qua kể từ đám cưới đó.
Nhưng rất hiển nhiên, phong ba cũng không có đi qua.
Phó gia giận chó đánh mèo Thẩm gia, khắp nơi chèn ép.
Mà phản ứng của Phó Cảnh Sâm, lại vượt qua tưởng tượng của tôi.
Hắn đã trả lời phỏng vấn truyền thông duy nhất.
Trong lúc phỏng vấn hắn nói: “Vợ tôi Thẩm Từ bị người ta ác ý mê hoặc, mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.”
“Cô ấy đơn thuần ngây thơ, là một cô gái nổi tiếng rất ngoan.”
“Vị tiểu thiếu gia Trần gia kia, thanh danh như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.”
“Tôi không biết hắn dùng thủ đoạn gì lừa vợ tôi bỏ trốn cùng hắn.”
“Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng đối với vợ tôi Thẩm Từ, tôi vẫn nguyện ý cho cô ấy một cơ hội cuối cùng.”
“Chỉ cần cô ấy trở về, cửa lớn Phó gia vẫn sẽ mở rộng với cô ấy.”
“Phó Cảnh Sâm tôi, cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Hắn thâm tình, quả thực là cảm động trời đất mà.
Phát ngôn này vừa tung ra, Trần Tự vốn đã thanh danh không tốt, lại càng đến mức người người phỉ nhổ.
Mọi người tin tưởng cô gái ngoan ngoãn này là bị Trần Tự lừa.
Mà Phó Cảnh Sâm nguyện ý cho tôi một cơ hội quay đầu lại, tôi dập đầu tạ ơn cũng không quá đáng.
Nếu là tôi của ngày xưa, nhất định sẽ nơm nớp lo sợ.
Sợ thanh danh bị tổn hại, sợ rửa không sạch vết nhơ trên người.
Sợ bị người chỉ trích chửi rủa, sợ làm cho người mẹ đã mất hổ thẹn.
Nhưng hôm nay tôi cũng đã không còn để ý những cái gọi là hư danh này nữa.
24
Ngày về Bắc Kinh, tôi đi gặp Phó Cảnh Sâm.
“Anh còn nhớ Chu Nhu không?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Phó Cảnh Sâm liền thay đổi.
Hắn làm sao có thể không nhớ rõ.
Người phụ nữ kia lại đâm thủng bao cao su vọng tưởng dùng đứa nhỏ ràng buộc hắn.
Loại thủ đoạn và cạm bẫy bỉ ổi không chịu nổi này, nói thật hắn thật sự đã thấy nhiều rồi.
Cho nên hắn rất dễ dàng nhìn thấu.
Chu Nhu tốn công bày mưu tính kế không được lợi gì thì thôi.
Lại còn bị hắn dùng chút thủ đoạn trực tiếp làm cho Chu Nhu bị trường học đuổi học.
Chuyện này vốn đã xử lý êm đẹp.
Phó Cảnh Sâm có chút bất ngờ khi tôi biết chuyện này.
“Nếu như anh và cô ấy không muốn bị trưởng bối trong nhà và truyền thông biết.”
“Thì anh đừng để truyền thông phát tán những câu từ làm tổn hại đến danh dự của Trần Tự nữa.”
Tôi đưa một tấm ảnh cho Phó Cảnh Sâm xem.
“Những bức ảnh này, hẳn là anh không muốn bị người khác nhìn thấy chứ.”
Trên mặt Phó Cảnh Sâm, là sự tức giận ngoài ý muốn không che giấu được: “Cho nên em chỉ vì Trần Tự?”
“Thẩm Từ, em sẽ như vậy mà để ý hắn sao?”
“Tôi chỉ nói ra sự thật, Trần Tự không có mê hoặc tôi, không có gạt tôi.”
“Tôi làm như vậy cũng chỉ vì tôi muốn làm như vậy mà thôi.”
“Vậy thanh danh của em thì sao, Thẩm Từ?”
Tôi không sao.
“Mẹ em, em cũng không quan tâm sao?”
Tôi đứng lên, cười cười: “Mẹ tôi, đại khái cũng không hy vọng tôi làm một con rối gỗ ngoan ngoãn đâu.”
“Nhưng Thẩm Từ, người đàn ông như Trần Tự, có thể đáng tin sao? Em có biết quá khứ của hắn hoang đường cỡ nào không?”
“Còn hoang đường hơn anh không?”
“Thanh danh của anh tốt như vậy, nhưng thực tế thì sao?”
“Thẩm Từ, em vẫn là quá ngây thơ, trên đời này đàn ông đều giống nhau, đều sẽ có lúc mệt mỏi, đều sẽ có thời điểm…”
“Cho nên phải mắt nhắm mắt mở, vĩnh viễn chịu đựng sao?”
“Nếu có một ngày Trần Tự cũng như vậy.”
“Anh ấy sẽ không.”
“Làm sao em chắc chắn hắn sẽ không?”
“Tôi đây rất chắc chắn.”
Có lẽ là sợi dây đỏ đeo trên tay suốt bốn năm không tháo ra.
Có lẽ là quyển nhật ký anh giấu ở trong thư phòng viết đầy tên của tôi.
Có lẽ là một buổi biểu diễn xem tôi biểu diễn, tự tay chụp được mấy trăm tấm ảnh.
Có lẽ là mỗi một lần nhìn tôi ánh mắt đều một lòng mà chân thành tha thiết.
Có lẽ, anh đã cho tôi đủ can đảm để bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình.
Bạn đời tốt, sẽ làm cho nửa kia càng ngày càng tốt, lấp lánh.
Phó Cảnh Sâm chỉ muốn tôi làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời.
Đóng cửa ở trong một ngôi nhà lớn xinh đẹp, làm một vật trang trí xinh đẹp.
Mà Trần Tự khiến tôi trở thành một đứa trẻ vô ưu vô lo rồi lại tràn đầy lòng tin.
Tôi chỉ cần chạy về phía trước, mà anh sẽ vĩnh viễn ở phía sau tôi.
25
Năm tôi và Trần Tự đăng ký kết hôn.
Chu Nhu mất tích khá lâu, bỗng nhiên làm ra một chuyện lớn.
Có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn.
Có lẽ là không cách nào tiêu tan hận ý đối với Phó Cảnh Sâm.
Chu Nhu dùng những bức ảnh này, đổi lấy một khoản tiền lớn.
Rồi bỏ trốn.
Trong một đêm, những bức ảnh kia truyền khắp mỗi một ngóc ngách thành phố.
Phó Cảnh Sâm thanh danh hủy hoại, bị gia tộc từ mặt, bị người khác thay thế.
Mà sau đó danh tiếng của tôi và Trần Tự tự nhiên bắt đầu thay đổi.
Nhưng tất cả những điều này, tôi và Trần Tự vẫn có tâm trạng giống nhau, sau khi cười nói, liền không để ý nữa.
Ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, tôi dẫn Trần Tự đến chùa.
Có một ngọn đèn dài trong đền thờ mà tôi đã thắp sáng cho mẹ tôi.
Trần Tự và tôi cùng quỳ trước linh bài của bà ấy, quỳ thật lâu.
Sau khi tôi đứng dậy, Trần Tự bảo tôi ra ngoài trước, anh nói với tôi là có vài lời muốn nói với mẹ tôi.
Tôi không biết anh muốn nói cái gì, nhưng cũng tùy anh đi.
Trong lúc chờ anh, tôi lại đi tới cây ước nguyện kia.
Tìm được bảng ước nguyện năm đó tôi tự tay treo lên.
Sợi dây đỏ kia bị Trần Tự lấy đi, nhưng thẻ ước nguyện vẫn còn.
Chỉ là tôi phát hiện, bên cạnh lại có thêm một bảng.
Bị người ta dùng sợi tơ màu đỏ trói chặt vào một bảng kia của tôi.
Chữ viết trên đó rất mạnh mẽ, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là của Trần Tự.
Anh viết hai câu trên đó:
“Thẩm Từ, có thể nhìn thấy anh sớm hơn một chút được không?”
Tôi cầm tấm thẻ ước nguyện kia, nước mắt bỗng nhiên tràn ra.
Khách hành hương đến rồi đi, tiếng người ồn ào.
Tôi nghe ai đó gọi tên tôi.
Quay đầu lại, liền thấy được thân ảnh của Trần Tự.
Anh đứng trên bậc thang, áo trắng quần đen, anh tuấn chói mắt.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, mặt anh liền hiện lên ý cười nhu hòa.
Tôi cũng nén nước mắt nở nụ cười, đối với anh dùng sức phất tay.
“Trần Tự… Em nhìn thấy anh rồi.”
_HẾT_