Không Ngoan - Chương 4
17
Sau khi biết tôi đã trở về.
Phó Cảnh Sâm rất nhanh cũng chạy về.
Trên người hắn còn dính mùi rượu, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi tiều tụy.
Cởi áo khoác tây trắng ra, tiện tay ném ở cửa trước.
“Tiểu Từ.”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đã lâu không thấy.
“Vợ……”
Hắn đi tới trước người tôi, nửa ngồi xổm xuống, cầm tay tôi.
“Ngày mai chính là hôn lễ của chúng ta.”
“Sau này… chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Không thể phủ nhận, tôi từng thích hắn.
Đã từng ôm kỳ vọng vào hắn.
Ở Thẩm gia không được coi trọng, chưa từng được yêu thương.
Rất hy vọng chồng tương lai của mình, có thể toàn tâm toàn ý yêu thương mình.
Tôi mơ về cuộc sống hôn nhân tương lai của mình.
Ảo tưởng cùng Phó Cảnh Sâm tương cứu trong lúc hoạn nạn ân ái đến già.
Chỉ là đáng tiếc, ảo tưởng chung quy vẫn là ảo tưởng.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra: “Đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn em?”
“Em cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Nói xong, tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Xe Thẩm gia đón tôi sắp tới rồi, đêm nay dựa theo quy củ, tôi phải ở nhà mẹ đẻ.
“Vậy anh đưa em ra ngoài.”
Phó Cảnh Sâm giống như người chồng dịu dàng nhất trên đời này, tự mình đưa tôi lên xe.
Tôi ngồi trên xe, nhìn hắn đứng trong bóng đêm nhìn xe tôi đi xa.
Cũng không biết thâm tình này, diễn xuất ra lại có cái gì cần thiết.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên vài tiếng, cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Tôi mở ra, là thông báo của một người lạ gửi tới.
Sau khi thông qua, đối phương rất nhanh gửi mấy tấm ảnh và video tới.
[Thẩm tiểu thư, tôi vốn không muốn quấy rầy cô.]
[Nhưng Phó Cảnh Sâm làm việc quá tuyệt tình.]
[Tôi chỉ vì tiền của hắn mà thôi, nhưng hiện tại, tôi bị khai trừ, thanh danh bị hủy, đã hai bàn tay trắng.]
[Thẩm tiểu thư, Phó Cảnh Sâm, hắn đã sớm không yêu cô, cưới cô chỉ là bởi vì cô sạch sẽ, hắn là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.]
[Tin tôi đi, sau khi hai người kết hôn, hắn cũng sẽ không để tâm cô đâu.]
[Bởi vì Thẩm tiểu thư, không có khả năng làm được như tôi.]
Tôi xem xong wechat cô gái gửi tới, mới mở ảnh chụp ra.
Chỉ là liếc mắt một cái, tôi liền run rẩy tắt đi.
Những hình ảnh kia thật sự uế loạn không chịu nổi đến cực hạn.
Trong mắt Phó Cảnh Sâm, hắn trả tiền cho nên có thể đối với những cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Tôi phải nên cảm tạ hắn, cho dù hắn không yêu tôi.
Lại còn coi tôi là vợ mà tôn trọng, không đối với tôi làm ra chuyện ghê tởm như vậy?
18
Ngày cưới, tôi thức dậy rất sớm.
Cũng triệt để, hạ quyết tâm.
Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi lấy từ trong két sắt phòng ra vài phần tài liệu.
Sau đó, gõ cửa phòng cha và mẹ kế.
Mẹ của tôi xuất thân dòng dõi thư hương, nhưng sinh ra tôi không lâu liền buồn bực mà chết.
Bà ấy để lại cho tôi một ít cổ phần của Thẩm gia.
Cùng lúc trước bà ấy gả tới nhà cha tôi, nhà ngoại đưa cho bà một ít châu báu trang sức.
Tôi giữ lại chiếc vòng tay khi còn mà bà ấy yêu thích nhất. Phần còn lại, tất cả đều cho bọn họ.
Thẩm gia nuôi tôi hai mươi ba năm, mấy thứ này coi như tôi hồi báo công ơn dưỡng dục của Thẩm gia.
Cả cha và mẹ kế đều bất ngờ.
Bởi vì họ đã muốn phần di sản mà mẹ tôi để lại cho tôi từ lâu rồi.
Nhưng tôi vẫn không chịu nhả ra.
Luôn cảm thấy đây là niệm tưởng cuối cùng mẹ để lại cho tôi, tôi phải giữ thật tốt.
Nhưng hôm nay tôi lại suy nghĩ cẩn thận.
Lúc đầu mẹ bị trầm cảm mà chết.
Có thể thấy được Thẩm gia nơi này, không phải là nơi tốt để về.
Làm con gái Thẩm gia cũng không phải là chuyện tốt.
Bọn họ che chở tôi hơn hai mươi năm qua liền coi việc tôi hy sinh hạnh phúc của bản thân là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ, đồ đạc đều cho bọn họ, tôi sẽ không nợ Thẩm gia nữa.
Sính lễ Phó gia đưa, không có ở trong tay tôi.
Phó gia trợ giúp việc làm ăn của Thẩm gia, được lợi chính là cha và mẹ kế.
Và em trai của mẹ kế.
Cho nên, tôi cũng không nợ Phó gia.
Về phần món nợ kế tiếp, để Phó gia và Thẩm gia đi thanh toán đi.
Cha còn không biết tính toán của tôi, thập phần vui mừng khen ngợi tôi:
“Sắp lập gia đình rồi, rốt cuộc cũng hiểu chuyện, biết báo hiếu cha mẹ trưởng bối rồi.”
Mẹ kế cũng cười thân thiện:
“Sau này sẽ là thiếu phu nhân Phó gia, xưa đâu bằng nay, mẹ con dưới cửu tuyền nhất định sẽ rất yên tâm.”
Tôi cười, không nói gì thêm.
“Nhớ kỹ, gả cho người khác thì không thể lại giở trò nhỏ nhen.”
“Mấy ngày nay con tắt điện thoại chạy không thấy bóng người, thật sự quá tùy hứng.”
“Cũng may Cảnh Sâm không so đo với con, nếu nó nổi giận, hôn sự không thành, con khóc cũng không kịp.”
“Sau này gả đi, liệu mà giữ chặt trái tim của Cảnh Sâm đi.”
“Giúp đỡ Thẩm gia nhiều một chút, nhà mẹ đẻ tốt rồi, cuộc sống của con cũng có thể tốt hơn.”
Ánh mắt cha nhìn tôi, lần đầu tiên lộ ra vẻ hết sức hài lòng.
Có lẽ trong mắt ông ấy, tôi chính là mặt hàng thành công nhất mà ông bán được.
Mà chưa bao giờ ông coi tôi là là con gái ruột của ông.
Một người có máu có thịt, cũng sẽ khổ sở thương tâm.
19
Đám cưới chỉ còn 30 phút nữa là bắt đầu.
Tôi tháo khăn voan trên đầu ra.
Váy cưới rất đẹp, lộ ra vai cổ và toàn bộ lưng của tôi.
Thợ trang điểm cười mở miệng: “Thẩm tiểu thư, tôi giúp cô che dấu vết nơi này một chút.”
Cô ấy chỉ vết hôn bên cổ tôi, “Cô và Phó tiên sinh thật sự là rất ân ái.”
Tôi lại lắc đầu: “Không cần, cứ như vậy đi.”
Thợ trang điểm lại giúp tôi sửa lại khăn trùm đầu và làn váy.
Đưa hoa cho cô dâu.
Tôi ôm bó hoa, đứng dậy.
Vòng tay bạch ngọc của mẹ tôi giờ phút này đang đeo trên cổ tay tôi.
Khi tôi đứng dậy, chúng va vào nhau, leng keng vang lên một tiếng.
Sương mù nặng nề trong lòng tôi, giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra.
Ánh mặt trời chói mắt, liền từ khe hở kia chiếu vào.
Tôi biết, bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả đều sẽ thay đổi không giống nhau.
Lúc đi ra ngoài, điện thoại di động của tôi khẽ rung lên.
Là một tin nhắn wechat của Trần Tự gửi tới.
“Anh chờ em!”
Tôi không trả lời, cất điện thoại vào túi xách, cất bước ra khỏi phòng trang điểm.
Xa xa, tôi nhìn thấy Phó Cảnh Sâm.
Mà hắn lúc này cũng nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn thấy vẻ kinh diễm cùng vui sướng trong đáy mắt hắn.
Tôi dừng bước, trong thoáng chốc giống như trở lại năm chúng tôi vừa đính hôn.
Đúng vào ngày giỗ của mẹ tôi.
Phó Cảnh Sâm cùng tôi đến chùa.
Tôi tự tay bện dây đỏ Kim Cương Kết, tìm chủ trì trong miếu khai quang.
Ở trước Phật cung phụng ba ngày ba đêm, vui mừng muốn đem cho Phó Cảnh Sâm.
Nhưng hắn cũng không tin mấy thứ này, đối với tâm ý của tôi, dường như cũng không quý trọng.
Chỉ là cầm lên nhìn một chút, cũng không có ý đeo lên.
Lúc ấy tôi có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy đàn ông phần lớn đều không thích loại vật này.
Bình thường.
Chính mình cũng không nên miễn cưỡng người khác nhất định phải hùa theo sở thích của mình.
Sợi dây đỏ kia, sau đó bị tôi treo ở trên cây ước nguyện trong miếu.
Cùng với tấm bảng ước nguyện của tôi treo chung một chỗ.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ mình đã ước gì vào ngày đó.
“Nguyện được một lòng một dạ, bạc đầu không xa nhau.”
Tầm mắt bỗng nhiên liền mơ hồ, mặt Phó Cảnh Sâm cũng theo đó trở nên mơ hồ không rõ.
Tôi từng thật lòng thích hắn.
Lúc trước tình ý không giả.
Nên tôi không hối hận.
Nhưng hiện tại, tôi cũng thật sự đã buông xuống.
Cô gái ngoan ngoãn này, ai muốn làm thì làm đi.
Chưa bao giờ có người nổi loạn.
Một khi muốn hoàn toàn phản nghịch một lần, thật sự là có chút đáng sợ.
20
Phó Cảnh Sâm cầm bó hoa, đi tới bên cạnh tôi.
Ý cười trên mặt liền cứng đờ.
Hắn nhìn thấy những dấu hôn trên cổ tôi, loang lổ, nông sâu không đồng nhất.
Mà hắn còn nhớ rõ, chúng tôi đã rất lâu không ở cùng nhau.
Biểu tình của hắn kỳ lạ và dần dần vặn vẹo, ngay cả hoa trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Ha, đây là cái gì?”
“Em đã làm gì, Thẩm Từ?”
“Ba ngày nay em ở cùng ai?”
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, đáy mắt tràn ngập tức giận.
Tôi nhịn không được cười khẽ: “Chỉ là nếm thử cảm giác mà thôi, anh tức giận cái gì?”
“Hay là, chỉ có anh có thể, tôi không thể?”
“Nếm thử mà thôi?”
Phó Cảnh Sâm thì thào lặp lại một câu, bỗng nhiên hung hăng ném bó hoa trong tay.
Đám người xung quanh bị biến cố này đột nhiên dọa cho trong nháy mắt an tĩnh.
Trưởng bối Thẩm gia và Phó gia đều nhìn qua.
Tôi hơi nhướng mày, ý cười bình tĩnh: “Đúng vậy, không phải anh đã nếm qua rồi, rất nghiện đúng không?”
“Thẩm Từ!”
Tôi chậm rãi lui về phía sau một bước.
“Tôi cũng đã nếm qua rồi.”
“Nếm qua mới biết được, hóa ra anh rất nhàm chán, không thú vị như người ta.”
“Cho nên……”
Tôi đặt bó hoa trong tay xuống đất, nhìn hắn cười càng sâu: “Phó Cảnh Sâm, tôi không lấy anh.”
Thời điểm nói xong một câu này, bên tai tôi vang lên một tiếng bốp.
Ngay sau đó, dường như mất đi thính giác toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Nhưng sau khi yên tĩnh, thế giới lại trở nên tràn trề sức sống.
Tôi cảm giác tầng kén cuối cùng trên người mình, hoàn toàn tách ra.
Cơ thể và tâm hồn tôi hoàn toàn tự do.
Tôi xoay người đi ra ngoài.
Biểu tình của người Thẩm gia cực kỳ đặc sắc.
Cha tôi và mẹ kế dường như hoàn toàn choáng váng, đứng đó không nhúc nhích.
Chỉ đến khi tôi đi xa, tiếng gầm của cha tôi mới vang lên.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Làn váy cưới vướng víu bị tôi khoác trong tay.
Giày cao gót đã sớm bị tôi vụng trộm đổi thành đôi giày thoải mái.
Tôi bắt đầu chạy về phía trước, xuyên qua bãi cỏ xanh ngắt bằng phẳng.
Xuyên qua từng cánh cổng vòm quấn quanh hoa hồng.
Cuối cùng khi chạy ra khỏi cánh cửa kia, tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đám người ồn ào náo động, giống như là một thế giới buồn cười khác.
Chạy ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bao giờ nhìn lại nữa.