Không Ngoan - Chương 2
6
Lúc đầu tôi chống cự và tiếp tục phản kháng.
Môi Trần Tự còn bị tôi cắn một cái, thấm đẫm máu.
“Thẩm Từ.”
Hắn giơ tay lau máu, ánh mắt nhìn tôi lại có chút lạnh lẽo.
Tôi đỏ mắt, vừa sợ vừa uất ức: “Tôi muốn về nhà…”
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ cười: “Về nhà, sau đó tiếp tục làm con rối?”
“Thẩm Từ, em có thể chịu đựng đến mức nào?”
Tôi ngơ ngẩn.
Phó Cảnh Sâm là con ngoan trong miệng người lớn, tuổi trẻ tài cao, nho nhã lịch sự.
Nhưng bộ mặt thật bên trong lại không được như vậy.
Tất cả mọi người khuyên tôi phải chịu đựng, không ai khuyên hắn không nên khiến vợ tương lai bị tổn thương.
Chỉ vì, Phó gia địa vị cao hơn, là Thẩm gia muốn trèo cao?
Tại sao tôi phải chịu đựng những thứ này?
Cũng vì thiệp mời đã phát ra rồi, ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Không ai quan tâm một con rối có buồn hay không.
Một đứa trẻ mất mẹ đồng thời mất cả cha.
Không ai thương cảm, không ai làm chỗ dựa, cho nên cũng không có tư cách khóc lóc.
“Thẩm Từ.”
Ngón tay có chút thô ráp của Trần Tự, lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Lúc hắn cúi đầu hôn tôi, tôi nghe được một câu rất nhẹ: “Đừng khóc, sau này có tôi thương em.”
7
Trần Tự đưa tôi về nhà hắn.
Hắn sống một mình trên tầng cao nhất của một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.
Lúc vào cửa tôi để ý một chút, hình như không có dấu vết của phụ nữ.
Hắn tắt điện thoại của tôi và bảo tôi đi tắm.
Sau khi tắm xong, chúng tôi uống một chút rượu vang đỏ trên sân thượng.
Tôi hiếm khi chạm vào rượu, vì vậy ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Dáng vẻ bản thân uống say, hóa ra là như vậy.
Áo ngủ của Trần Tự bị tôi lột ra.
“Tôi muốn kiểm tra trước một chút, anh có sạch sẽ hay không.”
Trong miệng tôi lẩm bẩm, động tác trên tay cũng không ngừng.
Trần Tự lúc đầu giống như có ngăn cản một chút, nhưng bị tôi trừng mắt đẩy tay ra.
Dứt khoát cũng mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.
Dáng người Trần Tự thật sự rất đỉnh.
Màu da hơi đen, đường nét cơ bắp rắn chắc mà lại không thô kệch, còn có cơ bụng sáu múi.
Tôi đưa tay chọc chọc, lại rời tay đi xuống.
“Thẩm Từ……”
Trần Tự nắm lấy ngón tay tôi.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn:
“Em nghĩ cho kỹ, xuống thêm một chút nữa, em hoàn toàn không quay đầu lại được.”
8
“Anh sợ sao?”
“Hay là anh chột dạ?”
Tôi ngồi trên đùi hắn, vỗ vỗ cơ bụng hắn.
Từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Sợ tôi kiểm tra ra anh không sạch sẽ sao?”
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười lần này không giống mấy lần trước.
Thuần túy, rồi lại sung sướng, vui sướng phát ra trong tim.
Tôi cảm thấy cả người kích động một chút.
“Anh thật là đẹp trai.”
“Thẩm Từ, em kiểm tra đi.”
Hắn buông tay ra.
Tôi khó khăn lắm mới rời mắt khỏi mặt hắn.
Sau đó từng tấc từng tấc từ bụng dưới đi xuống.
“Ừm……”
“Trần Tự, nó thoạt nhìn… có chút đáng yêu.”
Trần Tự đột nhiên ho khan.
Trong nháy mắt tiếp theo, tôi trực tiếp bị hắn ôm ngang.
Thân thể hai người chúng tôi rơi vào chiếc giường lớn mềm mại.
Trần Tự giữ chặt mười ngón tay tôi, có chút ngang ngược mạnh mẽ hôn tôi:
“Thẩm Từ, em lập tức sẽ biết, nó đáng sợ cỡ nào.”
9
Phó Cảnh Sâm trở về phòng lúc ba giờ sáng.
Khi cô gái nhảy ba lê kia thay quần áo đi ra khiêu vũ.
Không khí trong phòng trong nháy mắt đã lên tới đỉnh điểm.
Cảm xúc của hắn bắt đầu hạ xuống.
Đã gần hai giờ.
Thẩm Từ không có một cú điện thoại, không có một tin nhắn wechat.
Ước chừng đã sắp kết hôn, hắn phóng túng chính mình, có chút quá mức.
Thẩm Từ chắc chắn sẽ biết, nhưng tính tình cô mềm yếu, người trong nhà lại không tốt với cô.
Cô luôn luôn rất lệ thuộc vào hắn.
Giống như bạn bè nói, tức giận, chỉ cần dỗ dành một chút là xong.
Hắn biết mình có chút quá phận, nhưng cũng không có quá nhiều bất an.
Không điện thoại và không wechat cũng không quan trọng, Thẩm Từ nhất định còn chưa đi ngủ.
Đang chờ hắn về nhà.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt có chút tẻ nhạt vô vị.
Từ nhỏ Thẩm Từ cũng từng học múa ba lê.
Nhưng khi cô nhảy ba lê, nhất định sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Phải hình dung như thế nào đây, thuần khiết.
Đúng, chính là thuần khiết.
Cô gái như vậy, mới là người mà hắn muốn cưới, mới xứng làm vợ của hắn.
Khi tài xế đưa hắn về phòng, cả căn nhà đều không có ánh sáng.
Phó Cảnh Sâm khẽ nhíu mày.
Lúc xuống xe, không khỏi có chút bất an.
Hắn bước vào gian nhà chính, đi qua phòng khách, lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Cửa phòng ngủ chính mở một nửa, hắn đi vào, bật đèn.
Ánh sáng ấm áp phủ kín căn phòng.
Trên giường cưới to như vậy, chăn trải đều, Thẩm Từ không có ở đây.
Men rượu của Phó Cảnh Sâm đột nhiên tỉnh hơn phân nửa.
Hắn bước nhanh đi vào phòng tắm, lại từng phòng từng phòng mà tìm tới.
Không ai cả.
Cuối cùng hắn dừng bước, gọi điện thoại cho Thẩm Từ.
Lại nhắc nhở tắt máy.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên cảm thấy một trận phiền não nói không nên lời.
Hắn ném điện thoại xuống, kéo cà vạt ra, ngồi trên sô pha.
Thẩm Từ chắc hẳn thật sự rất tức giận, hắn nghĩ có thể Thẩm Từ sẽ về Thẩm gia.
Đúng, cô cũng chỉ có thể về Thẩm gia.
Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên an tâm hơn.
Người nhà họ Thẩm chỉ có thể khuyên cô lập tức trở về.
Người nhà họ Thẩm càng ngóng trông hôn lễ này.
Hắn mệt mỏi và đau đầu dữ dội.
Nếu Thẩm Từ ở nhà, sẽ nấu canh cho hắn, mát xa, xả nước tắm rửa.
Nhưng tối nay cô không có ở đây.
Nhưng không sao, muộn nhất là sáng mai.
Thẩm gia sẽ đích thân đưa cô về.
Mà lúc này đây, hắn có chút áy náy, cho nên, hắn sẽ dỗ dành cô thật tốt.
Trước mặt gia đình cô, cho cô đủ thể diện.
Cô rất dễ dỗ, hắn biết rõ ràng hơn ai hết.
10
Lúc tôi tỉnh ngủ, đã gần giữa trưa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Trần Tự cũng không biết đi đâu.
Tôi lại nằm một hồi, mới lười biếng rời giường.
Rửa mặt xong ra sân thượng hít thở không khí.
Lại thấy bên vườn hoa dưới lầu, Trần Tự đang cởi trần rửa một chiếc xe phân khối.
Ánh mặt trời ấm áp, trong bọt nước phun ra từ súng phun nước áp suất cao thậm chí còn mơ hồ hiện ra một tia cầu vồng.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, vẫn là Trần Tự.
Cơ bắp màu mật lại rắn chắc, đường nét rõ nét.
Một cái quần jean đơn giản, thắt lưng quần có chút hơi lỏng lẻo, lộ ra đường cong rắn chắc hữu lực của hắn.
Tôi không khỏi nhớ tới những chuyện hoang đường tối hôm qua.
Sau đó biểu hiện của hắn ở trên giường, ngược lại phù hợp với bề ngoài và nhân cách của hắn.
Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã ngất bao nhiêu lần.
Mà Trần Tự lại liên tục hỏi tôi: “Thẩm Từ, nó có đáng yêu không?”
Lúc hai má tôi đang nóng bừng lên, Trần Tự đã tắt ống nước, tùy ý nhìn lên lầu.
Tầm mắt cùng hắn chạm nhau, tôi chỉ cảm thấy mặt càng đỏ.
Theo bản năng muốn quay đi, Trần Tự lại gọi tên tôi: “Thẩm Từ.”
Hắn tựa người vào xe, tiện tay đem mái tóc hơi ẩm vén về phía sau.
Toàn bộ khuôn mặt đẹp trai kia hoàn toàn lộ ra.
Dưới ánh mặt trời, hắn hướng tới chỗ tôi cười đến vui vẻ rồi lại có chút đắc ý.
Sự đắc ý kia, làm cho người ta hận đến có chút ngứa răng.
Nhưng đáy lòng lại tràn ra, rồi lại là chua ngọt vô hạn.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi vào phòng.
11
Lúc thay quần áo xuống lầu, Trần Tự đã chờ ở nhà hàng.
“Đói bụng chưa, đi ăn cơm trước.”
Hắn rất tự nhiên đứng dậy kéo tôi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Bữa ăn rất hợp khẩu vị của tôi.
Điều này làm cho tôi có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là khẩu vị của tôi không tốt lắm.
Ba ngày sau, chính là hôn lễ của tôi và Phó Cảnh Sâm.
Thẩm gia đã sớm nhận sính lễ của Phó gia.
Mấy năm nay, việc làm ăn của Thẩm gia cũng dựa vào Phó gia.
Nói trắng ra là Thẩm gia cần hôn sự này, cũng không phải Phó gia.
Cũng không phải tôi.
Chỉ là, Thẩm gia không ai quan tâm những thứ này.
“Không thích?” Trần Tự thấy cả người tôi đều mệt mỏi.
Hắn cũng đặt đũa xuống: “Dẫn em ra ngoài ăn… ”
“Trần Tự. ”
Tôi chọc chọc cháo trong bát, tâm sự nặng nề.
“Ba ngày sau chính là hôn lễ của tôi.”
“Em còn muốn trở về?”
Trên mặt Trần Tự không có biểu tình gì nhìn tôi: “Thẩm Từ, thích hắn đến vậy sao?”
Tôi không khỏi cười nhạo: “Thích?”
Có lẽ, đã từng thích rồi.
Lúc ban đầu đều dành hết chân tình cho nhau.
Sao lại không thật sự rung động.
Nhưng sau đó khi đối phương mệt mỏi, sao lại không cảm giác được.
“Trần Tự…… ”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hơi đỏ, rồi lại cười:
“Ba ngày này có thể để cho tôi vượt qua vui vẻ hay không?”
Trần Tự tựa hồ cũng muốn cười, tựa hồ còn muốn hút điếu thuốc.
Nhưng hắn không tìm thấy hộp thuốc lá.
Hắn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: “Ba ngày sau, Thẩm Từ.”
“Ba ngày sau, để cho tôi nhìn em trở về lập gia đình?”
“Coi như chính mình đang mơ một giấc mơ.”
“Chẳng lẽ anh không vui sao, Trần Tự?”
Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lần này Trần Tự nở nụ cười: “Thẩm Từ.”
“Tôi đương nhiên vui.”
“Đó không phải là chuyện tốt vẹn toàn đôi bên sao?” Tôi ra vẻ thoải mái.
“Vẹn toàn đôi bên……”
Trần Tự khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.
“Thẩm Từ, đều nghe lời em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”