Không Ngoan - Chương 3
12
Tối hôm đó, Trần Tự lái máy bay tư nhân chở tôi ra ngoài hóng gió.
Chúng tôi cứ như vậy không coi ai ra gì đi qua cả thành phố.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tâm hồn mình tự do như vậy.
Khi tôi vung tay và hét lên, nó như.
Thẩm Từ được bao bọc trong lễ giáo nặng nề kia.
Giống như lại phá ra một tầng kén trói buộc bản thân.
Và tôi cũng không biết, khi tôi tận hưởng sự tự do cuối cùng.
Vị hôn phu Phó Cảnh Sâm đã sớm không có tình cảm gì với tôi nữa.
Sẽ vì tôi một ngày một đêm mất liên lạc, mà thấp thỏm không yên.
13
Lần cuối cùng gọi tới, Thẩm Từ vẫn tắt máy như cũ.
Phó Cảnh Sâm trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng cưới, đêm khuya hẹn bạn bè tụ họp.
Cô gái nhảy ba lê hôm đó tên là Chu Nhu.
Vốn tưởng Phó Cảnh Sâm nửa đường không hứng thú nên đã rời đi.
Chu Nhu cho rằng hắn sẽ không tìm mình nữa.
Lại không nghĩ tới đêm khuya Phó Cảnh Sâm trực tiếp tới trường học của cô đón cô.
Lúc rời khỏi ký túc xá, trong lòng Chu Nhu nổi lên một ý nghĩ.
Phó Cảnh Sâm ra tay rất hào phóng, nhưng hắn lập tức sẽ kết hôn.
Chu Nhu cũng có thể cảm giác được, Phó Cảnh Sâm đối với cô chỉ là nhất thời mới mẻ.
Một ngày nào đó, hắn sẽ vứt bỏ cô.
Nhưng Chu Nhu hiểu rõ hơn, mình không thể tìm được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn Phó Cảnh Sâm.
Cô muốn kiếm một khoản lớn, muốn nửa đời sau nhờ vào con mà cơm áo gạo tiền không phải lo.
Cho dù không thể sinh đứa con ra, cũng có thể mượn cơ hội này đòi một khoản tiền lớn.
Đêm nay, có thể là ông trời đang giúp cô, cô đang trong thời kỳ rụng trứng.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Chu Nhu lấy bao cao su đã chuẩn bị từ lâu.
Từng cái đâm rách.
Có lẽ vì cô còn là sinh viên, lòng phòng bị của Phó Cảnh Sâm đối với cô cũng không cao.
Mà cơ hội lần này, cô nhất định phải nắm chắc.
Rượu qua ba tuần, cả người Phó Cảnh Sâm vẫn có chút không hứng thú.
“Cảnh Sâm, tối hôm qua sau khi trở về, chị dâu cãi nhau với anh sao?”
Phó Cảnh Sâm liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng trên sô pha: “Cô ấy dám cãi nhau với tôi?”
“Vậy là được, em còn tưởng rằng chị dâu ngày hôm qua nhìn thấy anh cùng cô gái kia ân ái, tức giận đến phát khóc, nửa đêm anh trở về, chị dâu khẳng định muốn cãi nhau với anh.”
“Không nghĩ tới chị dâu tính tình thật tốt, cái này cũng có thể nhịn.”
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên đặt chén rượu xuống: “Tối hôm qua Thẩm Từ đã tới?”
“Đúng vậy, em ra ngoài nghe điện thoại vừa vặn gặp được cô ấy, có nói mấy câu.”
“Cô ấy khóc?”
“Hình như là khóc, mắt rất đỏ.”
Phó Cảnh Sâm chỉ cảm thấy trong lòng không vui trong khoảnh khắc liền tiêu tán hơn phân nửa.
Thì ra lần này là ghen thật rồi.
Cho nên mới giấu đi, điện thoại cũng tắt máy.
Lúc này tâm tình Phó Cảnh Sâm cũng tốt hơn, ngay cả nhìn Chu Nhu cũng thuận mắt hơn.
Cô gái này đêm nay không biết dùng nước hoa gì, mê hoặc đến nỗi hắn cơ hồ cầm cự không nổi.
Phó Cảnh Sâm ôm người vào trong ngực, Chu Nhu ngồi lên người hắn:
“Phó tiên sinh…… Đêm nay anh sẽ không bỏ người ta lại chứ?”
Hắn nhéo nhéo mặt Chu Nhu: “Đêm nay là lần cuối cùng, chơi vui với em.”
“Tại sao lại là lần cuối?”
“Bởi vì ngày mốt phải kết hôn.”
“Kết hôn thì sao, kết hôn chẳng lẽ anh không ra ngoài chơi?”
Phó Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, ôm Chu Nhu đứng dậy: “Đương nhiên kết hôn sẽ không chơi nữa.”
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía người trong phòng: “Các người đều phải nghe rõ.”
Hắn cười có chút phóng đãng, ngữ điệu lại mang theo vài phần nghiêm túc mà buồn cười:
“Sau này, tôi cũng chỉ có một mình vợ tôi. ”
14
Lúc Phó Cảnh Sâm và Chu Nhu làm chuyện hoang đường.
Trần Tự dẫn tôi tham gia một cuộc thi nho nhỏ.
Những tay đua kia, mỗi người đều chở bạn gái của mình.
Trần Tự đương nhiên cũng chở tôi.
“Anh Tự, lần này anh phá lệ như thế nào?”
“Đúng vậy anh Tự, trước đây anh chưa bao giờ chở phụ nữ…”
Trần Tự xách mũ bảo hiểm làm bộ muốn đánh.
Người nọ kêu oai oái trốn về phía sau tôi: “Chị dâu cứu mạng!”
Tôi giật mình, theo bản năng muốn giải thích.
Trần Tự lại nhìn tôi một cái, đưa tay kéo tôi qua: “Các cậu đừng đùa cô ấy, da mặt cô ấy rất mỏng.”
“Anh Tự, hóa ra anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy.”
“Đó cũng bởi vì chị dâu quá đẹp.”
“Được rồi, trận đấu bắt đầu rồi.”
Trần Tự không để ý đến những người đó nữa, cầm mũ bảo hiểm tự mình đội lên cho tôi.
“Lát nữa có thể tốc độ xe sẽ hơi nhanh, nếu em sợ thì kêu dừng lại.”
“Tôi không sợ.”
Trần Tự ngước mắt nhìn tôi, cà lơ phất phơ cười: “Vậy em sợ thì cứ ôm lấy tôi.”
“Tôi mới không sợ, đoạn đường vừa rồi tôi cũng chưa từng kêu một tiếng sợ.”
Trần Tự không nói nhiều, chỉ cười cười.
Sau khi trận đấu bắt đầu, tôi mới biết trước đó chỉ là mới khởi động xíu.
Tốc độ tăng lên, lúc khúc cua gấp qua đi.
Cuối cùng tôi vẫn sợ đến mức thét chói tai, ôm chặt eo Trần Tự.
“Thẩm Từ, có sợ không?”
Trong gió mạnh, Trần Tự lớn tiếng hỏi tôi.
Tôi rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn nhắm mắt la lớn: “Tôi không sợ…”
Tiếng cười của Trần Tự tùy ý mà cuồng lãng, kích động trong gió mạnh.
“Thẩm Từ, ôm chặt tôi, lại ôm chặt một chút đi!”
Tôi nghe lời ôm chặt lấy hắn, tốc độ xe lập tức tăng tới cực hạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Tự đã giành được hạng nhất.
Khi chúng tôi dừng lại ở cuối chặng.
Hắn dừng xe, ôm tôi từ trên xe xuống.
Chân tôi mềm nhũn không thể đứng vững, hắn ôm chặt tôi, tháo mũ bảo hiểm ra.
Trần Tự cúi đầu, hôn tôi thật sâu:
“Thẩm Từ, chúng ta bỏ trốn đi.”
“Em dám hay không?”
Đôi mắt kia của hắn sáng đến khiếp người, vết thương ở cằm kia, làm cho hắn giờ phút này thoạt nhìn dã tính mười phần.
Tôi có thể cảm nhận được tình cảm nóng bỏng trong ánh mắt hắn, có lẽ là tình yêu.
Không ai có thể không bị hắn làm cho mê hoặc chứ.
Cho dù là Thẩm Từ nhát gan nhất, ngoan ngoãn nhất.
Thật ra trong giây phút này, tôi rất muốn gật đầu.
Cứ như vậy vứt bỏ hết thảy không quan tâm rời đi.
Cho dù đi lang thang, cuộc sống không có chỗ ở cố định.
Cũng tốt hơn mặc cho người ta an bài như vậy.
Nhưng thực tế quá tàn nhẫn.
Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, vẫn trói buộc tôi.
Tôi không trả lời, chỉ kiễng chân hôn hắn: “Trần Tự, em muốn anh.”
15
Ngôi sao trên đỉnh núi còn có ánh sáng ảm đạm.
Nhưng dưới chân núi, cũng đã là bóng tối dày đặc.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Dưới hàng cây bên trong chiếc xe kia, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng nhỏ vụn ưm ưm.
Hàng sau rộng rãi, quần áo của Trần Tự rải rác vào ghế xe.
Một bàn tay giữ đỉnh đầu tôi.
Nhưng rất nhanh, tôi đã không còn sức lực.
Cả người mềm nhũn ghé vào trước ngực hắn.
Trần Tự cười khẽ, vén mái tóc ướt đẫm trên trán tôi: “Không được?”
Tôi không có sức nói chuyện, trong đầu lại ngơ ngác suy nghĩ.
Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại càng ngày càng đáng sợ hơn.
Tôi cảm thấy mình như bị bỏng đến phát sốt.
Không ngừng đổ mồ hôi, không ngừng run rẩy.
Trần Tự xoay người đè tôi ở phía dưới.
Thân hình cao lớn rắn chắc của hắn, cường hãn mà lại có lực.
Tôi lúc này mới mơ hồ phát giác, mình đây là thích bị ngược.
Tôi thích loại cảm giác áp chế tuyệt đối này, thích loại cường thế cường hãn này của Trần Tự.
Nhưng lại chỉ có người đàn ông này mềm lòng với tôi.
Trước đây chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Cùng ở một thành phố, nhưng cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần.
Ở cùng nhau những ngày vui vẻ nhất, chỉ có hai ngày ngắn ngủi này.
Nhưng hắn dường như cho tôi cảm giác rất an toàn.
Rõ ràng cũng là danh tiếng phóng đãng không chịu nổi.
Nhưng không hiểu sao, làm cho người ta cảm thấy có thể tin cậy.
Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng.
Đêm đó, tôi và Trần Tự đều tập trung đến cực hạn.
Không nhớ khi nào nó kết thúc.
Chỉ nhớ rõ cuối cùng khi tất cả xong xuôi.
Tôi bọc áo khoác của Trần Tự, ngồi trong lòng hắn.
Chúng tôi cứ im lặng ôm nhau như vậy, lướt qua rồi dừng lại hôn môi.
Chờ trời sáng.
Chờ đợi, tất cả trở lại điểm xuất phát.
16
Ngày cuối cùng, tôi trải qua ở nhà Trần Tự.
Lúc tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.
Tôi đi tắm một cách thoải mái.
Đứng trước bàn rửa tay chuẩn bị sấy tóc.
Trần Tự đẩy cửa đi vào.
Hắn không nói gì, chỉ nhận lấy máy sấy tóc trong tay tôi.
Khi tóc khô một nửa.
Tôi bỗng nhiên rơi nước mắt.
Trần Tự đặt máy sấy xuống, nâng mặt tôi, cúi đầu hôn nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Tôi nhìn thấy sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay trái của hắn trong gương.
Chính là Kim Cương Kết, có chút quen mắt.
“Anh đeo sợi dây đỏ này lâu chưa?”
“Ừm, khoảng bốn năm.”
“Cô gái nào tặng anh vậy?”
Trần Tự cười cười: “Tôi mê tín, đi chùa miếu cầu, dùng để làm bùa hộ mệnh thôi.”
Tôi hình như cũng từng có, sau đó không biết ném tới nơi nào nữa.
“Thẩm Từ.”
Trần Tự cúi đầu, trán khẽ chạm vào tôi: “Có phải em phải về rồi không?
“Ừm.”
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng sờ vết thương trên cằm:
“Nơi này sao lại bị thương?”
“Đua xe bị thương là chuyện rất bình thường.”
“Sau này cẩn thận một chút đi.”
Tôi lại ra vẻ thoải mái cười khẽ: “Dù sao mặt đẹp trai như vậy, để lại sẹo rất xấu.”
“Chỉ có mặt đẹp trai thôi sao?”
“Dáng người cũng đẹp.”
“Trên giường cũng rất lợi hại.”
“Trước kia nói nhiều như vậy, vẫn có chút chỗ tốt…”
“Thẩm Từ.”
“Hửm?”
“Trước kia tôi chưa từng nói qua.”
Trần Tự dường như không thích giải thích lắm, nhíu mày.
“Nói có thể em cũng không tin, tôi đối với phụ nữ vẫn không có hứng thú gì.”
“Tại sao?”
“Vì ồn ào.”
Trần Tự rũ mắt nhìn tôi, gạt giọt nước mắt trên mi mắt tôi đi: “Thẩm Từ.”
“Ngày mai tôi ở ngoài lễ đường chờ em.”
“Yên tâm, tôi không dây dưa với em.
Nếu em không đến, sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Trần Tự……”
Tôi muốn nói, anh đừng như vậy.
Vốn người khác đã đối với hắn luôn có thành kính.
Nếu như lại làm ra loại chuyện hoang đường này, thanh danh của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Dù sao tôi và Phó Cảnh Sâm có hôn ước.
Mọi người đều biết, tôi sẽ lấy hắn.
“Thẩm Từ, chúng ta chỉ sống một đời này.”
“Tôi hy vọng em sống tự do, tự tại.”